Thổ Phỉ Công Lược
Chương 74 : Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
"Vậy bản bí tịch võ công Khổng Tước môn kia thì sao?" Ôn Liễu Niên nghĩ đến hỏi.
"Đại khái xem một lần." Triệu Việt nói, "Cũng không biết tại sao, ta cảm thấy tương tự võ công ta học lúc trước bốn năm phần."
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên dùng khăn lau mặt sạch sẽ, "Đại khái là vì võ học thiên hạ đều xuất cùng một người."
Triệu Việt giúp hắn mặc y phục, cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này với hắn nữa.
Bởi vì thức dậy hơi trễ, cho nên người còn lại đều đã dùng xong cơm chiều, hai người đơn giản cũng không đến nhà ăn, mà là trực tiếp gọi đại thẩm nấu hai bát mỳ nước ăn ở phòng ngủ, sợi mỳ vàng óng còn xứng thịt bò đỏ thẩm.
Ôn Liễu Niên ăn rất nghiêm túc, trên thực tế hắn làm bất cứ chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Triệu Việt đưa tay lấy một miếng hành lá trên mặt hắn xuống, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy hắn ăn gì đó, tâm tình đều sẽ trở nên rất tốt, khẩu vị cũng sẽ trở nên ngon hơn
Vì thế đợi cho đến khi hai người đặt đũa xuống, đều cảm thấy tựa hồ có chút... đầy bụng.
Ôn Liễu Niên may mắn nói, "May mắn là không có bỏ thêm thịt bò."
Triệu Việt hỏi, "Có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?"
Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, "Không thì đến núi Thương Mang đi?"
"Được." Triệu Việt gật đầu, "Ngươi tựa hồ rất thích nơi đó."
Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì nơi đó là địa bàn của ngươi."
Triệu Việt buồn cười, "Ngươi mới là quan phụ mẫu thành Thương Mang."
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ta là của ngươi." Cũng không có gì quá khác biệt.
Hai người tay trong tay rời khỏi phủ nha, dân chúng trong thành có thói quen ngủ sớm, vì vậy trên đường rất là thanh tĩnh, cũng không có người quấy rầy.
Vẫn là chỗ sơn động lúc trước, Triệu Việt nhóm lên một đống lửa, lại ở cửa động trải một tầng cỏ khô thật dày, mới để cho hắn đến ngồi.
"Hơi lạnh." Ôn Liễu Niên xoa xoa tay.
Triệu Việt ôm hắn vào lòng, "Đêm nay thời tiết rất tốt, là thời điểm sao sáng nhất."
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu, quả nhiên chỉ thấy trên màn trời xanh đen, vô số ngôi sao đang chiếu lấp lánh, nối thành một mảnh rộng lớn.
Bốn phía an tĩnh không một tiếng động, đích xác rất thích hợp cho người hữu tình ở cùng một chỗ.
Triệu Việt nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn xuống.
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, hai tay vòng qua đầu vai hắn.
Giữa môi như có sợi tơ mỏng nhàn nhạt trong veo, Triệu Việt ôm người càng chặt, nụ hôn càng phát ra triền miên kịch liệt.
Ôn Liễu Niên hai má phiếm hồng, vẫn không nhúc nhích rụt ở trong lòng hắn, tùy ý tay hắn đang du tẩu trên người mình càng lúc càng làm càn.Triệu Việt cởi đai lưng hắn ra, nhẹ nhàng đưa tay vói vào bên trong.
Ôn Liễu Niên chôn mặt ở trong lòng hắn, toàn thân đều vô cùng cứng ngắc.
Làm loại chuyện này tóm lại là khẩn trương, huống chi còn là ở bên ngoài, đầu óc càng thêm trống rỗng, thẳng đến phút cuối cùng, Ôn Liễu Niên mới khẽ rên rĩ một tiếng, bất quá rất nhanh liền cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại giả chết, bên tai cơ hồ muốn rỉ máu.
Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, lại ôn nhu hôn hôn.
Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, "Lần sau đừng làm ở bên ngoài."
Bởi vì hai chữ Lần sau, ý cười bên môi Triệu Việt càng lúc càng rõ ràng, "Được."
Ôn Liễu Niên ôm hắn chặt hơn chút nữa.
"Có muốn ở lại trong núi nghỉ ngơi không?" Triệu Việt nói, "Hiện tại thời tiết cũng không lạnh."
"Vẫn là trở về đi." Ôn Liễu Niên nói, "Gần đây xảy ra nhiều chuyện, nơi này lưu trữ về sau lại đến."
"Cũng được." Triệu Việt nói, "Tóm lại đã hỏi xin Lục Truy khe suối này rồi, về sau là của một mình ngươi, lúc nào đến cũng được."
Lục nhị đương gia đang ở phủ nha liền hắt xì một cái. Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên phía sau lưng lại bắt đầu phát lạnh.
Hai người lại rúc vào ngồi với nhau một trận, liền đứng dậy trở về phủ nha nghỉ ngơi, lúc gần đi Triệu Việt lại bắt cho hắn hai con cá, chuẩn bị xách về nhà nấu canh uống, rất là săn sóc.
Ngã tư trong thành càng phát ra an tĩnh, ngay cả phu canh cũng đã về nhà nghỉ ngơi. Triệu Việt hỏi, "Muốn cõng không?"
Ôn Liễu Niên cười hì hì gật đầu.
"Bang chủ không cần tức giận." Trương Sinh Thụy nói, "Xe đến trước núi ắt có đường."
"Gọi Hoàng Anh đến đây." Nam tử áo choàng nói, "Ta có nhiệm vụ muốn giao cho nàng."
"Vâng." Trương Sinh Thụy gật đầu, cung kính lui xuống. Giây lát sau một hoàng y nữ tử gõ cửa, "Bang chủ tìm ta?"
Nam tử áo choàng nói nhỏ vào tai nàng.
"Thuộc hạ đã rõ." Hoàng Anh lĩnh mệnh.
"Đừng để cho người khác phát hiện." Nam tử áo choàng đứng thẳng, thanh âm lạnh như băng.
Chỉ là hiện tại hắn đại khái sẽ không nghĩ đến, chuyện khiến cho người ta đau đầu còn ở phía sau.
Lại qua vài ngày, một đội nhân mã quan binh trùng trùng điệp điệp vào thành Thương Mang, nhìn qua rất có khí thế.
Dân chúng lập tức tò mò chen ở hai bên ngã tư đường nhìn, không biết lại xảy ra chuyện gì.
"Phan phó tướng." Ôn Liễu Niên tự mình dẫn người đón chào.
"Ôn đại nhân." Phó tướng lĩnh Phan Khánh đóng quân ở Thương Nhĩ châu xoay người xuống ngựa, âm thanh như tiếng chuông đồng, "Triệu công tử có ở chỗ ngươi không?" Giọng rất lớn, giống như là sợ người khác không nghe được.
Dân chúng giật mình, thì ra là tìm Triệu công tử.
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đang ở trong phủ nha."
"A nha, nhưng là khó lường a !" Phan Khánh vỗ đầu một cái, khẩn cấp nói, "Mau dẫn ta đi gặp mặt."
Dân chúng đáy mắt tràn ngập hâm mộ, chúng ta cũng muốn một đường đi vào !
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, dẫn Phan Khánh vào cửa phủ nha.
Dân chúng còn đang nhón chân nhìn vào bên trong, chờ đợi có thể nhìn thấy mặt mỹ nam tử say đắm.
Thẳng đến khi đến sau viện, Phan Khánh mới thu hồi vẻ mặt vô cùng kích động, hỏi, "Ta diễn thế nào?"
"Rất tốt rất tốt." Ôn Liễu Niên liên tục gật đầu, "Làm phiền Phan phó tướng."
"Thế nhưng vì sao phải diễn như vậy?" Phan Khánh nghi hoặc hỏi -- Hắn quả thật cái gì cũng không biết, chỉ nghe Thứ Sử đại nhân nói nhận được một phong thư từ thành Thương Mang, rồi sau đó liền phái mình đến tìm Triệu công tử, còn không ngừng dặn dò Vẻ mặt phải tràn ngập khẩn cấp .
"Chuyện này không vội." Ôn Liễu Niên nói, "Uống trà trước rồi nói."
Chung quy cũng là một câu chuyện dài, nếu muốn nói rõ ràng, cũng còn phải phí miệng lưỡi một phen.
"Phan phó tướng." Thượng Vân Trạch đúng lúc mang Mộc Thanh Sơn bước vào.
"Thượng bảo chủ." Phan Khánh ôm quyền -- Lúc trước hai người có gặp mặt qua, coi như là có chút giao tình.
"Phan phó tướng." Mộc Thanh Sơn cũng theo chào hỏi.
"Giới thiệu một chút." Thượng Vân Trạch khoác vai Mộc Thanh Sơn, "Phu nhân chưa qua cửa của ta."
Mộc Thanh Sơn mặt đỏ tai hồng, hung hăng đạp hắn một cái.
Phan Khánh quả nhiên rất chấn kinh, nhiều lần xác nhận Mộc Thanh Sơn có phải là nữ phẫn nam trang hay không.
"Là sư gia trong phủ." Ôn Liễu Niên nói, "Họ Mộc."
Thật sự là nam nhân...
Phan Khánh có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn coi như là thấy qua một vài mặt xã hội, vì thế rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, cười nói, "Khi nào thành thân, ta cần phải đến uống rượu mừng."
"Sau khi tiêu diệt xong thổ phỉ thì sẽ lo liệu việc vui." Thượng Vân Trạch nói, "Cho nên lần này Phan phó tướng nếu đã đến đây rồi, vậy thì ở lại hỗ trợ đi, xong việc vừa vặn uống rượu mừng, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui."
Mộc Thanh Sơn: ...
Phan khánh ngừng một chút, lúc trước Thứ Sử đại nhân chỉ kêu mình dẫn người đến diễn một màn, diễn xong thì nhanh chóng trở về, cũng không có đề cập đến chuyện giúp đỡ diệt trừ thổ phỉ.
Ôn Liễu Niên cũng gật đầu, "Rất tốt rất tốt, đa tạ Phan phó tướng."
Phan Khánh đành phải đáp ứng, hơn nữa ở trong lòng đau khổ cảm khái.
Người có thể cùng Truy Ảnh cung quan hệ tốt, quả nhiên đều giống như trong lời đồn, là quả quyết sẽ không bao giờ chịu thiệt ...