Thổ Phỉ Công Lược

Chương 75 : Cứu một cô nương trở về!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Người trong triều đình đến đây tìm Triệu công tử, tuy không biết rốt cục là vì chuyện gì, bất quá cũng là rất đáng giá thảo luận một phen. Vì thế ở trước cửa phủ nha cũng liền có không ít dân chúng -- Tóm lại ở trên đường phơi nắng, còn không bằng tìm một nơi cách Triệu công tử gần một chút, nói không chừng còn có thể gặp mặt.



Nếu đổi lại là bình thường, trước cửa phủ nha quả quyết sẽ không cho phép dân chúng tụ tập đông như vậy, bất quá lần này Ôn Liễu Niên ngược lại là phất tay phá lệ, ám vệ cầm hạt dưa vui vẻ, ở trong đám người cùng nhau chia sẻ.



"Điều tra thân thế Triệu công tử?" Dân chúng nghe vậy rất là giật mình.



"Đúng vậy." Ám vệ gật đầu, có chút thần bí nói, "Nghe nói bí mật bên trong rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động." Tóm lại chém gió cũng không cần làm nháp, ở một nơi trời cao cách hoàng đế xa như vậy, tất nhiên là phải biết mánh lới thổi phồng thế nào.



Dân chúng quả nhiên liền bị rung động, thành Thương Mang giao thông không tiện, lại bị vây ở một nơi xa xôi, đời này vị quan lớn nhất gặp qua cũng là Tri Phủ, ngay cả quan viên triều đình cũng chỉ là nghe từ miệng tiên sinh kể chuyện, thì đừng nói chi là nhắc tới Hoàng thượng, vậy cũng là tùy tiện liền có thể kinh động biết không?



Cho nên mới nói quả thật không hổ là Triệu công tử a... Cùng người phàm vẫn là cách một khoảng lớn !



Một truyền mười mười truyềm trăm, đợi đến buổi trưa ngày hôm sau, cơ hồ dân chúng toàn thành đều biết Thân phận thật sự của Triệu công tử rất lớn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng cố ý phái người đến tra hỏi chuyện này khó lường, ở trên đường cái, bất kể là bán hàng hay là xào rau, người người đều thảo luận đến nước miếng bay tứ tung.



Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên sau khi nghe ám vệ báo xong, cười hì hì nói, "Làm phiền."



"Đại nhân khách khí." Ám vệ liên tục xua tay, làm loại sự tình này đối với chúng ta mà nói, quả thực giống như là ăn một bữa sáng, thật sự không cần quá cảm kích, nhưng lại rất sung sướng !



Đợi đến sau khi ám vệ rời đi, Triệu Việt nói, "Phỏng chừng nội trong ba ngày thì người Hổ Đầu bang sẽ nghe được tin tức."



"Cho nên ngươi gần đây phải chú ý gấp bội." Ôn Liễu Niên nói, "Quyết đừng để bọn họ nắm thóp được."



Triệu Việt gật đầu, "Ta biết rồi." Bản thân không chỉ phải đề cao cảnh giác, mà còn phải bảo vệ ngươi.



"Đợi đến buổi chiều ngày mai, lại đi dạo trên đường một chuyến đi." Ôn Liễu Niên giúp hắn mặc y phục, "Tuy nói bây giờ lộ mặt, dân chúng đối với ngươi vẫn là rất ngạc nhiên, phải đi ra ngoài vài lần để cho mọi người quen dần." Cũng không thể cứ mỗi lần ra ngoài đều bị vây xem, vẫn là phải mau chóng thích ứng một chút mới tốt.



Triệu Việt gật đầu, "Được."



Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói, "Ta nói gì ngươi cũng đáp ứng."



"Bởi vì ngươi nói có đạo lý." Triệu Việt ôm hắn ngồi ở trên ghế đá.



Lục Truy ở ngoài cửa đi ngang qua, nhịn không được lắc đầu một cái.Rốt cục có biết nói tình thoại hay không, loại thời điểm này, chẳng lẽ không phải là nói chút tình thoại linh tinh Bởi vì ta thích ngươi, cho nên mọi chuyện mới nghe theo sao? Bởi vì ngươi nói có đạo lý là có ý tứ gì.



Như vậy cũng có thể bắt được đại nhân về Triêu Mộ nhai, coi như là vận cứt chó đi.



Ôn Liễu Niên nói, "Đợi lát nữa ta còn có hẹn với Phan phó tướng."



"Muốn nói chuyện diệt trừ thổ phỉ sao?" Triệu Việt hỏi.



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Tóm lại cũng đã mang nhân mã đến đây rồi, không thể không dùng." Thật là phi thường chiếm tiện nghi.



Triệu Việt nói, "Không sợ Thứ Sử đại nhân trong lòng buồn bực sao? Dù sao cũng là người của hắn."



"Mặc kệ hắn." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, "Chỉ cần có thể sớm ngày tiêu diệt nạn trộm cướp, hắn buồn bực thì mau chóng xử lý đi, lại không liên quan đến chúng ta."



Triệu Việt buồn cười.



"Dân chúng quan trọng nhất." Ôn Liễu Niên vỗ vai hắn.



Triệu Việt ôm chặt hắn, "Muốn nghỉ ngơi một chút không? Tối hôm qua cũng không ngủ ngon."



Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Cũng được."



Triệu Việt đánh ngang ôm lấy hắn, bước nhanh về phía phòng ngủ.



"Ôn đại nhân a." Phan Khánh đẩy cửa tiến vào.



Triệu Việt dừng bước.



Ôn Liễu Niên vùi ở trong ngực Triệu đại đương gia nhìn hắn, "Tìm ta có việc?"



Phan Khánh bình tĩnh lùi về phía sau một bước, "Không có."



"Vậy Phan phó tướng vì sao lại đến đây?" Ôn Liễu Niên khó hiểu, nơi này rõ ràng là chỗ ở riêng tư nha.



Phan Khánh nói, "Đi nhầm."



Ôn Liễu Niên: ...



Phan Khánh quay đầu nhanh chóng rời đi, phi thường thức thời.



Lúc trước hắn chỉ ghé qua thành Thương Mang hai lần, bất quá đều là vì công việc, mỗi lần cũng là vội vàng tới vội vàng đi, vẫn chưa giao tiếp với dân chúng quan viên địa phương, chỉ cảm thấy nếu là nơi đất đai bần cùng, vậy dân phong hẳn là rất bảo thủ, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được thế nhưng lại phóng khoáng như thế.



Bản thân vừa mới đến hai ngày, ngày đầu tiên thấy Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thân mật ái muội, ngày hôm sau lại thấy Ôn đại nhân cùng Triệu Việt khanh khanh ta ta, vì thế vô cùng khiếp sợ, còn có chút cảm giác từng trải...



Cho dù là nơi cằn cỗi, nhưng về phương diện nào đó, cũng là rất phóng khoáng a !



"Phan phó tướng." Lục Truy cùng ám vệ bước đến, "Đến tìm đại nhân à?"



Phan Khánh nhanh chóng lắc đầu, "Không có không có, ta đi nhầm cửa." Cái gì cũng không nhìn thấy.



Lục Truy lập tức dùng một loại ánh mắt thập phần sáng tỏ nhìn hắn.



Thấy được hình ảnh không nên thấy đi.
"Cũng không phải chuyện lớn." Thủ vệ nói, "Vốn dĩ là chuẩn bị đi tìm Mộc sư gia, bất quá nếu đại nhân ở đây, nói cũng như nhau."



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nói đi."



"Vừa rồi ở trên quan đạo, đột nhiên có một nữ tử chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn còn bị thương, vì thế các huynh đệ mới chạy lên hỏi là vì sao." Thủ vệ nói, "Nàng tự xưng là tiểu thư từ phía Nam đến, nói vốn dĩ muốn đến Vương Thành thăm người thân, nhưng nửa đường gặp phải thổ phỉ, người còn lại đều bị giết hại, chỉ có một mình nàng còn sống."



"Đến xem thử." Ôn Liễu Niên nói.



Triệu Ngũ gật đầu, đồnh thời cùng hắn đến cửa thành.Một nữ tử trẻ tuổi ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi đang ngồi ở trên ghế, mắt khóc đến đỏ bừng, bên cạnh vây quanh vài thím đại nương.



"Đại nhân." Thủ vệ chào hỏi.



Hoàng y nữ tử cũng đứng lên, đáy mắt có chút kinh hoảng.



"Cô nương đừng sợ." Ôn Liễu Niên an ủi.



"Đúng vậy, Ôn đại nhân là người tốt, không cần sợ." Thím bên cạnh cũng an ủi.



"Đại nhân cứu ta." Hoàng y nữ tử ầm ầm liền quỳ trên mặt đất, chốc lát nước mắt rơi như mưa.



Triệu Ngũ vươn tay đỡ nàng dậy.



"Ta là từ trong tay thổ phỉ trốn ra." Nữ tử khóc nói, "Đã đói bụng suốt hai ngày, cầu xin đại nhân cho miếng cơm ăn."



Thím chung quanh lập tức thổn thức, Triệu Ngũ đưa bánh mè trong tay qua, "Ăn lót dạ trước đi."



"Đa tạ thiếu gia." Nữ tử tiếp nhận bao giấy, cũng không kịp lau tay sạch sẽ liền bắt đầu ăn, hiển nhiên là thật sự rất đói.



"Mang về phủ nha trước đi." Ôn Liễu Niên nói, cửa thành người đến người đi, cũng không phải nơi thích hợp để hỏi chuyện.



Triệu Ngũ gật đầu, "Cô nương có nguyện ý một đường về với chúng ta không?"



Nữ tử dùng sức gật đầu, cặp mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.



Phu nhân còn lại là nhìn thấy, đều ở trong lòng đồng tình thở dài, một tiểu thư xinh đẹp như vậy, cũng là đáng tiếc.



Ba người một đường đến phủ nha, lúc sắp tới cửa, nữ tử đại khái là bởi vì bị bỏ đói đã lâu cho nên choáng đầu, vừa nãy lại ăn rất nhiều, vì thế chân mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh. May mắn Triệu Ngũ bên cạnh lanh tay lẹ mắt, mới không để nàng ngã xuống đất.



Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Triệu Ngũ cũng không dám sơ sẩy, trực tiếp ôm người vào phủ nha.



"Tả hộ pháp." Ôn Liễu Niên một đường chạy tới.



"Sao vậy?" Hoa Đường đang chọc Hồng giáp lang, "Đại nhân có chuyện?" Sao vẻ mặt lại sốt ruột như thế.



Sau đó ngay sau đó, liền thấy Triệu Ngũ ôm một nữ tử bước vào.



Hoa Đường: ...



Triệu Ngũ đặt người ở trên ghế đá, "Là gặp được ở trên đường."



Hoa Đường kéo tay nàng qua thử mạch, nhíu mày nói, "Sao lại suy yếu như thế."



"Nghe nói đã đói bụng ba ngày." Ôn Liễu Niên nói, "Không có chuyện gì đi?"



"Nếu chỉ là đói choáng, ngược lại là không có chuyện gì." Hoa Đường nói, "Nấu chút nước đường cùng cháo loãng cho nàng ăn, tỉnh lại mới có thể uống thuốc điều dưỡng."



Ôn Liễu Niên gật đầu, phân phó hạ nhân dọn ra một gian khách phòng, để cho nàng ở đỡ trước.



"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Hoa Đường hỏi.



Triệu Ngũ đem sự tình đại khái nói một lần.



"Sao khắp nơi đều là thổ phỉ." Hoa Đường nhíu mày.



"Núi non trùng điệp địa thế hiểm trở, thì so với bình nguyên loạn hơn một chút." Triệu Ngũ nói, "Bất quá có thể chạy thoát từ trong tay thổ phỉ, coi như là phúc lớn mệnh lớn, tương lai nếu là tiêu cục có tiện đường, có thể đưa nàng một đường về nhà."



"Nhưng nàng là từ phía Nam chạy đến phía Bắc thăm người thân, ven đường đều là phồn hoa chi địa, sao còn có thể có thổ phỉ?" Hoa Đường khó hiểu.



Triệu Ngũ nói, "Đại khái là lưu phỉ? Ta cũng không rõ ràng lắm, phải đợi sau khi nàng tỉnh lại hỏi mới biết được."



Hoa Đường xoa xoa huyệt thái dương, "Thôi, ta đi ngủ một lúc." Gần đây vẫn buồn chán ở phủ nha, cũng thật sự là choáng đầu hoa mắt, xác thực là không muốn tiếp tục cân nhắc chuyện loạn thất bát tao còn lại..



Ám vệ trong lòng rõ ràng biết tâm tình nàng không được tốt, cũng liền tránh né, muốn xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sợ không cẩn thận gặp phải rủi ro, bị Tả hộ pháp tóm lấy trút căm phẫn.



Thật sự là suy nghĩ một chút thôi cũng phi thường thê thảm, căn bản là đánh không lại.



"Cứu một cô nương trở về?" Triệu Việt cũng nghe nói chuyện này.



"Là từ phía Nam chạy đến." Ôn Liễu Niên nói, "Nhìn rất đáng thương."



Triệu Việt nói, "Đằng Vân bảo ở phía Nam cũng có hiệu buôn, có thể tìm cơ hội đồng thời đưa nàng trở về."



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ta vừa mới hỏi qua Thượng bảo chủ, tháng sau sẽ có thương đội xuống Giang Nam." Coi như là trùng hợp.