Thổ Phỉ Công Lược

Chương 77 : Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Ở trên cánh môi hắn lưu luyến không rời hôn một cái nữa, Triệu Việt mới buông người ra, nâng hắn từ trên án kỷ đứng lên.



Hai tay Ôn Liễu Niên vẫn như trước treo ở trên cổ hắn, không chớp mắt nhìn hắn, trong lòng khó được tình ý mê loạn.



Triệu Việt trong lòng thiên nhân giao chiến, một lúc sau lại là đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi ... Nếu cứ tiếp tục nhìn xuống, hắn cảm thấy chính mình đại khái cũng sẽ không nhịn được.



Ôn Liễu Niên: ...



Cửa sổ rất đẹp sao?



"Trở về phòng đi." Triệu Việt nói, "Hôm nay cũng mệt rồi."



Ngoài cửa sổ, ám vệ lập tức đập đầu vào tường, cảm thấy Triệu đại đương gia đời này đại khái là không cưới được vợ, vẫn là trở về đánh kẻ vô lại với chúng ta đi.



Ôn Liễu Niên chậm rì nói, "Nga."



Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại y phục, tay trong tay rời khỏi thư phòng.



Hồng giáp lang từ trên tập hồ sơ bò xuống bay nhanh theo, lắc lắc xúc tu vèo vèo theo kịp, sợ sẽ bị vứt bỏ lần nữa.



Ám vệ xách nó lên.



Hồng giáp lang bất mãn giãy dụa - Buông ta ra.



Ám vệ nhét nó vào trong tay áo, mang theo lên nóc nhà cùng nhau ngắm sao.



Đêm nay tâm tình đại nhân nhất định không được tốt, ngươi vẫn là không cần đến nhận xui xẻo.



"Muốn nghỉ ngơi ở Thượng phủ hay là ở phủ nha ?" Triệu Việt hỏi.



Ôn Liễu Niên nói, "Phủ nha."



Triệu Việt gật đầu, "Được."



Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi đến Thượng phủ."



Triệu Việt: ...



TẠI SAO?!



Lúc trước hai người rõ ràng còn ngủ chung giường đắp chung chăn.



Ôn Liễu Niên vào phòng ngủ, gọi nước ấm đến rửa mặt.



Triệu Việt ngồi ở cạnh bàn nhìn hắn.



Sau khi Ôn Liễu Niên rửa mặt xong, liền thản nhiên xốc chăn leo lên giường, xoay người đưa lưng về hắn.



Triệu Việt bắt đầu đau đầu.



Đây là tức giận sao.



Ôn Liễu Niên nhìn chằm chằm vách tường, trong lòng hơi khó chịu, rõ ràng không khí thích hợp như vậy, vì sao không tiếp tục làm chuyện quá phận hơn?



Triệu Việt ngồi ở bên giường, đưa tay giúp hắn đắp chăn lại.



Ôn Liễu Niên xoay người đá rớt xuống.
Ám vệ cao hứng phấn chấn nói, "Vậy còn chúng ta thì sao?"



Phương Thúy dừng một chút, nói, "Tất nhiên cũng có thể."



Vì thế sáng hôm sau, nàng liền nhận được hai bao y phục....Người Truy Ảnh cung bước ra, thật sự không biết cái gì mới gọi là dối trá khách sáo.



Hướng đến đều phi thường đích thật.



Hoa Đường đem ngoại bào Triệu Việt qua kiểm tra bốn năm lần, "Không có chuyện gì, chỉ là bột giặt bình thường mà thôi."



Ôn Liễu Niên bưng chén trà bước đến lật lật, nói, "Đường may còn rất đều."



Triệu Việt: ...



Hoa Đường nhịn cười.



"Dựa theo ý nghĩ của ta, chi bằng đại đương gia cứ tiếp tục tương kế tựu kế đi." Triệu Ngũ nói, "Cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất, để xem nàng rốt cục muốn làm cái gì."



Triệu Việt nhìn thoáng qua Ôn Liễu Niên.



Tương kế tựu kế ngược lại là có thể, thế nhưng mà mọt sách...



Ôn Liễu Niên nói, "Tất nhiên là có thể."



Mỹ nam tử mà, dùng một chút cũng không sao.



Hoa Đường thức thời lôi Triệu Ngũ đi, đem không gian lưu lại cho hai người bọn hắn.



Triệu Việt tiến lên ôm lấy hắn.



Ôn Liễu Niên tiếp tục bình tĩnh uống trà.



"Đều lạnh." Triệu Việt đoạt lấy chén trà từ trong tay hắn.



Ôn Liễu Niên nói, "Còn nói gì với ngươi nữa?"



"Sao cơ?" Triệu Việt đầu tiên là hơi ngừng một chút, lúc sau mới phản ứng kịp, nói, "Chỉ hỏi ta muốn ngoại bào, nói muốn vá lại mà thôi."



"Biết cái gì gọi là tương kế tựu kế không?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Tất nhiên." Triệu Việt nói, "Yên tâm đi."



Ôn Liễu Niên nói, "Hổ Đầu bang đi ra, nói không chừng trên người khắp nơi đều có cổ trùng."



Triệu Việt nói, "Ta sẽ không để cho nàng đụng vào ta." Quả nhiên rất rõ ràng đâu mới là trọng điểm.



Ôn Liễu Niên nói, "Nga." Vậy còn không tệ lắm.



Triệu Việt muốn cúi đầu hôn hắn, nhưng nhớ tới là ở thư phòng, lại có chút do dự, để tránh đem người chọc giận.



Ôn Liễu Niên đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn có động tác tiếp theo, vì thế buồn bực nhíu mày, nhón chân để sát vào thận trọng nhìn.



Hẳn không phải là bị hạ cổ rồi đi...



***