Thổ Phỉ Công Lược
Chương 78 : Người trong triều đến!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Thấy hắn vẫn cứ kề sát lại gần, thân thể Triệu Việt không tự giác liền ngã về phía sau một chút.
A nha ! Ôn Liễu Niên trừng to mắt, cư nhiên còn dám né !
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên trực tiếp hôn hắn một cái.
Triệu Việt đầu tiên là ngẩn người, lúc sau lại cảm thấy chẳng lẽ là đang khảo nghiệm mình? Chung quy ngày hôm qua vẫn còn rất tức giận a, vì thế khó tránh khỏi có chút do dự.
Mà ở thời điểm hắn do dự, Ôn đại nhân đã đùa giỡn lưu manh xong, chậm rãi bước ra cửa.
Triệu Việt một đường bắt kịp.
Ôn Liễu Niên đủng đỉnh nói, "Không được đi theo."
Triệu đại đương gia: ...
Hồng giáp lang nằm ở trên bàn, một bên lắc lắc xúc tu một bên nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Đến tìm Thượng bảo chủ, hỏi hắn một chút xem gần đây trong núi Thương Mang có động tĩnh gì không."
Triệu Việt đành phải nói, "Được."
Ôn Liễu Niên một thân một mình đến tiền thính.
"Đại nhân." Quản gia vội vã chạy vào bên trong, sau khi thấy được liền nói, "Vừa mới chuẩn bị đến thư phòng tìm ngươi."
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên dừng bước.
"Có khách đến." Quản gia thở hổn hển, hiển nhiên rất là sốt ruột.
"Là người Truy Ảnh cung sao?" Phản ứng đầu tiên của Ôn Liễu Niên là Tiểu phượng hoàng -- Đã rất lâu rồi không gặp, quả thật rất nhớ a.
"Không phải." Quản gia lắc đầu, "Là người trong triều phái tới."
Người trong triều tới? Ôn Liễu Niên nghe vậy cũng kinh ngạc một chút, lập tức trở về đổi quan phục, vội vàng tiến đến đại sảnh.
"Ôn đại nhân." Người đến là nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn trang phục không giống quan viên mà là giống người luyện võ, trên giày có chút bùn đất, cả người đều toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.
"Hướng thống lĩnh." Biết hắn là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, cũng là tổng thống lĩnh Ngự lâm quân ở Vương thành, Ôn Liễu Niên trong lòng càng là ngoài ý muốn -- Ngày xưa cho dù là truyền chỉ, cũng sẽ có quan viên chuyên môn phụ trách, vì sao lần này thế nhưng lại là hắn tự mình đến đây?
"Đại nhân không cần lo lắng." Thấy hắn tựa hồ có chút sửng sốt, Hướng Liệt cười nói, "Là chuyện tốt."
"Hoàng thượng có chỉ sao?" Ôn Liễu Niên một bên phái người đi pha trà, một bên hỏi.
Hướng Liệt gật đầu, "Nếu mà cứ đưa qua tay người khác truyền đến thì khó tránh khỏi sẽ kéo dài thời gian, cộng thêm ta vốn dĩ cũng có chuyện muốn đến Thương Nhĩ châu, cho nên Hoàng thượng liền trực tiếp sai ta đến tìm đại nhân."
"Tìm hạ quan có chuyện gì?" Ôn Liễu Niên trong lòng có chút không yên.
Hướng Liệt nói, "Hoàng thượng muốn triệu đại nhân trở về Vương Thành."Ôn Liễu Niên: ...
Bây giờ?
Hướng Liệt lại nói, "Đại nhân vài năm nay ở địa phương lập được chiến tích, toàn bộ việc đó Hoàng thượng đều rất tán thưởng, hàng năm ngoại trừ lúc mở tiệc chiêu đãi quần thần, đều sẽ giúp đại nhân giữ một vị trí."
Ôn Liễu Niên nói, "Đa tạ vạn tuế ưu ái như thế."
"Hoàng Thượng vốn dĩ định để đại nhân ở nơi này làm đủ mười năm, rồi mới tuyên triệu trở về triều." Hướng Liệt nói, "Chỉ là bây giờ ở trong triều vừa vặn có một chỗ còn trống, vì thế liền sớm làm quyết định."
Ôn Liễu Niên nói, "Khi nào thì khởi hành?"
"Cũng không cần quá gấp gáp, ta còn phải đi một chuyến đến Thương Nhĩ châu tìm Lữ đại nhân trước, thỉnh hắn tạm thời điều nhiệm quan viên khác đến thành Thương Mang." Hướng Liệt nói, "Mùng ba tháng sau thế nào?"
Ôn Liễu Niên trầm mặc.
Hướng Liệt nói, "Nếu là đại nhân có chỗ khó, cũng có thể trực tiếp nói với ta."
Ôn Liễu Niên nói, "Nạn trộm cướp núi Thương Mang còn chưa bình ổn."
Mộc Thanh Sơn trợn trừng mắt, cái gì cái gì cái gì gọi là hôn lại !
Thượng Vân Trạch nói, "Thế nào?"
Hoàn toàn không được tốt lắm a !
Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra, bọc chăn xoay người đối diện tường.
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, từ phía sau ôm người vào trong lòng.
Mộc Thanh Sơn cơ hồ cả khuôn mặt đều chôn vào trong ổ chăn.
Thượng Vân Trạch tắt ánh nến ở đầu giường, ôn nhu hạ xuống vành tai hắn một nụ hôn.
Cho dù thật sự là tên đầu gỗ, chính mình cũng vẫn là thích ghê gớm a.
Ngày hôm sau đúng lúc có họp chợ, Vương thẩm sáng sớm đã tính toán đi họp chợ mua đồ, sau khi Phương Thúy nghe được, cũng nói muốn đi xem náo nhiệt.
"Phương cô nương." Triệu Việt bước vào tiểu viện, "Muốn ra ngoài à?"
"Triệu công tử." Phương Thúy nói, "Vương thẩm muốn đi họp chợ, ta cũng đi theo xem thử."
Triệu Việt lắc đầu, "Ngươi là cô nương từ bên ngoài tới, vẫn là không nên chạy lung tung khắp nơi thì tốt hơn."
"Không đi cũng được." Phương Thúy ngược lại là cũng không nói thêm gì nữa, vào nhà pha một bình trà, "Công tử tìm ta có chuyện?"
"Cũng không có chuyện gì." Triệu Việt nói, "Chỉ là đi ngang qua tiểu viện, cho nên đến xem thử một chút mà thôi."
Hồng giáp lang ghé vào miệng chén trà, dè dặt cúi đầu cẩn thận uống nước.
Hơi nóng.
"Đây là con sâu của đại đương gia?" Phương Thúy hỏi
Triệu Việt nói, "Không giống với sâu bình thường, ta dưỡng rất nhiều năm."
Phương Thúy thò tay muốn cọ nó, Hồng giáp lang cũng đã tự mình phóng nhanh né tránh, để tránh lại bị đẩy vào trong chén trà.
Triệu Việt nói, "Nó hình như không thích cô nương."
Phương Thúy thức thời rút tay về.
"Còn có một chuyện." Triệu Việt nói, "Hôm qua ta hỏi đại nhân, hắn nói cô nương nếu là muốn ở lại trong phủ, cũng là có thể."
"Thật sao?" Phương Thúy đáy mắt có chút kinh hỉ.
Triệu Việt nói, "Đúng lúc Trương đại nương ở trong phủ muốn về quê ở, còn thiếu một người quét rác giặt y phục, không biết cô nương có nguyện ý làm không."
Phương Thúy nói, "Tất nhiên."
"Cứ quyết định vậy đi." Triệu Việt nói, "Ta trở về nói lại với đại nhân."
Phương Thúy gật đầu, nhìn theo Triệu Việt rời khỏi tiểu viện.
Hồng giáp lang ghé vào trên vai hắn, dưới ánh mặt trời giống như là một viên bảo thạch đang rạng rỡ phát sáng, xúc tu nhỏ lắc lắc, bụng ăn no thật là phi thường sảng khoái.
Phương Thúy đổ toàn bộ nước trong chén trà, xoay người trở về phòng ngủ.
Ám vệ phụ trách theo dõi nàng đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ không một tiếng động dừng ở hậu viện, xuyên thấu nhìn qua khe cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn được tình hình trong phòng.
Phương Thúy đang ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một bình sứ, thuận tay liền nhét vào trong cái yếm trước ngực.
Vật biểu tượng lập tức hỏa ngốc.
Loại địa phương này thật là...
Tương lai phải trộm thế nào?!