Thổ Phỉ Công Lược
Chương 84 : Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Vào sáng sớm, ánh mặt trời rất ấm áp, chim chóc trong viện đang hót ríu rít, Ôn Liễu Niên dùng sức duỗi thắt lưng, sau đó lại tiếp tục rút vào ổ chăn, mơ mơ màng màng tính toán ngủ thêm một lúc nữa.
Triệu Việt nghiêng người tựa vào đầu giường, vươn tay chọt chọt khuôn mặt hắn.
Ôn Liễu Niên nhíu mày, rụt đầu vào trong chăn.
Triệu Việt tiếp tục chọt chọt tay hắn.
Lại là vèo một cái liền rụt trở vào.
Triệu Việt bật cười thành tiếng, xoay người áp hắn dưới thân cúi đầu hôn xuống.
Xúc cảm trên môi nóng ướt, Ôn Liễu Niên cuối cùng không cam nguyện mở mắt.
Triệu Việt hai tay nắm lấy thắt lưng của hắn, nhắm mắt hôn môi càng thêm triền miên. Thân thể hai người áp sát nhau, xuyên thấu qua lớp lý y mỏng manh, nhiệt độ trong lòng cũng dần dần bốc lên. Ôn Liễu Niên vòng tay qua lưng hắn, cũng phối hợp ngẩng đầu lên, như trong dự kiến đổi lại một cái hôn kịch liệt hơn của đối phương đáp trả.
Đợi cho đến khi nụ hôn này kết thúc, y phục hai người đã hỗn độn, Triệu Việt kéo người vào trong lòng, một tay đặt ở thắt lưng hắn chậm rãi dời xuống, sau đó lại bám trụ vuốt lên vuốt xuống theo phương hướng của mình.
Xúc cảm mềm mại đàn hồi, càng không muốn buông ra.
Ôn Liễu Niên lỗ tai nóng lên, ghé vào trong lòng hắn giả chết.
Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nhợt nhạt hôn lên, vành tai và tóc mai của hai người tiếp tục chạm vào nhau một lúc, thẳng đến khi động tĩnh bên ngoài dần dần lớn hơn, mới lưu luyến không rời tách ra.
Ôn Liễu Niên rụt người trong chăn nhìn hắn xuống giường rửa mặt, thuận tiện dè dặt mặc quần vào, mặt đỏ bừng.
Điểm tâm là trứng chiên và cháo rau, còn có đậu hũ cay, Ôn Liễu Niên cắn một miếng trứng, thỏa mãn đến cơ hồ ngay cả ánh mắt cũng híp lại.
Ăn ngon !
Triệu Việt giúp hắn thổi nguội cháo, đút qua từng muỗng từng muỗng.
Trong chủ viện Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn ỉu xìu tựa vào đầu giường, cả người đều không có tinh thần.
Thượng Vân Trạch vừa dỗ vừa lừa đút hắn ăn cơm, rồi sau đó lại dỗ uống thuốc, cơ hồ mệt đến nỗi trên người đổ đầy mồ hôi.
Bình thường nhìn ngoan ngoãn vậy thôi, chứ sinh bệnh rồi thì rất khó hầu hạ.
Mộc Thanh Sơn nằm trên giường nhìn hắn.
"Còn nhức đầu không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói: "Nhức."
"Đợi một lát thì sẽ không nhức nữa." Thượng Vân Trạch đắp chăn lại cho hắn, "Ngủ đi."
Mộc Thanh Sơn xoay người đưa lưng về phía hắn, còn rất tức giận !
Thượng bảo chủ có chút đau đầu.
Đêm qua trước lúc ngủ, hai người vốn dĩ nằm cùng một chỗ tay trong tay thấp giọng nói chuyện, lúc sau đại khái là không khí rất tốt, vì thế khó tránh khỏi không khống chế được, y phục từng kiện từng kiện bị lột ra, Mộc Thanh Sơn vừa mới bắt đầu còn mơ hồ, đợi cho đến khi kịp phản ứng thì đã quá muộn, tuy nói chưa tới bước cuối cùng, nhưng cũng là bị khi dễ không nhẹ, thế cho nên sáng sớm ngày hôm sau thì bắt đầu phát sốt, một nửa là vì lạnh, còn một nửa dự tính là sợ.Nhớ tới thân thể nhỏ bé trắng mịn dưới ánh trăng kia, Thượng bảo chủ liền cảm thấy có một cỗ khí huyết xông lên đỉnh đầu, lại cảm khái chính mình thật là không dễ dàng, cư nhiên cũng có thể nhẫn nhịn như vậy.
Nằm nghiêng càng nhức hơn, Mộc Thanh Sơn lại rầu rĩ xoay trở về, cả người đều chui rút vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ.
Thượng Vân Trạch buồn cười, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn. Trên ngọn núi ngoài thành, chiến sự chắc hẳn cũng đang căng thẳng, hắn cũng không có tâm tình gì mà quan tâm, chung quy lúc này có triều đình ở đây, nếu còn không đối phó được Hổ Đầu bang, cũng thật sự là hơi mất mặt.
Giữa trưa, ngoài thành lại đưa tới chiến báo. Ôn Liễu Niên mở ra nhìn nhìn, chỉ thấy so với hôm qua cũng không có quá nhiều tiến triển, hai bên vẫn như trước đang giằng co ở bên trong.
"Có ý tưởng gì không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên thu hồi chiến báo: "Trước chờ ba năm ngày lại nói."
"Sau ba năm ngày thì sao?" Triệu Việt nói, "Ngươi muốn nhúng tay?"
"Bản này." Một lát sau, Ôn Liễu Niên đột ngột đưa qua một quyển sách.
Triệu đại đương gia tò mò, cầm sách lật lật ba lần, mới tìm được một hàng chữ cực nhỏ, trong đó có ba chữ Vân Thất Hồn....Cư nhiên vậy cũng có thể phát hiện?
Thời gian trôi qua rất nhanh, tới chạng vạng, Triệu Việt hỏi hắn, "Có nhức mắt không?"
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn: "Không nhức, đói bụng."
"Vậy đi dùng cơm trước." Triệu Việt kéo hắn đứng lên.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái: "Gọi Vương tiên sinh cùng đi đi, chúng ta đi ăn mì gà."
"Vương tiên sinh đã sớm nghỉ ngơi." Triệu Việt giúp hắn xoa xoa huyệt vị quanh mắt, "Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao, xem sách không ngủ không nghỉ."
"Đã trễ thế này rồi sao." Ôn Liễu Niên nhìn thoáng qua bên ngoài, "Trong phòng đốt đèn, cũng không phát hiện."
"Đi ăn cá hấp gừng?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên bụng kêu ọt ọt.
Tửu lâu trong thành không tính lớn, bất quá tay nghề của đầu bếp ngược lại là không tồi, bởi vì nguyên quán của nương tử là ở Thục Trung, vì vậy vài món cay đều rất hợp khẩu vị của Ôn Liễu Niên. Đã qua giờ cơm, bên trong cũng không còn bao nhiêu người, thấy đại nhân tới, tiểu nhị ân cần đưa hai người lên lầu hai, kết quả còn chưa ngồi xuống liền nhìn thấy Chu Mộ Bạch, đang quay lưng về phía hai người uống rượu.
"Đại nhân Triệu công tử ngồi bên này a !" Thanh âm tiểu nhị rất lớn, sợ người khác không biết khách quý tới cửa.
Chu Mộ Bạch nghe được thanh âm, quả nhiên liền xoay người nhìn về phía bên này.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, kéo Triệu Việt ngồi vào bàn bên cạnh.
Chu Mộ Bạch cười cười, cũng không qua đó, xoay người tiếp tục tự rót tự uống.
"Vẫn giống như mọi ngày, một dĩa cánh gà nướng, một dĩa cá hấp gừng, một dĩa đồ chua sơn tiêu, một dĩa thịt bò, một dĩa đậu phụ chiên giòn, một tô canh sườn nấu chung với cải xanh?" Hỏa kế cao hứng phấn chấn, thuần thục báo tên đồ ăn, hơn nữa nói, "Chúng ta còn có món thịt kho tàu, đại nhân muốn nếm thử không?"
Chu Mộ Bạch tay dừng một chút, trong lòng cười lắc đầu.
Quả thật vẫn giống như lúc trước... Ăn rất nhiều.
"Sau khi dùng cơm xong, có muốn trở lại đó đọc sách tiếp không?" Triệu Việt hỏi hắn.
"Không." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Hơi buồn ngủ."
"Vậy sáng mai ta lại cùng ngươi đến đó." Triệu Việt rót cho hắn một ly trà nóng.
Ôn Liễu Niên ôm ấm tay, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, dư quang quét đến đường cái dưới lầu, khẽ nhíu mày.
"Sao vậy?" Triệu Việt hỏi.
"Ngươi có cảm thấy người kia hơi lén lút không?" Ôn Liễu Niên buông chén trà, ra hiệu hắn nhìn xuống dưới lầu.
Triệu Việt theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy một nam tử trung niên đang vội vã gấp rút lên đường, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tựa hồ rất chột dạ.
"Tối quá không nhìn thấy rõ mặt." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Đi xem."
Vừa dứt lời, nam tử cũng đã chạy điên cuồng, thì ra cách đó không xa có một nhóm quan binh đang tuần tra.
"Lý bộ đầu !" Ôn Liễu Niên lớn tiếng gọi, "Bắt lấy hắn !"
Quan binh lập tức đuổi theo, Chu Mộ Bạch cũng thả người nhảy xuống đường, đá vào trước ngực nam tử một cước.
Bốn phía cây đuốc sáng trưng, nam tử thống khổ cuộn tròn người lăn lộn trên mặt đất.
"Ngươi là người phương nào?" Sau khi thấy rõ diện mạo, Lý bộ đầu có chút buồn bực, không phải người trong thành? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m