Thổ Phỉ Công Lược
Chương 85 : Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Triệu Việt ôm Ôn Liễu Niên, cũng thả người nhảy xuống dưới lầu. Bởi vì vừa rồi Chu Mộ Bạch ra tay hơi nặng, cho nên nam tử này đang há hốc miệng thở dốc, nửa ngày cũng không nói được một câu trọn vẹn, diện mạo nhìn qua rất là xa lạ, đích xác lúc trước chưa bao giờ gặp qua.
Gần đây quan phủ kiểm tra cực kì nghiêm ngặt, không chỉ ghi lại toàn bộ dân chúng bên trong thành, quân đội triều đình đóng giữ ra vào cửa thành cũng phải đăng ký, quả quyết không có khả năng mạc danh kỳ diệu liền nhảy ra một gương mặt xa lạ.
"Ngươi là người phương nào?" Ôn Liễu Niên vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm.
Nam tử im lặng không lên tiếng, hiển nhiên là tính toán giả chết.
Bộ đầu lục soát trên người hắn, chỉ tìm được một lọ độc dược.
"Sau khi bị bắt thì muốn uống thuốc độc tự sát?" Ôn Liễu Niên ngồi ở trước mặt hắn, "Hoặc là muốn lẻn vào trong thành hạ độc ai à?"
Nam tử vẫn tiếp tục trầm mặc.
"Mặc kệ là loại nào, hiện tại rơi vào trong tay quan phủ, kế hoạch của ngươi cũng xem như thất bại." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Sớm khai báo một chút, có lẽ còn có thể miễn được tội chết."
"Ta cái gì cũng sẽ không nói." Nam tử cuối cùng mở miệng, "Ngươi giết ta đi."
"Trực tiếp giết ngươi, đối với ta có chỗ nào tốt?" Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, "Nếu là nghiêm hình bức cung, nói không chừng còn có thể khai ra một vài tin tức hữu dụng nào đó, cũng có thể đăng báo cho Hướng thống lĩnh."
Nam tử nghe vậy một chút phản ứng cũng không, xương cốt xem như là cũng cứng.
"Người đâu." Ôn Liễu Niên nói, "Giải hắn về phủ nha trước, canh giữ cẩn thận."
"Vâng !" Lý bộ đầu ngoắc tay, ra lệnh nha dịch áp giải người trở về.
"Đây là độc dược gì?" Ôn Liễu Niên đem bình sứ trong tay đưa cho Triệu Việt.
"Tuyệt mệnh đan, rất thông dụng trên giang hồ." Triệu Việt nói, "Nếu là hạ độc người khác, hẳn là sẽ không dùng đến thứ này, rất dễ bị phát hiện."
"Vậy chính là chuẩn bị cho bản thân, kết quả bị đạp trúng ngực xóa khí, không kịp lấy độc dược." Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Bạch nói, "Đa tạ."
"Tiện tay làm mà thôi." Chu Mộ Bạch cười cười.
"Vậy chúng ta trở về phủ nha trước." Ôn Liễu Niên nói, "Về chuyện Thanh Cầu, ngày khác lại mời Tam thiếu gia đến phủ nha lãnh giáo."
Chu Mộ Bạch gật đầu: "Được."
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường đi trở về, đèn lồng đỏ hai bên đường đón gió lay động, đem thân ảnh hai người kéo dài, cuối cùng giao với một chỗ rẽ thì biến mất.
"Lạnh quá." Ôn Liễu Niên vừa đi vừa xoa xoa tay. Nhiệt độ không khí ngày và đêm ở thành Thương Mang khác nhau một trời một vực, cho dù ban ngày rất nóng, ban đêm vẫn như trước gió lạnh thấu xương.
Triệu Việt đem ngoại bào khoác lên trên người hắn.
Ôn Liễu Niên cười hì hì quay đầu nhìn.Mười ngón tay nắm chặt nhau, nhiệt độ truyền vào lòng bàn tay rất ấm áp.
Gió mạnh ở trên đường gào thét thổi qua, Chu Mộ Bạch đứng một lúc lâu, thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất, mới tự giễu cười cười, xoay người trở về khách điếm.
Trước đây, chỉ có lúc chọc hắn tức giận, mới có thể mang cả họ lẫn tên gọi Chu Mộ Bạch, lúc ấy còn cho rằng đó là cách xưng hô mới lạ, lại không ngờ sẽ có một ngày, hắn sẽ giống với những người khác, cung kính nói lời cảm tạ, không hề nghĩ mình là người thân cận nhất, chỉ xem mình là Tam thiếu gia Khổng Tước môn.
"Vị công tử này, thấy ngươi thất hồn lạc phách như thế, có muốn vào uống chén rượu không?" Thành Thương Mang tất nhiên không có thanh lâu, nhưng có lão bản nương thủ quán rượu cả đêm, nghe nói rượu nếp của nàng lấy từ trong đại mạc ra, khi cười rộ lên thì cả ba con phố bên ngoài đều có thể ngửi được.
"Đa tạ, không cần." Chu Mộ Bạch lắc đầu, "Đêm đã khuya, cô nương cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Lão bản nương cười khanh khách: "Ta cũng không phải là cô nương gì đó đâu."
Chu Mộ Bạch có tai như điếc, tiếp tục không chớp mắt đi về phía trước.
"Haizzz, nương tử công tử thật sự là diễm phúc." Lão bản nương tựa vào trên khung cửa, cầm chén rượu trong tay lắc lắc, mắt say lờ đờ nhìn theo hắn rời đi, trong lòng lại nhịn không được chậc chậc, từ lúc Ôn đại nhân tiền nhiệm, nam nhân dễ nhìn trong thành Thương Mang, so với lúc trước thật đúng là một ngày một tăng.
Đêm lạnh như nước, tâm cũng theo một mảnh vắng lặng, Chu Mộ Bạch đi vài bước lại vòng trở về, từ trong tay lão bản nương mua một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm.
Đất đai cằn cỗi tất nhiên không có rượu ngon, khi cho vào miệng vừa chua vừa đắng, bất quá nếu chỉ vì một chữ say, cũng không cần so đo quá nhiều.
Say một lần, dù sao cũng dễ chịu hơn một thân một mình trằn trọc khó ngủ.
Bên trong phủ nha rất yên tĩnh, tuy nói đêm đã khuya, bất quá Triệu Việt hiểu rất rõ tính cách của hắn, nếu không đem mọi chuyện biết rõ ràng trước, chỉ sợ cũng sẽ không đi nghỉ ngơi.
Quả nhiên, vừa đến phủ nha, Ôn Liễu Niên liền đã hạ lệnh thăng đường suốt đêm, áp giải nam tử lúc nãy đến đại đường.
Ám vệ tất nhiên cũng lập tức đến xem náo nhiệt, trong tay còn cầm nửa bao hạt dưa chưa ăn xong, bỏ thêm đường cùng ngũ vị hương đại liêu nấu ra, so với đậu rang Thục Trung thì ăn ngon hơn rất nhiều.
Quả thực không ngừng được.
"Còn không tính toán nhận tội?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Nam tử hừ lạnh một tiếng.
"Không tồi, xương ngược lại là rất cứng." Ôn Liễu Niên ngồi thẳng.
"Có muốn tra tấn không?" Ám vệ nhanh chóng hỏi, để tránh bị nha dịch đoạt trước, chung quy loại cơ hội này không thường có, nhất định phải hảo hảo tranh giành.
"Muốn, bất quá bây giờ ngược lại không cần." Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, "Người đâu, lột y phục của hắn ra."
Mi tâm Triệu Việt không tự giác nhảy nhót hai cái.Ám vệ như lang như hổ nhào lên, chỉ trong nháy mắt liền lột sạch sẽ y phục của hắn, ngay cả quần lót cũng không chừa.
Sau khi thẩm qua một đám thổ phỉ núi Thương Mang, người còn lại hiển nhiên đã thành thói quen với loại phong cách này của Ôn Liễu Niên, vì vậy rất là bình tĩnh, chỉ có Triệu Việt là thấy lần đầu, vì thế hơi tâm tình có chút... phức tạp, lúc trước vẫn là không nghĩ tới, mọt sách nhà mình cư nhiên sẽ ra lệnh lột y phục người khác.
Mặt mày nam tử đỏ bừng, bởi vì hai tay bị trói ở sau lưng, vì vậy cũng chỉ có thể làm một vài động tác giãy dụa vô ít. Trần truồng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không ai có thể chịu được loại vũ nhục này, đáy mắt như là muốn phóng ra lửa.
"Đại nhân, không có xăm mình." Nha dịch kiểm tra một lần, "Có cần mặc lại y phục cho hắn không?"
"Không cần." Ôn Liễu Niên nói, "Nắm chặt thời gian thẩm vấn hai câu, bản quan còn muốn trở về ngủ sớm một chút."
Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn Triệu Việt.
Có nghe thấy không, đại nhân sốt ruột trở về ngủ.
Ám vệ chậc chậc, không tệ a, còn có thể ngắm phong cảnh, một đám liễu kia là do đại đương gia tự tay chăm sóc.
Nam tử cũng có chút khó hiểu, nếu hắn nhớ không lầm, từ địa lao đến đại đường chỉ có vài bước, vì sao lần này cư nhiên lại đi lâu như vậy. Lúc trước còn tưởng là thị chúng, nhưng lại không ra cửa, liền ở trong phủ nha đi qua đi lại, rốt cục là có dụng ý gì?
Phương Thúy đứng ở cửa, xa xa nhìn thấy nam tử đi qua, đáy mắt chợt lóe một tia dao động.
"Phương cô nương." Hoa Đường bước vào, "Trời phủ đầy mây, sao lại đứng ở cửa, gió thổi cảm lạnh thì phải làm sao."
"Tả hộ pháp." Phương Thúy thu hồi tầm mắt lại.
"Thì ra là đang xem náo nhiệt." Hoa Đường cười nói, "Là tiểu tặc hôm qua lẻn vào trong phủ nha, bị ám vệ bắt được, hẳn là lúc đang trèo tường."
"Như vậy a." Phương Thúy có lệ, trong lòng lại âm thầm xoắn xuýt.
"Cô nương không cần lo lắng, phủ nha trông coi rất là nghiêm mật, lúc đó hẳn chỉ là ngoài ý muốn." Hoa Đường nói, "Sẽ không phát sinh lần thứ hai."
Phương Thúy gật đầu lung tung, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Giống như dự đoán của Ôn Liễu Niên, nam tử lúc này vẫn như trước cái gì cũng không chịu nói, bất quá thái độ đã có một tia buông lỏng, đặc biệt khi nghe được hai chữ cổ độc, vẻ mặt thay đổi càng rõ ràng hơn.
Ôn Liễu Niên cũng không sốt ruột, lại hỏi vài câu, thấy Hoa Đường đang đi về hướng này, liền hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi, còn mình cùng Mộc Thanh Sơn một đường đến nội thất.
"Đại nhân." Hoa Đường nói, "Phương Thúy tám chín phần là quen biết hắn."
"Như trong dự kiến." Ôn Liễu Niên uống một ngụm trà, "Không biết mới kỳ quái."
"Nhưng hiện tại nghi phạm cứng đầu không chịu khai báo, phải làm thế nào mới có thể cạy miệng hắn?" Mộc Thanh Sơn hỏi -- Vừa mới đỡ bệnh, Thượng Vân Trạch vốn dĩ là muốn để cho hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày, bất quá lúc sau thấy hắn cố chấp muốn làm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp, đem người ăn mặc giống bánh bao mới cho đi.
"Nghiêm hình bức cung thì sao?" Ám vệ đề nghị.
"Như vậy quá chậm." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Đổi biện pháp khác nhanh một chút."
Về phần biện pháp khác là gì.. Nửa canh giờ sau, một nhóm nha dịch như lang như hổ, cầm gông cùm cùng gông gỗ liền vọt vào hậu viện phủ nha.
Phương Thúy vốn dĩ đang ở trong phòng nghĩ đối sách, lại không nghĩ rằng quan phủ sẽ động thủ nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp nghĩ nhiều, thả người từ phía sau cửa sổ nhảy ra.
Một mai phi tiêu chém đứt không khí, tầng tầng đánh trúng đùi. Đầu gối Phương Thúy mềm nhũn, đau đến hít khí lạnh té ngã trên đất.Triệu Việt bước nhanh tiến lên, đem hai tay nàng xoay ngược ra phía sau.
Ám vệ ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, may mắn có Triệu đại đương gia ở đây a, chúng ta mới không thèm đụng chạm với yêu nữ Ma Giáo.
Phía trên đại đường gương sáng treo cao, Ôn Liễu Niên vỗ mạnh đường mộc một cái: "Ngươi rốt cục tên gọi là gì !"
Phương Thúy quỳ ở dưới đường, ngẩng đầu oán hận nhìn hắn.
"Đồng lõa của ngươi đã khai bảy tám phần, nếu ngươi một lòng một dạ muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng không ai có thể cứu được ngươi." Ôn Liễu Niên nói, "Khai hay không khai, đối bản quan mà nói cũng không có gì khác biệt, bất quá đối với bản thân ngươi mà nói, vẫn là có đường sống để chọn lựa, tốt nhất là nên suy xét rõ ràng rồi hẳn trả lời."
"Ta sống hay chết, không phải do ngươi định đoạt." Phương Thúy cắn răng, "Mà là do Thánh Giáo định đoạt."
Dưới đường cười vang một mảnh, nói nhảm sao, còn là Thánh Giáo.
Sắc mặt Phương Thúy nhất thời đỏ lên, hiển nhiên nhận được vũ nhục rất lớn.
"Chưa thấy qua những chuyện ở trên đời, thì cũng không nên tự đại." Thượng Vân Trạch ngồi xổm trước mặt nàng, "Không nói đến đương kim võ lâm các đại môn phái, cho dù lúc trước Phượng Cửu Dạ gầy dựng Ma Giáo, vậy cũng là nằm bên trên ngọn núi cao vạn trượng địa thế hiểm trở, ngồi trên vàng bạc mã não, dưới tay sắp xếp ba mươi hai danh phận đàn chủ giấu kín rải rác khắp hai đạo hắc bạch trên giang hồ, như rồng thấy đầu mà không thấy đuôi, thời kì cường thịnh nhất đi đến đâu thì cỏ mọc không mọc đến đấy, khiến vô số môn phái trên giang hồ vừa nghe thì đau đầu mặt biến sắc, lúc đó mới thật sự gọi là địch với người trong thiên hạ, cho dù cuối cùng là chết dưới kiếm của Tần cung chủ, cái tên của hắn cũng có thể khiến người khác nhớ kỹ. Chỉ là một bang phái thổ phỉ nhỏ bé trên núi, sợ hãi rụt rè nhiều năm như vậy, vừa trúng vài giá chấn thiên hỏa pháo thì có thể sợ tới mức đóng cửa không chui ra, rốt cục là mặt mũi để ở đâu mới dám xưng hô chính mình là Thánh Giáo?"
Mộc Thanh Sơn ở bên cạnh cầm bút ghi như bay.
Ám vệ nhịn không được liền chậc chậc, nhanh tay a... Cả người cũng muốn bay đi.
Quả thật là rất sùng bái vị hôn phu nhà mình.
Phương Thúy bị hắn nói đến cứng miệng không trả lời được, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên bác bỏ như thế nào.
"Thoạt nhìn, ngươi đại khái cũng là lớn lên ở địa phương nhỏ." Thượng Vân Trạch cười cười, "Một người cả ngày mặc áo choàng giả quỷ, thì có thể thu nhận sai bảo ngươi, nếu là nhìn thấy người mang mặt nạ diễn tuồng, chỉ sợ còn muốn nhào lên ba quỳ chín lạy."
Cho dù là yêu nữ tâm ngoan thủ lạt, dù sao cũng là cô nương gia, bị lời nói châm chọc như thế dĩ nhiên là cảm thấy rất nhục nhã, không nói đến việc Thượng Vân Trạch là thanh niên tài tuấn ngọc thụ lâm phong như thế, trong khoảng thời gian ngắn mặt càng đỏ hơn, ngực cũng kịch liệt phập phồng.
Thượng Vân Trạch tiếp tục nhướn mày nhìn nàng.
Mộc Thanh Sơn căm giận nắm chặt cán bút một chút, cách nhau gần như vậy làm gì !
"Thả ta ra." Phương Thúy nói.
"Lý do." Thượng Vân Trạch hỏi.
Phương Thúy nói: "Không dám sao?"
"Cô nương nói đùa, này có gì mà không dám." Thượng Vân Trạch ra hiệu bộ đầu cởi bỏ gông xiềng trên tay nàng, : "Nói đi, muốn làm cái gì?"
Phương Thúy hoạt động cổ tay một chút, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp che tai, giơ tay đánh về phía ngực mình.
Thượng Vân Trạch ra tay so với nàng càng nhanh.
Một bình sứ trắng nhỏ rơi trên mặt đất,Phương Thúy che cánh tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Tựa hồ xuống tay hơi nặng." Thượng Vân Trạch nhặt bình sứ nhỏ lên. nhướn mày nói, "Cô nương thứ lỗi."
"Cho ta đi." Hoa Đường xòe tay.
"Tả hộ pháp." Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, chung quy trong người đang có thai, đụng vào mấy thứ này cũng cảm thấy không được tốt.
"Đại nhân không cần lo lắng." Hoa Đường mở nút lọ ra, đổ một ít vào trong nước kiểm tra, "Cũng không hiếm lạ gì, chỉ là kim ti cổ bình thường, cơ hồ mỗi một môn phái ở Miêu Cương đều sẽ luyện chế, một khi tiến vào trong cơ thể, thì có thể khiến người ta làm ra những hành vi không thể khống chế được, thẳng đến cuối cùng mất đi ý thức."
"Còn tưởng là cái gì cao siêu lắm, phải hao tâm tổn trí như vậy." Thượng Vân Trạch giúp nàng đem cánh tay trật khớp vặn trở về, "Đúng là cô nương chưa nhìn thấy qua những chuyện trên đời."
Phương Thúy trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người đều ngồi bệch trên đất.
***