Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


“Tôi có một kế hoạch.” Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Tôi sẽ phát động cuộc phản kích “đánh tạt sườn” vào Tư Mỹ Kỳ.”



Lâm Thiển ngẩn người. Ý nghĩ đầu tiên của cô là, Lệ Trí Thành không có kinh nghiệm kinh doanh, vì vậy khái niệm “đánh tạt sườn” mà anh nhắc tới có

giống với sự lý giải của cô hay không?



“Đánh tạt sườn” đúng như tên gọi của nó, có nghĩa đi vòng qua đường khác, đánh bên hông đối thủ.



Ở nước ngoài, nhãn hiệu nổi tiếng Burger King đưa ra khẩu hiệu “Rán mà

không rán”, đánh vào KFC và Mc Donald. Trong nước có công ty phát triển

nhanh Thuận Phong kiên trì chiến lược vận chuyển bằng đường hàng không,

cuối cùng chiếm ưu thế, trở thành ngọn cờ đầu của ngành chuyển phát

nhanh.



Trường hợp đầu, Mc Donald và KFC không thể thay đổi

thiết bị rán gà trên toàn cầu, vì vậy đành mở mắt nhìn Burger King chiếm lấy khoảng trống, cùng phân chia một miếng bánh. Trường hợp sau, các

công ty chuyển phát nhanh ở trong nước không thể vứt bỏ hệ thống vận

chuyển đường bộ, thay đổi quy trình vận hành nội bộ, để đi mua máy bay

hoặc thuê máy bay chuyển hàng.



Nội dung chủ yếu của chiến

lược “đánh tạt sườn”[1], không phải đưa ra sản phẩm mới thị trường chưa

có, mà là tăng thêm sức cạnh tranh mới cho sản phẩm của bạn. Ngoài ra,

khi bạn tung sản phẩm, đối thủ cạnh tranh mạnh trên thị trường nhất thời không thể bắt chước hay tấn công bạn. Vì vậy, “đánh tạt sườn” nói thì

dễ, kết quả đương nhiên rất tuyệt, nhưng thực hiện vô cùng khó.



[1] Lý luận về “đánh tạt sườn” do nhà chiến lược Marketing nổi tiếng của Mỹ Al Ries đưa ra trong cuốn sách “Cuộc chiến Marketing” (Marketing

Warfare).



Lâm Thiển mở to mắt nhìn Lệ Trí Thành. Bây giờ Ái

Đạt khó bảo toàn bản thân, làm gì có thực lực và cơ hội tiến hành kế

hoạch “đánh tạt sườn”?



Lệ Trí Thành đáp lại cô bằng ánh mắt bình tĩnh và kiên định.



Lâm Thiển rời mắt xuống tập tài liệu anh vừa đưa cô cô. Mới đọc vài dòng, trong lòng cô chấn động.



Không ngờ Lệ Trí Thành định...



***



Mấy ngày này, Trần Tranh có chút tự mãn đắc ý.



Dù không kiếm ra tiền từ dự án Minh Thịnh nhưng trong con mắt của anh ta,

bất kể là “cuộc tấn công từ xa” với Tân Bảo Thụy hay “trận đánh gần” với Ái Đạt, anh ta đã đi đúng một nước cờ.



Muốn trở thành người đứng đầu của ngành nghề cạnh tranh kịch liệt này, cần phải nhìn xa trông rộng.



Vì vậy chiều nay, khi cấp dưới báo cáo những khó khăn do dự án của Minh Thịnh mang lại, Trần Tranh tỏ ra không đồng tình.



“Trần tổng, chúng ta cam kết với Minh Thịnh, giá giao hàng không được vượt

quá giá sản phẩm cùng loại bán ở các cửa hàng ba mươi phần trăm. Bây giờ gần đến Tết âm lịch, mọi năm vào thời điểm này, sản phẩm túi xách cao

cấp của chúng ta đều giảm giá mạnh để khuyến khích tiêu dùng. Năm nay

chúng ta có tổ chức hoạt động khuyến mại không? Ngộ nhỡ Minh Thịnh biết

được, lại gây sức ép đòi hạ giá thì sao?”



Trần Tranh cười:

“Cậu cho rằng tập đoàn lớn như Minh Thịnh lại nhỏ nhen đến mức bám vào

điều khoản đó hay là nhìn chằm chằm vào giá ở cửa hàng của chúng ta?

Không sao đâu, cứ làm đi.”



Cấp dưới gật đầu, nói tiếp: “Ngoài ra, thời hạn giao hàng chúng ta là ba tháng. Điều đó có nghĩa trong mấy tháng tới, nguồn sản phẩm cao cấp của chúng ta rất căng thẳng, nhiều

khả năng xuất hiện tình trạng không có hàng.”



Trần Tranh ngẫm nghĩ, trả lời: “Chúng ta cố gắng vượt qua mấy tháng này là được, khi

cần thiết thì phải bỏ nhỏ lấy lớn. Bây giờ công tác trọng tâm là tập

trung vào dự án Minh Thịnh.”



Sau khi cấp dưới rời đi, Trần Tranh tựa vào thành ghế, quay nửa vòng, dõi mắt ra ngoài cửa sổ trầm tư suy nghĩ.



Thật ra anh ta không lo lắng đến vấn đề vừa rồi. Bởi vì đối với nhà sản xuất trong nước, lượng tiêu thụ sản phẩm túi xách cao cấp như cái gân gà, bỏ thì thương mà vương thì tội, cũng giống quả ngọt có độc, chỉ có thể

ngắm không thể đánh chén, bởi vì sản phẩm quốc nội không thể cạnh tranh

với một loạt nhãn hiệu cao cấp quốc tế. Chẳng phải Ái Đạt từng đổ một

đống tiền để tạo giấc mơ đó hay sao? Bây giờ kết quả thế nào ai cũng

biết.



Vì vậy Trần Tranh chẳng có gì phải lo lắng. Lẽ nào anh

ta lo Ái Đạt phản kích, có thể làm làm thành công sản phẩm túi xách cao

cấp? Đến Tân Bảo Thụy còn không xong, lẽ nào tên bộ đội ngốc nghếch và

con bé Lâm Thiển có thể làm được? Anh ta phì cười lắc đầu, đây là nhiệm

vụ bất khả thi.



Tuy nhiên, vụ gián điệp cắm ở Ái Đạt bị phát

hiện khiến Trần Tranh cảm thấy đáng tiếc. Người đó gửi cho anh ta toàn

bộ nội dung hồ sơ dự thầu của Ái Đạt ngay đêm hôm trước hôm tham gia đấu thầu, giúp anh ta đánh bại Ái Đạt bằng một đòn trí mạng. Sau khi bị

phát hiện, người đó giữ kín như bưng, không gây phiền phức cho Tư Mỹ Kỳ, cũng coi như lập công lớn, “chết” không vô ích.



***



Một tuần sau. Lâm Thiển đi thang máy từ tầng trên cùng xuống dưới, cô dừng lại ở bộ phận marketing đầu tiên.



Phòng ban tiêu điều xác xơ, người đi trà lạnh của ngày nào bây giờ nhộn nhịp

náo nhiệt. Ngay cả địa bàn của bộ phận tài vụ ở tầng dưới cũng bị họ tạm thời trưng dụng.



Đây là chỉ thị của CEO, các bộ phận chọn ra hai trăm nhân viên có thâm niên từ ba năm trở lên, tình nguyện ở lại Ái Đạt, có thành tích xuất sắc, thành lập “Trung tâm dịch vụ” tạm thời.



Lâm Thiển đi qua khu văn phòng rộng lớn. Tiếng chuông điện thoại, tiếng gõ

bàn phím, tiếng bước chân đi lại không ngớt, bầu không khí tương đối

khẩn trương. Lâm Thiển đi thẳng vào phòng làm việc của Tổng giám sát

marketing, Tiết Minh Đào mỉm cười với cô: “Trợ lý Lâm, cô văn hay chữ

tốt, lại đây xem giúp tôi một chút.”



Lâm Thiển đi tới, nhận tờ giấy trong tay anh ta đọc một lượt, sau đó gật đầu: “Tôi cảm thấy ổn rồi.”



Tiết Minh Đào quan sát đám nhân viên bận rộn ở ngoài cửa kính, đồng thời cất giọng cảm thán: “Làm thêm suốt một tuần liền, cuối cùng chúng ta cũng

gửi xong email và tin nhắn cho hơn ba mươi ngàn khách hàng cũ trong cả

nước. Từ sáng ngày mai, chúng ta bắt đầu gọi điện thoại. Hy vọng hôm

khởi động dự án, chúng ta đạt được kết quả tốt đẹp.”



Sau khi rời bộ phận marketing, Lâm Thiển tiếp tục đi thang máy xuống bộ phận thông tin kỹ thuật.



Trên tay cô là tập tài liệu Tiết Minh Đào vừa đưa, chính là nội dung mà

“Trung tâm dịch vụ” gửi email hoặc nhắn tin cho khách hàng. Những khách

hàng này đều là người từng mua túi xách cao cấp và bậc trung của Ái Đạt

tại các cửa hàng trong cả nước hơn ba năm qua.



“Lý X tiên sinh kính mến, cám ơn anh đã ủng hộ sản phẩm của Ái Đạt trong

thời gian qua. Công ty chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động giảm giá tới sáu

mươi phần trăm cho sản phẩm cao cấp tại trang web của cửa hàng Flagship

vào ngày 5 tháng này. Hoạt động giới hạn trong hai nghìn khách hàng đầu

tiên, mỗi tài khoản chỉ được mua một sản phẩm, nhưng sẽ được tặng một

bao lì xì, xác suất trúng thưởng một trăm phần trăm, tổng số tiền thưởng lên đến một triệu nhân dân tệ. Ngoài ra, hoạt động này chỉ nhận đơn đặt hàng trên mạng, nhằm mục đích cám ơn khách hàng cũ...”



Đây chính là trọng tâm của chiến lược “đánh tạt sườn” mà Lệ Trí Thành phát

động với Tư Mỹ Kỳ. Vấn đề vô cùng đơn giản, đó chính là hạ giá.



Tất nhiên ai cũng có thể giảm giá, nhưng làm thế nào mới đạt hiệu quả là cả một vấn đề lớn.



Lúc đọc bản kế hoạch của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc. Nhưng

ngẫm đi nghĩ lại, cô phải thừa nhận đây là chiêu đơn giản nhưng không

chê vào đâu được, tựa hồ do một nhân vật lõi đời ở chốn thương trường

làm ra. Hơn nữa, đưa ra kế hoạch vào thời điểm này sẽ tập hợp đầy đủ yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa.



Đầu tiên, Ái Đạt ra tay với

những khách hàng cũ. Bọn họ biết rõ chất lượng sản phẩm của Ái Đạt, công nhận nhãn hiệu này. Như vậy, công ty có thể bảo đảm lượng tiêu thụ ban

đầu, thuận lợi mở ra cục diện mới.



Tiếp theo, mục tiêu của kế hoạch “đánh tạt sườn” rất rõ ràng, là khách hàng chủ lực ở thành phố

cấp hai cấp ba. Hay nói một cách khác, Lệ Trí Thành sử dụng chính sách

sản phẩm cao cấp nhưng giá rẻ lợi nhuận thấp để cướp thị trường trung

cấp có lượng tiêu thụ lớn nhất của Tư Mỹ Kỳ.



Ngoài ra, phương thức bán hàng trên internet chính là cách tạo dựng tên tuổi một cách nhanh nhất, tốn ít chi phí nhất.



Thành công hay không tính sau, nhưng Lệ Trí Thành đang làm điều Ái Đạt luôn muốn thực hiện nhưng vẫn chưa đâu vào đâu.



Tư Mỹ Kỳ vốn hoàn toàn có thể tiến hành cuộc chiến về giá cả với Ái Đạt.

Nhưng bởi đang thực hiện hợp đồng với Minh Thịnh, họ không thể hạ giá

sản phẩm cao cấp, hơn nữa lượng hàng tồn kho cũng không có nhiều. Do

vậy, Tư Mỹ Kỳ không có cách nào triển khai cuộc tấn công Ái Đạt trong


Ngày thứ nhất 427 đơn đặt hàng; ngày thứ hai 633 đơn; ngày thứ ba 780 đơn.



Lâm Thiển không biết, con số này chỉ là tạm thời trong khi dư luận đang chờ xem Ái Đạt giải quyết vấn đề tiền thưởng thế nào, sau đó sẽ tăng đột

biến, hay là lượng truy cập khủng khiếp đó chỉ là một màn náo nhiệt mang tính chất bong bóng.



Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy nặng đầu.

Mấy ngày liền nghỉ ngơi không tử tế, buổi đêm giá lạnh, cộng thêm tinh

thần căng thẳng nên cô đã bị cảm.



Lâm Thiển uống một viên thuốc,

cố gắng giữ tỉnh táo, tiếp tục dõi mắt vào màn hình máy tính. Đầu óc cô

đột nhiên bật ra một ý nghĩ không liên quan. Thời gian này bận rộn chỉ

huy các “seeder” ở tầng dưới, ngoài vài cuộc điện thoại báo cáo tình

hình hoặc họp bất thường, cô rất hiếm khi gặp Lệ Trí Thành, anh cũng

không bố trí công việc khác cho cô.



Không biết anh có tâm trạng

thế nào khi một mình ngồi trong văn phòng CEO, khi xem báo cáo hoặc nhận các tin vui buồn do các phòng ban đưa tới, liệu anh có chau mày hay

nhếch miệng?



Anh một mình ngồi ở đó, còn cô ở đây, toàn lực chiến đấu. Hừm, sao cô có cảm giác hết sức bi tráng, nhưng lại cam tâm tình

nguyện?



Đường đi gập ghềnh khúc khuỷu, không biết cô tự dưng nảy sinh tâm trạng “kẻ sĩ nguyện hy sinh vì tri kỷ” từ bao giờ.



Lệ Trí Thành không đủ lão luyện, không đủ xảo trá, vận may cũng chẳng ra

sao, nhưng qua sự sắc sảo mà anh bộc lộ, đủ thấy anh có tài năng hơn

người. Bất kể sự quyết đoán ở dự án Minh Thịnh, hay một mình vạch kế

hoạch “đánh tạt sườn” lần này, hoặc là thái độ bình tĩnh trước cơn nguy

khốn... anh cũng cho thấy sự thông minh sáng suốt và kiên định, không ai bì kịp.



***



Tại phòng làm việc của CEO ở tầng trên cùng. Chẳng một ai bao gồm cả Lâm Thiển có thể ngờ, ở thời điểm nước sôi lửa

bỏng như lúc này, Lệ Trí Thành lại cùng Cố Diên Chi chơi cờ.



Trong phòng thoang thoảng hương trà thơm ngát, Cố Diên Chi thua liền năm ván, ấm ức đẩy bàn cờ: “Tôi không chơi nữa, chẳng thú vị gì cả.” Anh ta vốn

không thạo món này, vậy mà hôm nay Boss cứ bắt anh ta chơi cùng.



Không biết Lệ Trí Thành “đại sát tứ phương” để tăng thêm sự tự tin cho bản

thân, hay đây chỉ là hoạt động giết thời gian thuần túy trong lúc chờ

kết quả?



Cố Diên Chi mỉm cười hỏi: “Chú không sốt ruột một chút nào hay sao?”



Lệ Trí Thành không ngẩng đầu, cầm một quân cờ trắng, một quân cờ đen, tự

chơi hết ván còn lại, đồng thời cất giọng bình thản: “Tôi không sốt

ruột.”



Hai tiếng đồng hồ sau.



Lâm Thiển vẫn dán mắt vào màn hình, nhưng cô thật sự không thể gắng gượng.



Lượng tiêu thụ vẫn không khởi sắc. Thông báo công bố một lúc, đơn đặt hàng cũng chỉ đạt 147 sản phẩm.



Không biết do bị cảm hay do tâm trạng căng thẳng, đầu Lâm Thiển ngày càng

nặng trĩu, vầng trán nóng ran, con chữ trên màn hình như nhảy múa trước

mắt cô. Cô ngẩng đầu quan sát các đồng nghiệp ở bên ngoài, chỉ thấy ai

nấy đều có sắc mặt nghiêm túc.



Lâm Thiển đẩy ghế đứng dậy, chào giám đốc bộ phận thông tin kỹ thuật rồi rời khỏi văn phòng.



***



Lúc Lâm Thiển tỉnh dậy, ngoài trời đã tối đen. Cô giật mình, bỏ tấm chăn đang đắp trên người, ngồi thẳng dậy.



Nữ bác sỹ trung niên của phòng y tế đang viết lách ở phía đối diện mỉm cười: “Tôi vừa đo nhiệt độ cho cô, cô đã hạ sốt rồi.”



Lâm Thiển vội lên tiếng cám ơn, trong lòng khóc dở mếu dở. Sao cô có thể

ngủ lâu như vậy, ngủ suốt nửa ngày ở thời điểm then chốt này.



Buổi trưa ăn cơm xong, Lâm Thiển đi phòng y tế lấy thuốc. Lúc đó do vô cùng

buồn ngủ, trong người lại hơi khó chịu nên cô định ngồi ở ghế nghỉ ngơi

một lúc. Ai dè cô ngủ một mạch đến bây giờ.



Nữ bác sỹ nói tiếp:

“Buổi chiều có người ở Văn phòng CEO gọi điện xuống đây tìm cô. Nghe nói cô bị sốt, cậu ấy bảo tôi không cần đánh thức cô, để cô ngủ một giấc.”



“Ai vậy ạ?” Lâm Thiển hỏi.



Nữ bác sỹ: “Là một đồng nghiệp nam trẻ tuổi.”



Con người vừa thức giấc luôn sợ bị lạnh. Lâm Thiển kéo vạt áo khoác, rời khỏi phòng y tế.



Phía đối diện chính là tòa nhà làm việc của tập đoàn. Bây giờ nơi đó vẫn bật đèn sáng trưng, bóng người thấp thoáng sau ô cửa kính.



Một ngày đã kết thúc. Lâm Thiển nhất thời không muốn lên văn phòng nên ngồi ở ghế dài bên vườn hoa.



Lúc này đã hơn bảy giờ tối, xung quanh thưa thớt bóng người. Lâm Thiển tựa

vào thành ghế, ngước nhìn tòa nhà và bầu trời mùa đông u ám, thở một hơi dài.



Lối đi nhỏ ở bên cạnh vang lên tiếng bước chân. Có người

đang tiến lại gần, tạo thành cái bóng dài trên nền đất. Lâm Thiển mải

chìm trong suy tư nên không để ý.



Cho đến khi người đó dừng lại ở bên cạnh, Lâm Thiển ngẩng đầu liền nhìn thấy Lệ Trí Thành.



“Lệ tổng.” Cô vừa định đứng dậy, anh đã ngồi xuống cạnh cô.



Lâm Thiển ngoảnh mặt về phía Lệ Trí Thành. Hôm nay anh mặc áo khoác đen,

bên trong diện sơ mi thắt cà vạt. Dù là mùa đông giá lạnh nhưng anh vẫn

mặc đồ đơn giản và thoải mái. Khi anh nhìn cô, đôi mắt sáng ngời dưới

ánh đèn.



“Em hạ sốt rồi à?” Lệ Trí Thành hỏi.



Lâm Thiển đã sớm đoán ra người gọi điện thoại đến phòng y tế là anh, trong lòng rất ấm áp.



Cô cố tình cất giọng khách sáo: “Vâng, cám ơn Boss.”



Lệ Trí Thành dõi mắt về phía trước, im lặng một lúc lại hỏi: “Sao em ngồi ở đây?”



Lâm Thiển hạ giọng trả lời: “Tôi ngủ cả buổi chiều, không biết lượng tiêu thụ thế nào nên ngồi ở đây để chuẩn bị sẵn tâm lý.”



Nghe câu này, khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười. Nhưng ý cười nhanh chóng tan biến bởi câu tiếp theo của cô.



Cô nói: “Tôi sợ chúng ta chẳng thu hoạch được gì.”



Đây là dịp hiếm hoi Lâm Thiển bộc lộ sự lo lắng sâu sắc trước mặt Lệ Trí

Thành. Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, phảng phất muốn tìm đáp án trên

gương mặt anh.



Nhưng thần sắc Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như

thường lệ. Anh cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau ở

khoảng cách rất gần.



Sau đó, Lệ Trí Thành đặt tay lên thành ghế sau lưng Lâm Thiển.



“Tôi không nghĩ như vậy.” Anh nói: “Tôi đã thấy thứ mình muốn giành được, giơ tay là có thể chạm tới.”



Tim Lâm Thiển đập thình thịch. Thứ anh muốn giành được, là chỉ...?



Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, hai má ửng hồng.



Boss à, bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện tình cảm? Trong lòng tôi giống

như có ba ngọn núi đè nặng, đến mức không thở nổi, anh đừng tạo thêm áp

lực cho tôi nữa có được không?



Kết quả Lâm Thiển lại một lần nữa

hiểu nhầm ý của anh, bởi Lệ Trí Thành đã đứng dậy, bỏ hai tay vào túi

quần, cúi đầu nhìn cô: “Em không định đi xem thành tích tiêu thụ của

ngày hôm nay sao?”



Lâm Thiển lập tức đứng lên: “Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”



Lệ Trí Thành nở nụ cười ôn hòa, nói nhỏ: “Chắc chắn em sẽ không thất vọng.”