Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 9 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Ánh hoàng hôn trầm lắng, phòng làm việc của CEO rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Thiển.



Cô lại một lần nữa ngẩng đầu âm thầm quan sát, chỉ thấy Lệ Trí Thành ngồi

nghiêm chỉnh sau bàn làm việc. Anh vẫn xem đống văn bản như thường lệ,

sắc mặt điềm tĩnh không thay đổi.



Anh đã ngồi ở đó một tiếng đồng hồ, kể từ lúc công bố kết quả trúng thầu.



Đã hết giờ làm việc, tầng trên cùng gần như không còn bóng người. Lâm

Thiển chẳng có tâm trạng làm việc, một tay chống cằm, một tay gẩy lá ở

chậu cây nhỏ trên bàn.



Cuối cùng, Lệ Trí Thành cũng đứng dậy, Lâm Thiển lập tức ngồi thẳng người, lấy lại vẻ mặt tự nhiên hướng về

phía anh. Anh đóng máy tính, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.



Lâm Thiển đứng dậy: “Boss.”



Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Đôi lông mày đen của anh đặc biệt rõ ràng và yên tĩnh dưới ánh đèn.



Im lặng vài giây, anh lên tiếng: “Hãy triệu tập cuộc họp quản lý cao cấp vào mười giờ sáng mai.”



“Được ạ.” Lâm Thiển trả lời dứt khoát, hỏi tiếp: “Chủ đề là?”



“Kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty.” Giọng nói anh vẫn trầm thấp mạnh mẽ như cũ.



Lâm Thiển mỉm cười: “Vâng, sáng sớm ngày mai tôi sẽ thông báo với mọi người.”



Lệ Trí Thành gật đầu, quay người đi ra ngoài.



Lâm Thiển: “Anh về nhà đấy à?”



Lệ Trí Thành giơ tay dựng cổ áo khoác: “Không, tôi đi dạo một lát.”



Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng người đàn ông cho đến khi anh đi

vào thang máy. Cô lại ngồi xuống ghế, nhìn đăm đăm cánh cửa gỗ màu đồng

của văn phòng CEO, thở một hơi dài.



Trời vẫn chưa tối hẳn,

tia sáng còn sót lại bao trùm cả công ty. Lệ Trí Thành đi khỏi tòa nhà

văn phòng, bỏ hai tay vào túi áo rồi đi thẳng về khu vực nhà xưởng ở

phía sau.



Kể từ lúc nhậm chức, anh thường xuyên đi vòng quanh công ty. Nhưng do hiếm khi lộ diện lại âm thầm lặng lẽ nên rất ít người nhận ra anh.



Phòng bảo vệ bên cạnh khu nhà xưởng có mấy

người đàn ông ngồi tán gẫu. Cho đến khi Lệ Trí Thành đi qua, Cao Lãng

mới thu hồi ánh mắt.



Một công nhân lái xe nâng lên tiếng: “Nghe nói chúng ta để vuột mất dự án lớn của Minh gì đó, điều này có thật không?”



Một bảo vệ lập tức trả lời: “Thật đấy. Anh không biết sao? Sáng nay tin tức đã lan truyền khắp công ty, chị dâu tôi làm việc ở phòng hành chính nên biết tường tận, nghe nói chúng ta trượt thầu rồi.”



Cao Lãng chau mày: “Vậy Ái Đạt sẽ ra sao?”



Mọi người đều thở dài.



Trời bắt đầu sẩm tối, người đi lại trong khuôn viên công ty ngày càng ít.

Cao Lãng trầm mặc bên đám công nhân và bảo vệ. Đầu tóc đã bị anh ta vò

thành ổ gà, anh ta rất lo cho Lệ Trí Thành, nhưng lại mù mờ không biết

phải làm sao.



Đúng lúc này, người bảo vệ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời cất cao giọng: “Gì thế kia?”



Cao Lãng thuận theo ánh mắt của anh ta, những nhân viên bảo vệ khác cũng

đứng dậy. Dù trời nhá nhem tối, nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ mấy chục người

công nhân mặc đồng phục màu xanh lam, hùng hổ đi tới tòa văn phòng.



Lúc Lâm Thiển ra khỏi tòa nhà làm việc, xung quanh hơi ồn ào, nhưng do mải

nghĩ ngợi nên cô không để ý. Cho tới khi đi đến bãi đỗ xe trước tòa nhà, cô mới đột ngột cảm thấy điều bất thường.



Lâm Thiển quay đầu, liền trợn tròn mắt.



Một đám công nhân mặc bộ đồ xanh lam đang hùng hùng hổ hổ đi tới. Lâm Thiển phát hiện, có mấy người lẫn trong số đó tay cầm gậy sắt. Mấy nhân viên

bảo vệ của Ái Đạt đang từ phía sau chạy nhanh về bên này, người dẫn đầu

chính là Cao Lãng.



Bọn họ chạy tới, đứng chắn trước mặt đám công nhân. Cao Lãng nghiêm giọng: “Các anh muốn làm gì? Định đi đâu?”



Mấy người đàn ông cầm đầu đều rất cao to, tầm hơn ba mươi tuổi, gương mặt

dữ tợn. Một tên hét lớn: “Các cậu mau tránh ra, chúng tôi muốn đi tìm

lãnh đạo công ty nói chuyện. Công lý ở trong lòng người, bọn họ nợ lương công nhân, cấu kết nội bộ, phá hoại Ái Đạt, không bận tâm đến sự sống

chết của công nhân lâu năm chúng tôi. Chúng tôi phải làm cho ra nhẽ mới

được.”



Hắn vừa dứt lời, mấy tên trong đám đông hô vang, những người khác cũng phụ họa, tạo thành âm thanh điếc tai.



Nhân viên bảo vệ đều là thanh niên trẻ tuổi, trước tình huống này, bọn họ

đều đờ ra, không biết xử lý thế nào. Chỉ riêng Cao Lãng vẫn nghiêm mặt:

“Làm gì có chuyện đó, các anh đừng ở đây gây chuyện, mau giải tán đi.”



Nghe những lời bịa đặt trắng trợn của kẻ cầm đầu đám công nhân, ý nghĩ đầu

tiên bật ra trong bộ não của Lâm Thiển là: chủ mưu là Tân Bảo Thụy hay

Tư Mỹ Kỳ?



Lâm Thiển lập tức quay người rời khỏi nơi đó, đồng

thời rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành. Còn chưa thông máy, cô đột

nhiên nghe thấy âm thanh hỗn loạn đằng sau, có người phẫn nộ hét lớn:

“Đánh nó! Thằng này cũng là người của bọn chúng, chuyên phá hoại Ái

Đạt.”



Lâm Thiển giật mình, liền quay đầu, chỉ thấy đám công

nhân mặc áo đồng phục màu xanh lam và nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xám thẫm tạo thành một đám đông hỗn loạn. Có người tung nắm đấm, đá

chân, bao vây, túm cổ túm áo đối phương. Trong bóng đêm mờ mờ, có người

vung cao cây gậy sắt rồi đập xuống, không biết trúng vào ai đó hay trúng mặt đất, phát tiếng động nặng nề.



Chứng kiến cảnh tượng này, tim Lâm Thiển co rút mạnh. Điện thoại của Lệ Trí Thành cuối cùng cũng

kết nối, từng hồi chuông vang lên bên tai cô nhưng mãi vẫn không có

người bắt máy. Tâm trạng Lâm Thiển càng tệ hơn. Cô tắt cuộc gọi, lại bấm số 110.



Lúc này, xung quanh đã có người phát hiện ra tình

hình lộn xộn. Nhân viên từ tòa văn phòng chạy ra ngoài, công nhân từ nhà xưởng phía sau, nhân viên bảo vệ từ ngoài cổng chạy tới. Một vài người

lao vào ngăn cản, nhưng phần lớn đứng ở vòng ngoài, không dám nhúc nhích như Lâm Thiển.



Đúng lúc này, tên cầm đầu đám công nhân gây

rối đột nhiên ngoảnh mặt về phía Lâm Thiển, chỉ tay vào cô hét lớn: “Con bé kia từ Tư Mỹ Kỳ đến đây, bắt nó đi hỏi chuyện.”



Lập tức có người nhìn về bên này. Lâm Thiển rớt tim, không còn quan tâm đến việc báo cảnh sát, lập tức quay người bỏ chạy.



Chủ mưu là Tư Mỹ Kỳ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Tư Mỹ Kỳ đứng

sau vụ lộn xộn này. Một khi đã xúi giục gây chuyện, bọn họ rất có khả

năng tìm mấy tên côn đồ đóng giả làm công nhân. Lâm Thiển tuyệt đối

không ngoan ngoãn ở lại cùng chúng “đối chất”, bởi vì chắc chắn là vô
“Diên Chi, anh từng nói, thương trường như chiến trường, toàn những kẻ

xảo trá gian manh, một mất một còn?”



Cố Diên Chi hơi ngây ra, đây là những lời anh ta nói với Lệ Trí Thành trước khi xuất ngũ. Anh ta gật đầu: “Đúng là tôi từng nói câu đó, sao thế?”



Lệ Trí Thành đáp: “Không sao cả.” Nói xong anh lại quay mặt ngắm màn đêm phía trước.



Quả thật chẳng sao cả, chỉ là người phụ nữ giảo hoạt đó đối xử với tôi bằng trái tim chân thành. Cô lung linh như tinh tú trên trời, giơ tay là có

thể chạm tới.



***



Lâm Thiển ở nhà nghỉ một ngày.

Thật ra “khẩu dụ” mà Lệ Trí Thành sai người báo với cô là cho cô nghỉ

ngơi hai ngày. Tuy nhiên Lâm Thiển không yên tâm nên sáng sớm ngày thứ

hai, thấy mặt đã hết sưng, cô liền đi phòng nhân sự trả phép.



Lên tầng trên cùng, nhìn cánh cửa phòng làm việc của CEO, nhịp tim Lâm

Thiển bắt đầu tăng tốc. Nhưng khi tiến lại gần, phát hiện Lệ Trí Thành

không ở bên trong, cô thở phào nhẹ nhõm.



Lâm Thiển vừa ngồi

xuống không bao lâu, điện thoại bàn đổ chuông. Là Dương Hi Nhi của Văn

phòng CEO gọi tới. Với tư cách cấp dưới, Dương Hi Nhi quan tâm đến tình

trạng của Lâm Thiển trước, sau đó chuyển đề tài: “Trợ lý Lâm, chị đã

biết tin chưa? Ái Đạt không trúng thầu đơn đặt hàng của Minh Thịnh là vì công ty chúng ta có gián điệp.”



Lâm Thiển ngẩn người, hạ thấp giọng: “Gián điệp?”



Dương Hi Nhi đáp: “Vâng, nghe nói bên Minh Thịnh tiết lộ thông tin, mọi điều

khoản của Tư Mỹ Kỳ đều như chúng ta, thậm chí nhỉnh hơn chúng ta một

chút nên họ mới trúng thầu. Vụ này rõ quá còn gì, chúng ta đã để lộ Hồ

sơ dự thầu. Em nghe nói thư ký của Khang tổng gọi điện cho Lệ tổng, bảo

Khang tổng đặt niềm tin lớn vào chúng ta, chính vì vậy nên ông ấy rất

không vui...”



“Sao cô biết được chuyện đó?” Lâm Thiển cắt ngang lời.



Dương Hi Như đáp: “Tin tức lan truyền từ hôm qua... Mọi người đều bàn tán vụ này.”



“Ừ.” Lâm Thiển hỏi: “Gián điệp là ai?”



“Nghe nói là nhân viên kỹ thuật Cát Tùng Chí, cũng là thành viên của tổ công

tác xử lý khủng hoảng lần trước và tổ dự án lần này.” Dương Hi Như đáp:

“Sáng nay cảnh sát đã đến đưa anh ta đi, Cố tổng và Lưu tổng cũng đi

theo. Hình như cảnh sát đã tìm thấy một số chứng cứ, là đoạn băng ghi

hình và dữ liệu email.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển

ngồi trầm tư suy nghĩ. Về việc Ái Đạt trượt thầu, cô đã sớm cảm thấy kỳ

quặc, nhưng không giờ nguyên nhân từ nội gián.



Lâm Thiển chợt nhớ hồi còn ở tổ công tác xử lý khủng hoảng, cô và Lệ Trí Thành nhìn

thấy bóng đen ngoài hành lang, lẽ nào chính là Cát Tùng Chí? Một người

hiền lành thật thà như vậy lại là gián điệp thương mại của Tư Mỹ Kỳ, còn luôn ở bên cạnh bọn cô, chỉ nghĩ thôi cũng đủ sởn da gà.



Tuy nhiên... Nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn Cố Diên Chi cố tình tiết lộ

thông tin công ty có gián điệp. Lệ Trí Thành đã nghe ý kiến của cô hôm

trước? Lâm Thiển mỉm cười, bây giờ lòng người đang hoang mang, sự kiện

nội gián có tác dụng kích thích mọi người, quyết chí đồng lòng chống đối thủ...



Đang chìm trong suy tư, điện thoại lại đổ chuông. Lần này là phòng tài vụ gọi: “Trợ lý Lâm, ba mươi triệu đã vào tài khoản,

xin hãy thông báo ngay với Lệ tổng.”



Lâm Thiển không hiểu: “Ba mươi triệu?”



Nhân viên tài vụ hạ thấp giọng: “Vâng, Lệ tổng đã đem một phần tài sản của

nhà máy mới thế chấp cho ngân hàng, được ngân hàng cho vay chừng đó.”



Lâm Thiển cúp điện thoại, tâm trạng trở nên nặng nề.



Vừa mới đi làm, cô đã nhận hết “trái bom” này đến “trái bom” khác.



Bây giờ Lệ Trí Thành đã phải bán tài sản? Công ty như cái động không đáy, mọi người bắt đầu rơi xuống dưới rồi?



Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, một hình bóng quen thuộc từ ngoài đi vào. Anh mặc bộ comple chỉnh tề, tay cầm tập tài liệu, hình như vừa mới họp

xong.



Lâm Thiển lập tức đứng dậy, nhưng cô né tránh gương mặt người đàn ông, chỉ nhìn vào cúc áo comple trên ngực anh: “Chào Lệ tổng!”



“Ừ.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản: “Em vào đây.”



Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp, cô đi theo anh vào phòng làm việc.



Lệ Trí Thành ngồi xuống ghế sofa, nhướng mắt nhìn cô: “Mặt khỏi rồi à?”



“Khỏi rồi, cám ơn Boss quan tâm.” Lâm Thiển không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ

Trí Thành, nhưng vẫn cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt sáng ngời bức

người của anh dừng lại ở mặt cô.



“Phòng tài vụ vừa gọi điện thoại, nói ba mươi triệu đã vào tài khoản.” Lâm Thiển lên tiếng.



“Ừ.” Anh đáp: “Hãy thanh toán tiền lương tháng này cho công nhân viên. Số còn lại cứ để ở tài khoản.”



“Vâng.”



Lệ Trí Thành bố trí một số công việc như thường lệ: triệu tập cuộc họp,

báo cáo, thậm chí xử lý hậu sự vụ nội gián. Lâm Thiển vẫn cắm cúi ghi

chép như mọi bữa. Trong quá trình đó, cô không nhịn nổi, âm thầm nhướng

mắt, nhanh chóng liếc anh một cái rồi lại cụp mi.



Người đàn

ông này mới hôn cô hai hôm trước, vậy mà bây giờ anh coi như chẳng có

chuyện gì xảy ra, không một lời giải thích. Ý anh là gì nhỉ? Lẽ nào anh

không để tâm đến nụ hôn đó?



Lâm Thiển đang oán thầm, Lệ Trí Thành đột nhiên đứng dậy.



Lâm Thiển ngẩng đầu theo phản xạ, vừa vặn chạm mắt Lệ Trí Thành. Anh đang

nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó, rất giống biểu hiện tối hôm

cưỡng hôn cô.



“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành đột nhiên gọi tên cô.



Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, cuối cùng cũng không tránh khỏi tình huống này.



Cô lại cúi đầu, né tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, chuẩn bị sẵn tâm lý từ chối anh.



Ai ngờ Lâm Thiển đợi một lúc, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói từ tốn, thấp

thoáng ý cười của anh vang lên: “Tôi có một kế hoạch. Tôi sẽ phát động

cuộc phản kích “đánh tạt sườn” vào Tư Mỹ Kỳ.”