Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


“Đây cũng là lần đầu tiên tôi muốn giành một người phụ nữ.”



Nói xong câu này, Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn Lâm Thiển. Quả nhiên, cô gái ở phía đối diện càng đỏ mặt, đến vành tai cũng ửng hồng, đôi mắt linh

lợi né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.



Lệ Trí Thành yên lặng vài giây rồi từ tốn cầm tách trà, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.



Trong lòng cô có anh, đây là sự thật chắc như đinh đóng cột. Bao nhiêu ngày

đêm cùng trải qua sóng gió, Lâm Thiển không dưới một lần nhìn anh bằng

ánh mắt ướt át chứa đầy tâm tình phức tạp mà có lẽ ngay cả cô cũng không phát giác.



Nếu một không có tình cảm với một người đàn ông, người phụ nữ sẽ không thể có ánh mắt như vậy.



Ánh mắt đó khiến trái tim anh âm thầm rung động.



Mặc dù tin tưởng có thể chinh phục cô nhưng vào thời khắc này, khi đã thẳng thắn bày tỏ, ngắm gương mặt ửng đỏ và mười đầu ngón tay đan vào nhau

một cách vô thức của cô, trái tim trong lồng ngực Lệ Trí Thành phảng

phất bị bóp nhẹ.



Đây là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất trên cõi đời có thể nắm giữ trái tim anh.



Vậy mà cô vẫn còn phân vân, không biết có nên tiến lại gần anh.



“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành lại một lần nữa mở miệng: “Đừng do dự.”



Anh vừa dứt lời, thần sắc của cô quả nhiên càng quẫn bách hơn. Cô cắn môi, gương mặt đỏ như trái táo chín.



Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của cô đột nhiên đổ chuông.



Lệ Trí Thành bắt gặp tia mừng rỡ như thể trút gánh nặng vụt qua gương mặt

Lâm Thiển, nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.



“Lệ tổng, tôi đi nghe điện thoại.” Nói xong, Lâm Thiển chột dạ liếc anh một cái rồi đi nhanh ra ngoài.



Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén của anh từ đầu đến cuối không rời khỏi hình bóng cô.



Một lúc sau, anh cụp mi, khóe miệng nhếch lên.



Đặt cô trong tầm ngắm, lạt mềm buột chặt, anh đã nhìn thấy thắng lợi ở phía trước.



***



“Đơn xin chuyển vị trí công tác”.



Lâm Thiển gõ mấy chữ, thẫn thờ một lát rồi lại xóa đi. Cô nằm bò xuống bàn

thở dài, mắt liếc vào phòng làm việc ở bên trong, lại thầm thở dài.



Mới sáng sớm Boss đã điềm nhiên tỏ tình.



Cô phải làm thế nào bây giờ? Cô và anh tình ngay lý gian, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.



Trên thực tế, cô cũng có cảm tình với người đàn ông thật thà chính trực

trước kia, nhưng vẫn chưa đủ để nhận lời làm bạn gái của anh.



Trong khi bây giờ, anh không còn là anh như trước, cô thậm chí vẫn chưa hết

bị sốc. Cô chỉ cảm thấy xa lạ, một sự xa lạ trống rỗng khó diễn tả.



Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Thiển không rõ là mùi vị gì.



Đúng lúc này, điện thoại bàn lại đổ chuông.



Cuộc điện thoại “cứu mạng” vừa rồi là do một cổ đông gọi tới. Tuy Ái Đạt

chưa niêm yết trên thị trường chứng khoán nhưng vẫn có chế độ cổ phần rõ ràng. Gia đình Lệ Trí Thành là cổ đông lớn nắm quyền khống chế tuyệt

đối. Ngoài ra còn một số cổ phần nằm trong tay tầng lớp quản lý và những nhân viên kỳ cựu có công trong sự phát triển của công ty. Người vừa gọi điện thoại là một cổ đông nhỏ đã về hưu, cũng là một trong những anh em tốt của chủ tịch Từ nhiều năm trước. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển nhận được điện thoại của nhân vật như vậy.



Ông ta muốn gặp Lệ Trí Thành, đồng thời hỏi hỏi dò về lượng tiêu thụ trên trang chủ hàng

Flagship. Lời nói của ông ta bộc lộ ý tứ, không biết cổ đông có được

chia lợi nhuận hay không?



Lâm Thiển lập tức hiểu ý. Ái Đạt

ngoắc ngoải đã lâu, bây giờ mới bắt đầu trở mình, những người có lợi ích liên quan sẽ tỏ ra quan tâm cũng là lẽ dĩ nhiên. Lâm Thiển không dám

nhận lời ngay. Đoán Lệ Trí Thành sẽ không chịu gặp cổ đông này, cô chỉ

trả lời theo kiểu nước đôi.



Cuộc điện thoại tiếp theo khiến

Lâm Thiển khá bất ngờ. Là một giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Đông gọi tới. Người này nắm mạng lưới tiêu thụ của mấy chục cửa hàng thuộc khu

vực rộng lớn.



“Trợ lý Lâm, mấy giám đốc khu vực chúng tôi

muốn trực tiếp gặp Lệ tổng.” Anh ta nửa cười nửa không: “Các cửa hàng

của chúng tôi vốn đã trì trệ, bây giờ công ty tổ chức bán hàng trên mạng với giá thấp như vậy, chúng tôi càng hết cách. Chúng tôi muốn hỏi Lệ

tổng giải quyết thế nào vấn đề này?”



Sau khi cúp máy, Lâm

Thiển ghi lại nội dung chính của cuộc điện thoại vừa rồi, hít một hơi

sâu, liếc cánh cửa khép hờ của văn phòng CEO rồi đứng dậy đi qua bên đó.



Lệ Trí Thành đã ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.



Bị anh “chiếu tướng”, mặt Lâm Thiển lại nóng ran. Tệ thật... cô mắng thầm

bản thân, hướng tầm nhìn xuống bờ vai Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, vừa rồi có hai cuộc điện thoại...” Cô đưa tờ giấy đến trước mặt anh, đồng thời

giải thích ngắn gọn. Sau đó, Lâm Thiển ngậm miệng, chờ mệnh lệnh của
“Em ngồi đi.” Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn Lâm Thiển. Vẫn là bộ dạng tuấn

tú quen thuộc nhưng không còn vẻ mạnh mẽ như ban ngày mà có phần ôn hòa

hơn.



Lâm Thiển lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa.



Lệ Trí Thành đẩy một tập văn bản ở trên bàn đến trước mặt cô. Lâm Thiển liếc qua phong bì, là Quyết định cho nghỉ việc.



Sự việc đến bất thình lình, Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh. Cô cảm thấy rất khó tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.



Lâm Thiển chẳng thèm đọc Quyết định cho nghỉ việc. Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, mở miệng hỏi: “Là bởi vì chuyện hồi sáng sao?”



Ngữ khí của cô không mấy thân thiện. Lệ Trí Thành quan sát gương mặt hơi ửng đỏ của người phụ nữ trước mặt.



Im lặng vài giây, đáy mắt anh vụt qua ý cười. Anh cúi đầu, mở phong bì, lôi Quyết định cho nghỉ việc ra ngoài.



“Em nghĩ đi đâu thế?” Anh nói: “Em cho rằng tôi sẽ để em đi hay sao?”



Lâm Thiển giật mình, lập tức cầm tờ văn bản lên đọc. Trang đầu tiên có đoạn viết: “Bởi vì cô Lâm Thiển muốn làm việc ở công ty Vinda, nên đã đạt

thỏa thuận với tập đoàn Ái Đạt, chấm dứt hợp đồng lao động...”



Lâm Thiển chớp mắt, công ty Vinda là công ty mới là Tiết Minh Đào nhắc tới, là nơi hôm nay bọn họ đi tham quan?



Nỗi tức giận trong lòng Lâm Thiển nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nghi hoặc và hiếu kỳ.



“Em hãy đọc trang sau.” Lệ Trí Thành nói ngắn gọn.



Lâm Thiển lật ra trang sau. Thì ra đây là một văn bản bổ nhiệm mới. Cô đọc kỹ, trong lòng chấn động.



“Lâm Thiển... Giám đốc phụ trợ”



Giám đốc phụ trợ và trợ lý CEO chỉ khác ở trật tự từ ngữ[1], nhưng địa vị

khác nhau một trời một vực. Giám đốc phụ trợ là lãnh đạo cao cấp thật

sự, được giao nhiệm vụ quản lý bộ phận cụ thể.



[1] Nguyên văn là “trợ lý CEO” và “CEO trợ lý” nhưng để phù hợp với tiếng việt và để

độc giả dễ hiểu hơn người dịch đã đổi thành “trợ lý CEO” và “giám đốc

phụ trợ”.



Vào thời khắc này, Lâm Thiển chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, bộ não bật ra mấy từ: một bước lên trời.



Thảo nào hôm nay Lệ Trí Thành đưa cô đi xem phòng làm việc mới, thảo nào bọn họ hỏi ý kiến của cô.



Không phải phòng làm việc đó... là chuẩn bị riêng cho cô đấy chứ?



Lâm Thiển nhất thời im lặng.



Như phát giác ra sự chần chừ trong lòng cô, Lệ Trí Thành bình thản mở

miệng: “Văn bản bổ nhiệm này không liên quan đến vấn đề tình cảm. Từ nay về sau, em sẽ làm việc độc lập.”



Một câu nói ngắn gọn như bình thường, nhưung khiến Lâm Thiển có cảm giác sôi sục nhiệt huyết.



Đúng vậy, nếu vì vấn đề tình cảm, Lệ Trí Thành nên để cô ở bên cạnh, chứ

không phải giải phóng cô như bây giờ. Anh là người tuyệt đối không để

yếu tố tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán và sự nghiệp.



Nếu đã

không liên quan đến tình cảm, vậy thì xuất phát từ năng lực của cô. Hơn

nữa trong kế hoạch “đánh tạt sườn”, cô cũng lập không ít công lao.



Do đó, Lệ Trí Thành mới cho cô ra ngoài làm việc độc lập?



Lâm Thiển cầm văn bản bổ nhiệm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy:

“Lệ tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt, không khiến anh thất vọng.”



Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô: “Tôi vĩnh viễn không bao giờ thất vọng về em.”



***



Đối với Lâm Thiển, đêm nay là một đêm trằn trọc khó ngủ.



Về phía Lệ Trí Thành, anh bày một bàn cờ trong văn phòng yên tĩnh, mời một người cùng chơi.



Từ nhỏ sống với ông ngoại nên Lệ Trí Thành rất thạo chơi cờ. Quyển sách

hướng dẫn chơi cờ cổ mà Trần Tranh mua được cũng là anh cho người cố

tình tung ra. Gậy ông đập lưng ông, anh còn “thu hoạch” được bạn chơi cờ là Khang tổng của Minh Thịnh, cũng coi như không vô ích.



Trong cả công ty Ái Đạt, chỉ mình ông già Lưu Đồng là có thể chơi ngang ngửa với anh.



Hai người một già một trẻ lặng lẽ chơi cờ dưới ánh trăng.



Gần kết thúc ván đầu tiên, Lưu Đồng cười nói: “Trí Thành, chú chơi với cháu năm lần, thua cả năm. Hiếm có dịp nhìn thấy tia hy vọng thắng cuộc.”

Ông nhướng mắt quan sát Lệ Trí Thành: “Hôm nay cháu hơi nôn nóng. Chẳng

phải việc bán hàng trên mạng thành công rồi hay sao?”



Lệ Trí

Thành trầm mặc vài giây, từ tốn trả lời: “Cầu mà không được nên nôn nóng suốt ruột. Nhưng gặp trắc trở cũng cần kiên trì, từ từ tìm cách giải

quyết.”



Lưu Đổng ngẩn người, lại thấy anh cầm một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống: “Có thua cũng không hối tiếc.”