Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 13 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Một tháng sau.



Ngày mai là ba mươi Tết, tòa văn phòng tràn ngập không khí vui vẻ rộn ràng.

Lâm Thiển mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót, tới Trung tâm phục vụ

khách hàng trước. Tất cả vẫn bình thường, đơn đặt hàng tăng ổn định, cô

phát biểu mấy câu khen ngợi và khích lệ nhân viên mới hài lòng rời đi.



Đích đến tiếp theo của Lâm Thiển là bộ phận quản lý thông tin. Nơi này không phải do cô phụ trách, nhưng là bộ phận trọng tâm của công ty, có liên

quan mật thiết đến công việc của cô. Trò chuyện vài câu với giám đốc bộ

phận, Lâm Thiển kết thúc bằng lời chúc năm mới rồi quay về văn phòng ở

tầng ba.



Bây giờ đã hết giờ làm, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ dài,

nhưng ngoài hành lang vẫn đầy nhân viên đi lại. Nhìn thấy Lâm Thiển, họ

đều mỉm cười chào hỏi: “Giám đốc Lâm!”, “Giám đốc Lâm! Chúc mừng năm

mới!”



Lâm Thiển gật đầu với bọn họ. Cảm giác làm lãnh đạo thật

tuyệt, cô như cá gặp nước. Phải công nhận người chọn cô vào vị trí này

có con mắt tinh tường.



Cây cối ngoài cửa sổ đã nhú chồi non, thời tiết không còn giá lạnh như giữa mùa đông. Lâm Thiển ngắm cảnh sắc bên

ngoài, trong lòng có chút cảm khái.



Kể từ hôm nhận được văn bản

bổ nhiệm, cô chuyển trọng tâm công việc sang chuẩn bị thành lập công ty

mới Vinda. Dần dần, cô cũng biết một số nội tình, ví dụ trước khi tiếp

quản Ái Đạt, Lệ Trí Thành đưa ra yêu cầu với bố, anh sẽ dùng 10% cổ phần Ái Đạt để đổi lấy quyền sở hữu nhãn hiệu con Vinda. Lúc bấy giờ, chứng

kiến Vinda thất bại thảm hại ở thị trường nước ngoài, các cổ đông không

nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.



Lệ Trí Thành đúng là người đàn ông thâm sâu như đáy bể.



Hơn một tháng nay, anh thể hiện rõ tài năng điều hành công ty. Ngoài việc

tách nhãn hiệu Vinda, anh còn tiến hành thanh lọc Ái Đạt. Sau khi việc

tiêu thụ sản phẩm qua thương mại điện tử ổn định, Lệ Trí Thành, Cố Diên

Chi và Lưu Đồng lập tức đưa ra phương án điều chỉnh cơ cấu mới.



Tập đoàn Ái Đạt vốn to lớn cồng kềnh được cải cách triệt để. Trụ sở tập

đoàn chỉ giữ lại bộ phận quan trọng như sản xuất, mua sắm, dịch vụ sau

bán hàng... đồng thời khống chế mọi mạng lưới tiêu thụ cuối cùng. Các

sản phẩm con đều thành lập phòng ban độc lập, độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, mối quan hệ tương tự công ty mới Vinda và tập đoàn

Ái Đạt.



Phương án cải tổ vừa được công bố, ngày hôm sau đã bắt

tay thực thi, thái độ vô cùng cương quyết, không cho bất cứ ai cơ hội

phản đối.



Vấn đề quản lý nội bộ mà Lâm Thiển lo lắng trước đó

được Lệ Trí Thành dùng phương thức đao to búa lớn giải quyết một cách

triệt để. Bộ phận nào thừa nhiều người, xa rời thị trường, không có năng lực, mời nghỉ việc. Nhân viên có thực lực, đầy sức sáng tạo, ý tưởng

mới mẻ, nghe nói Lệ Trí Thành cam kết sẽ phân chia lợi nhuận hậu hĩnh.



Muốn “trị quốc” phải “tề gia” trước, thời kỳ khẩn cấp nên dùng phương thức

khẩn cấp. Nếu nói “tề gia” là bước thứ hai trong ván cờ do Lệ Trí Thành

sắp đặt, Lâm Thiển không thể không thừa nhận, đã nhìn thấy hiệu quả ban

đầu. Trong quá trình không ngừng cải tổ công ty, Ái Đạt được thổi một

luồng sinh khí mới, đồng thời cũng nằm trọn trong bàn tay khống chế của

Lệ Trí Thành.



Ngoài ra, uy danh của vị Boss cứng rắn này ngày

càng tăng cao trong toàn thể công nhân viên. Nhắc đến Boss, mọi người

đều cảm thấy kính sợ. Nghe nói một số cô gái trẻ còn tự xưng là “Trái

vải”[1], thành lập fanclub của Lệ Trí Thành.



[1] “Trái vải” âm Hán Việt Lệ Chi, đồng âm với tên “Lệ Trí”.



Công ty mới chính thức thành lập vào mười ngày trước. Tiết Minh Đào được bổ

nhiệm làm giám đốc, giám đốc bộ phận thông tin kỹ thuật của Ái Đạt trước kia làm phó giám đốc. Còn Lâm Thiển làm giám đốc phụ trợ, quản lý Trung tâm phục vụ khách hàng và các bộ phận nhân sự, hành chính, tài vụ.



Công ty mới quả nhiên tràn đầy sức sống, lượng tiêu thụ trên trang chủ cửa

hàng Flagship vẫn ở mức cao, quản lý nội bộ cũng đơn giản hiệu quả. Dù

quy mô chỉ khoảng một trăm nhân viên, Vinda cũng trở thành nơi mang lại

lợi nhuận lớn nhất của Ái Đạt.



Lâm Thiển đi về văn phòng. Vừa tới gian ngoài, cô chợt bắt gặp thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện tia xúc động

của mấy người nhân viên.



Nhìn thấy cô, một nhân viên đứng dậy nói nhỏ: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng đến rồi, đang ở trong văn phòng chị.”



Lâm Thiển đứng trước phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng gõ cửa. Đợi bên

trong vang lên lên tiếng nói quen thuộc “Vào đi”, cô mới đẩy cánh cửa.



Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế của Lâm Thiển,

quay lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.



Một tháng qua, Lâm Thiển gặp anh không ít lần, nhưng đều vì công việc. Có

lúc cô báo cáo tình hình kinh doanh hay cùng tham gia thảo luận với anh. Có lúc, cô chỉ liếc gương mặt trầm tĩnh không biểu cảm của anh qua đám

đông.



Lâm Thiển đã quen với việc bắt đầu ngước nhìn anh từ phía

xa như những nhân viên khác. Người đàn ông thật thà, hiền như khúc gỗ mà cô nhầm tưởng trong ký ức đã hoàn toàn biến mất.



Lệ Trí Thành bây giờ không còn xa lạ, bởi đây mới chính là con người thật của anh.



Bình thường, Lâm Thiển bận tối mắt tối mũi nên hiếm khi nhớ tới anh. Tuy

nhiên, cũng có khi kết thúc một ngày làm việc, ngồi trong văn phòng ngắm rèm cửa có sắc màu ấm áp và khung cửa uốn lượn, cô mới chợt nhớ ra, căn phòng này là anh chuẩn bị cho cô, rất hợp tâm ý của cô. Có thể thấy anh bỏ không ít tâm tư.



Không ngờ loại người như Lệ Trí Thành cũng

dành tâm tư cho phụ nữ. Thỉnh thoảng Lâm Thiển có chút áy náy và mềm

lòng. Hồi tưởng mới thấy, hôm đó chắc anh định tỏ tình với cô, rồi đưa

cô đi thăm quan văn phòng mới, kết quả bị cô từ chối thẳng thừng. Giờ

nghĩ lại, cô thừa nhận mình đối xử khá tàn nhẫn với anh.



Nhưng

mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thiển đều tự nhủ: mọi chuyện đã trở thành quá khứ. Bây giờ cô là quân tiên phong của anh, được gửi gắm trách

nhiệm nặng nề. Cô phải cố gắng hơn nữa.



***



Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện Lệ Trí Thành, mỉm cười: “Lệ tổng, sao hôm nay anh

lại đến đây?” Ngữ khí của cô khách sáo như không thể khách sáo hơn,

nghiêm chỉnh như không thể nghiêm chỉnh hơn.



Nhưng trong con mắt của Lệ Trí Thành khi anh quay đầu nhìn Lâm Thiển, bộ dạng của cô rất sinh động.



Lúc này, anh cách cô rất gần. Trông anh không khác một tháng trước, khi cô

vẫn còn ở bên anh là bao, vẫn là gương mặt tuấn tú với đường nét cương

nghị, vẫn là đôi mắt đen trầm tĩnh đó. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập nhanh một nhịp, trong lòng xuất hiện cảm giác như bãi đất bằng bỗng dưng mọc

lên vài ngọn cỏ, không còn yên bình.



Nhiều lúc, chỉ khi một người nào đó ngồi trước mặt bạn, khi bạn nhìn rõ gương mặt của người đó, bạn

mới phát hiện, bất kể bao lâu không gặp, ảnh hưởng của người đó đối với

bạn, cảm giác phức tạp mà đối phương mang đến cho bạn thật ra luôn tồn

tại, chưa từng tan biến.



“Tôi đến xem tình hình tiêu thụ của

Vinda.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp, đồng thời cúi đầu lật giở tập

văn bản trên bàn làm việc của Lâm Thiển. Ánh hoàng hôn hắt vào gương mặt nghiêng của anh, khiến người đàn ông này đẹp đẽ như một bức họa.



Lâm Thiển: “Vậy ạ? Để tôi báo cáo qua với anh.”



“Ừ.”



Hai người im lặng vài giây rồi Lâm Thiển bắt đầu lên tiếng. Trong lúc báo

cáo, cô không nhịn được, lại một lần nữa liếc Lệ Trí Thành.



Hình

như anh mới vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn hơn trước một chút, để lộ vầng

trán rộng. Trước kia Lâm Thiển đã phát hiện, đôi mắt của anh to hơn, sâu hơn những người đàn ông khác. Vào thời khắc này, ánh mắt đầy vẻ mệt

mỏi. Có phải thời gian gần đây anh quá vất vả? Trên người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tư thế tựa vào thành ghế thoải mái và lười nhác hơn

bình thường. Trưa nay anh có bữa cơm xã giao? Dù sao cũng là người đứng

đầu công ty nên chắc chắn anh thường xuyên phải tiếp quan chức nhà nước

và các đối tác làm ăn. Chậc chậc, thật khó tưởng tượng bộ dạng của anh

bên bàn tiệc rượu.



Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò một câu: “Lệ tổng, tình hình công ty đại khái là vậy, anh có chỉ thị gì không?”



Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “Không.”



Lâm Thiển chẳng biết nói gì hơn. Một vị Boss lớn như anh không đi văn phòng giám đốc cũng như phó giám đốc, chạy đến chỗ của nhân vật thứ ba như cô làm gì? Vừa rồi cô còn tưởng, anh có nhiệm vụ riêng cho cô.



Hai

người lại lặng thinh. Dù Lệ Trí Thành không lên tiếng, chỉ chăm chú xem

tài liệu, nhưng Lâm Thiển vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại rõ rệt của anh.



Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhấp nhổm không yên. Phát hiện cốc trà trước mặt

anh trống không, cô liền đứng dậy: “Tôi đi rót thêm nước cho anh...”



“Không cần.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi hơi mệt, em cứ ngồi bên cạnh tôi là được.”



Lâm Thiển ngây người. Vài giây sau, mặt cô nóng ran.



Cảm giác quen thuộc lại dội về. Cô tưởng rằng, chuyện của cô và anh đã trở thành quá khứ.



Câu nói của anh rõ ràng chỉ là vô ý, tại sao cô cảm thấy hình như anh lại muốn tấn công cô?



Tuy nhiên, trong hơn một tháng qua, Lâm Thiển làm việc độc lập, lãnh đạo

mấy chục nhân viên, tâm lý cũng trưởng thành không ít. Cô nhanh chóng

lấy lại bình tĩnh.



Đến đâu hay đến đó, Lâm Thiển tiếp tục ở bên cạnh anh.



Yên lặng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiển thấy vô vị, bắt đầu nghĩ ngợi lung

tung. Người xưa có câu “Hồng tụ thiêm hương”[2], theo cách nói của anh,
Mạc Thần. Cô lại quay sang Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, cho tôi mượn điện

thoại một chút.”



Bây giờ đương nhiên nhiên cô không thể cùng

Lệ Trí Thành về khách sạn ăn tối, cũng không thể bỏ mặc anh. Thế là Lâm

Thiển vừa bấm số, vừa giơ tay gọi taxi, đồng thời nói với Lệ Trí Thành:

“Lệ tổng, tôi từng ăn ở nhà hàng của khách sạn này rồi, rất khó nuốt.

Chúng ta đi chỗ khác có được không?”



Lệ Trí Thành lặng lẽ

quan sát đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt chờ đợi và giọng điệu có chút khẩn

cầu của cô. Người phụ nữ này giống một con mèo sôi nổi xảo quyệt, bây

giờ không biết cô đang bày trò gì, tại sao lại sợ anh đến khách sạn đó?



Trước ánh mắt linh lợi của cô, trong lòng anh như bị một bàn tay gãi nhẹ,

mang lại cảm giác ngưa ngứa, sau đó càng muốn nhiều hơn.



“Được.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời.



Lâm Thiển mừng rỡ trước câu trả lời dứt khoát của anh. Đúng lúc này, xe

taxi cũng đến nơi. Cô vừa định mở cửa sau để Lệ Trí Thành ngồi một mình

theo thói quen, anh đã giơ tay hành động trước cô một bước: “Em lên xe

đi.”



Điện thoại trong tay Lâm Thiển nối máy, giọng nói đầy từ tính của Lâm Mạc Thần truyền tới: “Hello?” Lâm Thiển lập tức ngồi vào

ghế sau, bịt ống nói mới nhanh chóng báo địa chỉ với tài xế. Tiếp theo,

cô buông tay rồi lên tiếng: “Anh, là em, vừa rồi em quên không mang di

động, anh đã ăn xong chưa?”



Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.



Giọng Lâm Thiển lúc này trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí còn êm tai hơn cả lúc nịnh nọt anh.



Lâm Thiển tương đối gặp may. Lâm Mạc Thần ở đầu kia vừa mới kết thúc cuộc

điện thoại công việc, vẫn chưa phát hiện em gái đã “mất tích”. Có lẽ

công việc đạt kết quả tốt đẹp, giọng điệu của anh khá vui vẻ: “Xong rồi. Em đang ở đâu vậy, còn không quay về đây?”



Lâm Thiển nói nhỏ: “Anh, anh cứ về nhà trước đi. Em có một người bạn vừa sang bên này, em đưa anh ấy đi ăn tối rồi về ngay.”



Ở đầu kia, Lâm Mạc Thần hơi chau mày, bỏ di động ra trước mặt xem số điện thoại.



Là dãy số của Trung Quốc đại lục.



Chậc chậc... theo đến tận nước Mỹ rồi?



“Bạn ư?” Lâm Mạc Thần vẫn giữ ngữ điệu thản nhiên như cũ: “Là cậu ta phải không?”



Lâm Thiển nghẹn giọng, cười giả lả theo phản xạ: “Không phải đâu.” Vừa định bảo chỉ là bạn bình thường, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành ở bên cạnh, cô

phát giác nói như vậy không ổn thỏa.



Đầu kia... là một con sói. Đầu này cũng là một con sói.



Thấy em gái ấp a ấp úng, Lâm Mạc Thần không truy vấn, chỉ cười nhạt: “Đưa điện thoại cho cậu ta.”



Lâm Thiển: “Hả? Để làm gì?”



“Đêm giao thừa cậu ta dẫn em gái của anh đi mất, với tư cách là bậc phụ huynh, anh cũng nên dặn dò một hai câu đúng không?”



Lâm Thiển: “... Không cần đâu.” Vừa trả lời, cô vừa vô thức liếc Lệ Trí

Thành, chỉ thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Với trí thông minh của anh,

chắc chắn nghe ra điều bất thường. Tình huống này khiến Lâm Thiển hết

sức đau đầu. Dù sao cô cũng không thể nói thẳng: tuy tôi từ chối anh,

nhưng anh trai tôi vẫn coi anh là kẻ thù giả tưởng cần cho một bài học.

Nếu đối phương là người bình thường thì không nói làm gì, chắc chắn sẽ

bị anh trai xử lý. Nhưng đổi lại là Lệ Trí Thành, không biết ai sẽ xử lý ai ấy chứ.



Trong lòng Lâm Thiển rối bời, cô nói với anh

trai: “Cứ vậy đi, chúc anh năm mới vui vẻ, bye bye!” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại rồi tắt nguồn. Khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lệ

Trí Thành, cô mới phát giác hành vi vừa rồi của mình rất không thỏa

đáng.



May mà anh không lên tiếng, chỉ nhận di động rồi bỏ vào túi áo. Hành động của anh khiến Lâm Thiển cảm thấy dễ chịu. Ở bên cạnh

người thông minh có điểm tốt, bạn chẳng cần nói gì, anh vẫn hiểu ý và

quan tâm chăm sóc bạn.



Ai ngờ Lâm Thiển còn đang thầm tán

thưởng người đàn ông ngồi bên cạnh, anh chợt cất giọng bình tĩnh với cô: “Em hãy bảo tài xế quay về khách sạn.”



Lâm Thiển đờ ra trong giây lát: “Về... về làm gì?”



Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Là tôi đến bất thình lình, suy nghĩ không

chu đáo. Hôm nay là đêm giao thừa, về lý mà nói em nên ở cùng người nhà. Tôi sẽ đưa em về. Ngoài ra...” Anh ngừng vài giây, nhìn cô chăm chú:

“Tôi nghĩ, tôi và anh trai em sớm muộn cũng gặp mặt, cũng cần nói chuyện cụ thể. Em không cần quá căng thẳng.”



Lâm Thiển ngẩn người,

hai má nóng ran. Cô luôn cho rằng da mặt mình đã rất dày, kỳ thực còn

thua xa da mặt Boss. Cô chưa nhận lời anh, thậm chí từng từ chối anh,

vậy mà anh cứ làm như hai người đã xác định mối quan hệ. Không phải anh

quá mạnh mẽ và tự tin đấy chứ?



“Không cần đâu...” Lâm Thiển né tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, nói nhỏ.



Ai ngờ anh đưa ra lý do không chê vào đâu được: “Sau vụ Minh Thịnh, tôi rất muốn tìm cơ hội trực tiếp cám ơn anh trai em.”



Lâm Thiển đờ người. Vừa ngẩng đầu, cô liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Lệ

Trí Thành. Khóe mắt anh vụt qua ý cười, thậm chí mang hàm ý nào đó.



Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề. Không phải anh cố ý trêu cô đấy chứ?



Hình như là vậy.



Bên ngoài cửa xe là thành phố ồn ào náo nhiệt, đèn điện sáng rực chiếu lên

gương mặt anh. Hoa tuyết bay bay, khiến màn đêm càng trở nên lung linh,

sinh động.



Bị Lệ Trí Thành chiếu tướng một lúc, Lâm Thiển

ngẩng đầu, bình tĩnh từ chối đề nghị của anh: “Không cần quay về. Cuộc

sống về đêm của anh trai tôi rất phong phú. Chúng ta mà về, anh ấy cũng

chẳng tiếp. Anh muốn gặp anh ấy, để lần sau đi.”



***



Ở khu chung cư cách đó vài con đường, Lâm Mạc Thần rút chìa khóa mở cửa.



Đứng ở cửa nhà, quan sát căn phòng trống không, đón một luồng khí lạnh thổi đến, anh bất giác hắt xì hơi.



Hừ... nha đầu Lâm Thiển nói đến đây đón giao thừa với anh, chớp mắt đã cùng

thằng đó đi mất, còn tắt cả điện thoại, tựa hồ sợ anh quấy rầy.



Xem ra, thủ đoạn dỗ phụ nữ của thằng đó cũng không phải vừa.



Một khi đã “kinh động” đến bậc “phụ huynh” là anh, ngày mai thế nào thằng

đó cũng sẽ chủ động đến gặp anh. Chỉ có nha đầu ngốc Lâm Thiển mới cho

rằng có thể đánh lừa cả hai người đàn ông.



Vậy thì anh sẽ chống mắt chờ đợi cuộc gặp gỡ này.



***



Câu chuyện nhỏ: Đố đèn



Một ngày, Lâm Thiển chợt nhớ đến câu đố đèn mà cô nhìn thấy ở Mỹ: Thế giới của đàn ông (đoán một chữ).



Ngẫm nghĩ một hồi, cô cảm thấy đáp án là “Hủ” hoặc “Cơ”[2]?



[2] “Hủ” trong từ hủ nữ, chỉ boy love, “Cơ” là âm lái tiếng Quảng, tức Gay.



Cảm thấy không chắc chắn, Lâm Thiển nhắn tin cho chuyên gia giải đố Lệ Trí

Thành: “Đáp án của câu đố “Thế giới của đàn ông” là gì vậy?”



Ở đầu kia, Lệ Trí Thành đang bận họp. Anh chỉ liếc qua tin nhắn, không lập tức trả lời.



Đợi họp xong, anh cầm điện thoại lên xem, Lâm Thiển lại gửi tin nhắn thứ hai: “Là Hủ hay Cơ?”



Lệ Trí Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu hỏi anh chàng trợ lý Tưởng Viên: “Hai chữ Hủ và Cơ có liên quan gì đến đàn ông?”



Tưởng Viên: Khụ khụ khụ...



Một phút sau, Lệ Trí Thành hiểu nghĩa hai từ đó. Anh liền gọi điện cho Lâm

Thiển: “Hai chữ em nói đều không phải.” Ngừng vài giây, anh cất giọng

nghiêm nghị: “Lần sau em không được nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó.”



Lâm Thiển: “Đây đâu phải thứ linh tinh, là kiến thức phổ thông. Anh không

biết thế giới bây giờ là thế giới của boy love hay sao? Thôi không nói

nữa, rốt cuộc đáp án là gì vậy?”



Giọng đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt truyền tới: “Là em?”



Lâm Thiển: “Hả? Chữ “Em” liên quan gì đến “Thế giới của đàn ông”?”



Dù có trí óc thông minh nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra.



Cuối cùng Lâm Thiển quyết định, không hỏi đàn ông mà hỏi Baidu. Cô nhanh chóng tìm ra đáp áp.



“Thế giới của đàn ông” (một chữ)



Đáp án: Vũ[3]



Lâm Thiển hơi đỏ mặt. Lời bày tỏ của người đàn ông này ngày càng có ý vị chòng ghẹo.”



[3] Chữ Vũ (妩) được ghép bởi hai chữ Vô (无)và Nữ (女), có nghĩa thế giới

không có đàn bà, cũng ngầm ám chỉ “thế giới của tôi ngoài em ra không

còn người phụ nữ nào khác”.