Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 14 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Lâm Thiển dẫn Lệ Trí Thành đi một nhà hàng đồ tây. Đã hơn chín giờ tối, nhà hàng vắng khách, bên trong đặc biệt yên tĩnh.



Nhân viên phục vụ đi tới, Lệ Trí Thành nhận quyển thực đơn rồi đặt xuống bàn.



“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, em cứ tự gọi món đi.”



Điều này Lâm Thiển có thể thông cảm. Rất nhiều người Trung Quốc khi đi ra

nước ngoài đều không muốn mở miệng. Hơn nữa, Lệ Trí Thành trước đó là

quân nhân, nếu anh nói tiếng Anh trôi chảy, cô mới thấy kỳ lạ.



Lâm Thiển cũng không khách sáo, xem thực đơn rồi gọi món bằng thứ tiếng Anh lưu loát. Liếc qua Lệ Trí Thành ở phía đối diện, cô hạ giọng dặn nhân

viên phục vụ: “Anh ấy không ăn sốt cà chua, đừng bỏ vào tất cả các món.

Thịt bò... anh ấy thích miếng to một chút, cũng đừng bỏ hành tây. Về đồ

uống, nhà hàng các anh có trà không? Đúng, chỉ cần là trà, trà của Anh

cũng được. Không, anh ấy không uống trà sữa...”



Đang nghĩ xem khẩu vị của Lệ Trí Thành còn điểm gì đặc biệt, Lâm Thiển đột nhiên cảm

thấy có ánh mắt khóa chặt trên mặt cô. Cô liền ngẩng đầu, bắt gặp Lệ Trí Thành cụp mi, cầm cốc nước uống một ngụm, tất cả đều bình thường.



Lâm Thiển hơi bối rối. Chắc anh không nghe hiểu đấy chứ? Biết đâu trình độ

tiếng Anh của anh cũng cao siêu? Không thể nào, một người quân nhân

trong cuộc sống thường ngày đâu cần dùng đến tiếng Anh.



Nghĩ như vậy, Lâm Thiển liền lấy lại tâm trạng bình thường.



Cô nhanh chóng phát hiện, buổi tối hôm nay không sốt ruột, căng thẳng và khó chịu như cô tưởng.



Trong thời gian chờ món ăn, Lâm Thiển ngẫm nghĩ, không biết nên chọn đề tài

nào nói chuyện để không khí thoải mái và tự nhiên. Lệ Trí Thành đã cởi

áo khoác ngoài, chỉ mặc áo thun có khóa màu xám thẫm, hai tay đặt trên

bàn. Lâm Thiển dừng mắt ở áo của anh. Ừm... kiểu này có tính năng giữ ấm rất rốt, hình thức cũng đẹp, lại có thể khoe thân hình rắc chắc của

người đàn ông. Anh khá biết nhìn sản phẩm, hơn nữa cũng rất biết mặc đồ.



Lệ Trí Thành đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng: “Em thường đến nhà hàng này à?”



Lâm Thiển đáp: “Cũng không thường xuyên, thời gian tôi ở Mỹ không dài. Hồi

học đại học, mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, tôi thường đi Mỹ vài tuần.

Anh trai đưa tôi đến nhà hàng này mấy lần, món ăn ở đây không tồi.”



Lệ Trí Thành gật đầu.



Lâm Thiển lại giới thiệu các món ăn, đầu bếp và hoàn cảnh xung quanh. Lệ

Trí Thành vốn là người không nhiều lời, dù thỉnh thoảng nói những câu

khiến cô đỏ mặt hay xốn xang, cũng rất ngắn gọn và rõ ràng. Hôm nay Lâm

Thiển mới phát hiện, nếu thật sự có ý định trò chuyện, thật ra anh rất

biết cách điều tiết bầu không khí và khống chế cục diện.





dụ như bây giờ, phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, anh chỉ thỉnh

thoảng thốt ra một hai câu, nhưng đề tài câu chuyện chuyển từ các món ăn sang cuộc sống đại học, từ thời đại học đến hứng thú và sở thích của cô một cách tự nhiên. Khi Lâm Thiển phát hiện ra điều này, Lệ Trí Thành đã nắm rõ những thông tin cơ bản như một số sự kiện lớn trong cuộc đời cô, quan hệ gia đình, thói quen vui buồn...



Vì vậy mới nói, âm thầm tiếp cận mục tiêu cũng là một trong những đặc tính của loài sói.



Nhưng cô không thể không thừa nhận, cuộc trò chuyện rất thoải mái và vui vẻ.

Lệ Trí Thành quả nhiên không hề tạo áp lực cho cô như anh tuyên bố trước đó. Chỉ là mỗi lúc Lâm Thiển kể chuyện say sưa, anh lại dùng ánh mắt

thâm trầm nhìn cô chăm chú, khiến trái tim đập rộn ràng. Tuy nhiên, cảm

giác đó không khiến cô chán ghét, thậm chí trong lòng còn dấy lên tia

ngọt ngào đầy nguy hiểm.



Bữa cơm sắp kết thúc, Lâm Thiển

quyết định giành lại thế chủ động một lần. Cô ngước nhìn Lệ Trí Thành.

Anh bây giờ giống một thanh niên trẻ trung tuấn tú, không có vẻ lạnh

nhạt bức người như trong bộ đồ comple ở công ty, cũng không có vẻ già

dặn lúc bày mưu tính kế. Lâm Thiển chợt có cảm giác mới mẻ, vì dường như anh lại để lộ diện mạo khác trước mặt cô. Đó là diện mạo của người đàn

ông bình thường vô hại.



Bắt gặp ánh mắt của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành buông dao dĩa, đợi cô lên tiếng.



Lâm Thiển: “Lệ tổng, tôi có thể hỏi anh ba vấn đề không?”



Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Được.”



“Vấn đề thứ nhất...” Lâm Thiển mỉm cười: “Sao anh lại nghĩ ra những chiêu

kinh doanh đó, có bí quyết gì không?” Nếu đổi lại là người khác, Lâm

Thiển sẽ không hỏi. Có gì đáng hỏi chứ, kinh doanh là dựa vào khả năng

của mỗi người. Ví dụ Lâm Mạc Thần, cô có thể học mấy trò tính kế, phúc

hắc, tàn nhẫn của anh trai hay sao? Câu trả lời là không thể.



Còn Lệ Trí Thành thì khác, chiến lược thương mại của anh không giống mọi

người, đều dựa vào binh pháp. Lâm Thiển đã thắc mắc từ lâu, hiếm có dịp

gặp không khí thích hợp nên cô mới mở miệng.



Nghe xong câu hỏi, khóe mắt Lệ Trí Thành cười cười.



“Em muốn học sao?” Anh lên tiếng.



Lâm Thiển điềm nhiên trả lời: “Vâng. Bất cứ ai cũng muốn học.”



Lệ Trí Thành không lập tức mở miệng. Anh cầm cốc trà uống một ngụm mới

nhướng mắt nhìn cô: “Chỉ có một nguyên tắc, nguyên tắc đơn giản mà bất

kỳ sĩ quan chỉ huy nào cũng biết rõ.”



Lâm Thiển mở to mắt,

nghe anh nói tiếp: “Mọi kế hoạch hành động của tôi, đều nhằm mục đích

loại bỏ tất cả những chướng ngại tồn tại, để bảo đảm trên điểm quyết

thắng, có thể dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực bao vây tiêu diệt đối

thủ với hiệu quả cao, tốc độ nhanh.”



Lâm Thẩn ngẩn người trong giây lát.



Đơn giản như vậy? Chỉ một câu nói thôi sao?



Cô thầm suy ngẫm và phân tích câu nói của Lệ Trí Thành.


trong đêm tối, cách cô không đến một thước.



Lệ Trí Thành tạm

thời dừng lại, không tiếp tục leo lên đỉnh. Anh quay đầu về phía Lâm

Thiển, cất giọng pha lẫn ý cười: “Em chịu thua chưa?”



Đang ở

trạng thái toàn lực chiến đấu, Lâm Thiển nhất thời quên mất người đàn

ông này là Boss của mình, cũng quên chuyện anh đang theo đuổi mình, cô

ngẩng đầu trả lời bằng ngữ điệu kiêu ngạo: “Còn lâu.” Sau đó, cô lại

trèo lên trên.



Ai ngờ lần này cô giẫm phải một mô đá có vấn

đề, tựa hồ hơi lung lay. Chân trượt xuống, cơ thể mất thăng thằng, Lâm

Thiển liền rời khỏi bức tường, rơi xuống dưới.



Bên dưới vang

lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Cả người Lâm Thiển

văng đi văng lại như con diều. Cô sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vách đá, Lệ Trí Thành, cây cối và sân khấu phía xa xoay chuyển trước

mắt cô. Theo phản xạ, Lâm Thiển giơ tay muốn bám lấy thứ gì đó để cố

định thân thể. Đúng lúc này, tay trái của cô bị giữ chặt, một sức mạnh

truyền tới, cả người cô được kéo lên trong giây lát.



Tiếp

theo, đập vào mắt Lâm Thiển là đôi mắt đen hun hút của Lệ Trí Thành.

Vòng eo bị anh ôm trọn, người cô dán vào vòm ngực anh. Sau đó, anh lập

tức xoay người, cố định cô vào tường đá, chấm dứt tình trạng lắc lư của

cô.



“Không sao đấy chứ?” Bên dưới có người hỏi lớn tiếng.



“Trời ạ, sao anh ấy làm được nhỉ?”



Lâm Thiển thở hổn hển. Mặc dù trên người thắt dây an toàn nhưng bị rơi

xuống và đung đưa trong không trung ở độ cao như vậy, ai mà chẳng sợ

hãi? Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời cất giọng khô khốc: “Tôi

không sao.”



Lệ Trí Thành không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.



Ngọn đèn ở trên cao chiếu xuống đỉnh đầu anh. Trời lại không biết có tuyết

rơi từ bao giờ, hoa tuyết bay lất phất xung quanh người họ. Bởi vì căng

thẳng, tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Tay Lệ Trí Thành ôm eo cô, người anh đè cô vào tường đá. Thân thể anh rất ấp áp, Lâm Thiển thậm chí nghe

thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh, nhịp tim cũng nhanh

như cô.



Anh đang lo lắng cho cô?



“Tôi không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Cô vội lên tiếng.



“Ừ.” Anh đáp khẽ, cánh tay vòng qua thắt lưng Lâm Thiển càng siết chặt: “Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.”



Lâm Thiển không nhịn được, khóe miệng cong lên. Đúng vào lúc này, một hồi chuông dài không biết từ phương nào truyền tới.



Tiếp theo là tiếng các du học sinh đồng thanh đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy...”



Không ngờ đã đến giây phút giao thừa.



Lệ Trí Thành, Lâm Thiển và đám thanh niên ở bên dưới cùng đếm: “Bốn, ba, hai, một.”



Ở một nơi không xa vọng đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Đám thanh

niên nhiều màu da khác nhau dưới mặt đất cũng hét lên bằng tiếng Trung

lẫn tiếng Anh: “Happy New Year!” “Chúc mừng năm mới” “Năm ngựa...

happy.”



Lâm Thiển quay đầu, lập tức chạm mắt Lệ Trí Thành. Hai người đồng thời mỉm cười.



“Chúc mừng năm mới!”



“Chúc mừng năm mới!”



Lâm Thiển đã qua cơn hoảng sợ. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở xung quanh, cô tươi cười nói với Lệ Trí Thành: “Vì thua cuộc nên tôi đã thực hiện

lời hứa.”



Ý cười nơi khóe miệng Lệ Trí Thành vẫn chưa tan biến: “Ừ.”



Lâm Thiển nhìn sâu vào mắt anh, cất giọng chân thành: “Nguyện vọng của tôi

trong năm mới là tập đoàn Ái Đạt tràn đầy tinh thần, quay về đỉnh cao.”



Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.



Lúc này, người ở dưới đất bắt đầu gọi bọn họ, kéo sợi dây trên người Lâm

Thiển, định từ từ thả cô xuống đất. Ai ngờ, dù anh ta kéo rất mạnh, bên

trên vẫn không nhúc nhích.



Lâm Thiển cũng cảm nhận thấy, bởi

vì Lệ Trí Thành khóa chặt eo cô trong cánh tay đầy sức mạnh của anh, nên cô không thể động đậy.



Sau đó, anh đột nhiên cúi mặt. Lâm Thiển giật mình, anh muốn hôn cô?



Ở giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt Lâm Thiển, nhưng anh tiếp tục hạ thấp, vùi mặt vào hõm vai cô.



Không phải là nụ hôn, mà là một cái ôm. Một cái ôm trên không trung.



Mặt Lâm Thiển hoàn toàn dán vào ngực Lệ Trí Thành, mũi cô chỉ ngửi thấy mùi hương thanh lạnh từ người anh. Sau đó, giọng nói trầm ấm của anh vang

lên bên tai cô: “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là...”



Lâm Thiển thót tim.



Nguyện vọng là cô trở thành bạn gái anh? Hay cô đồng ý gả cho anh?



Nhưng không ngờ, Lệ Trí Thành cất giọng dịu dàng chưa từng thấy: “Tôi và phó

tướng Lâm luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.”