Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 15 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Lâm Thiển cảm thấy, Lệ Trí Thành đã dùng cách rất thông minh, khiến quan hệ của cô và anh bước sang giai đoạn mới, giống hai người bạn, nhưng cũng đầy khả năng tiến

xa hơn.



Anh không còn “tấn công” dồn dập, mà để cô từ từ chấp nhận con người anh.



Tất nhiên, mục đích của anh vẫn rất rõ ràng, nhưng sau đêm giao thừa, hạt

giống chôn sâu trong lòng cô bấy lâu dường như bắt đầu nảy mầm. Ít nhất, cô chấp nhận quan điểm của anh, cô nên tìm hiểu anh nhiều hơn.



Cô không cần quá nôn nóng vội vàng, cũng đừng quá lý trí cảnh giác, đừng bỏ lỡ người đàn ông thông minh xuất sắc như anh.



Vì vậy vào thời khắc ngồi ở ghế sau xe taxi, ngắm nhìn đường phố lấp lánh

ánh đèn, cảm nhận khí chất trong lành rõ rệt của người đàn ông bên cạnh, tâm trạng của Lâm Thiển không còn bối rối, mà vui ngọt ngào vui vẻ.



Chẳng cần nhiều lời, đêm nay vẫn rất tuyệt vời.



Toàn thân Lệ Trí Thành vừa toát mồ hôi. Thời gian gần đây thường xuyên ngồi

một chỗ, bây giờ được hoạt động, hơn nữa còn vận động xương cốt cùng

người phụ nữ của mình, nên vào thời khắc này, cả người anh từ trong ra

ngoài đều hết sức thư giãn và dễ chịu.



Anh yên lặng ngắm

gương mặt nghiêng linh lợi của Lâm Thiển. Đôi mắt cô lấp lánh, không

biết cô lại nghĩ đến chuyện gì, có vẻ rất thích thú.



Ánh mắt

Lệ Trí Thành hơi thẫm lại. Lâm Thiển, anh tạm thời bảo lưu nụ hôn đáng

lẽ trao cho em ở trên bức tường đá nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn. Đợi đến

ngày em mở cánh cửa trái tim mình, cam tâm tình nguyện chấp nhận anh,

anh sẽ đòi lại toàn bộ.



Lúc này, xe taxi đã tới cổng một căn

hộ đẹp đẽ. Lâm Thiển nói tiếng Anh với người tài xế và trả tiền. Trong

lúc cô chờ lấy tiền thối lại, Lệ Trí Thành nhướng mày quan sát, tầng hai của ngôi nhà bật đèn sáng, một người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ,

chắp hai tay sau lưng nhìn xuống dưới, ánh mắt như dò xét, như suy ngẫm.



***



Căn hộ của Lâm Mạc Thần có vẻ bề ngoài trang nhã, phù hợp với tính cách cao ngạo của anh.



Bên ngoài ngôi nhà còn có hàng rào nhỏ rất đáng yêu, ở giữa là hoa cỏ do Lâm Thiển trồng.



Lúc này, Lâm Thiển đứng bên hàng rào, mỉm cười với Lệ Trí Thành: “Anh... mau về khách sạn đi. Chúc anh ngủ ngon.”



Sau khi cùng anh chơi cả buổi tối, không hiểu tại sao cô không thể gọi “Lệ

tổng” như trước. Nhưng nếu gọi thẳng tên “Trí Thành” thì quá kinh khủng, vì vậy Lâm Thiển đành dùng từ “anh”.



Lệ Trí Thành gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Chúc em ngủ ngon.”



Anh vừa dứt lời, cửa ra vào ngôi nhà vang lên tiếng động khẽ, đèn ở huyền quan[1] bật sáng. Sau đó, có người mở cửa đi ra ngoài.



[1] Huyền quan là khu vực từ cửa chính vào phòng khách.



Lệ Trí Thành nhướng mắt, còn phản ứng của Lâm Thiển là...lập tức đóng cổng hàng rào, giả bộ tự nhiên đi về phía cửa nhà: “Anh, em về rồi, chúc

mừng năm mới.”



Lâm Mạc Thần mặc áo len màu xám nhạt, quần dài đen, bộ dạng thoải mái nhưng vẫn tuấn tú nổi bật. Anh hết nhìn cô em

gái đang vờ như không có chuyện gì xảy ra đi lướt qua chỗ anh, rồi lại

nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài hàng rào đang lịch sự gật đầu với mình.



Hừ, đến nhanh thật đấy.



Lâm Mạc Thần cất giọng trầm trầm: “Em có bạn từ xa đến thăm, sao không mời bạn vào nhà?”



Lâm Thiển đờ người, lập tức dừng bước.



Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Lâm tiên sinh khách sáo rồi, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”



Lâm Thiển lập tức đen mặt. Anh muốn làm gì vậy?



Vừa quay người, cô liền nhìn thấy Lâm Mạc Thần đi vào trong nhà, Lệ Trí

Thành cũng đi theo anh. Hai người đàn ông đều cao lớn, điềm tĩnh như

nhau.



***



Một giờ sáng đêm giao thừa.



Ngôi nhà của Lâm Mạc Thần bật đèn sáng trưng, hương trà thơm thoang thoảng trong không khí.



Lâm Thiển quan sát ông anh trai ngồi ở sofa, cô nghĩ bụng, lần này cuộc

sống về đêm của anh đúng là phong phú như cô từng phát biểu. Nửa đêm

ngày Tết không đi ngủ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thức thâu đêm để

thẩm vấn “kẻ địch giả tưởng” của mình.



Nghĩ thì nghĩ vậy

nhưng kể từ khi đặt chân vào nhà, biết không thể tránh khỏi tình huống

này nên Lâm Thiển cũng lấy lại bình tĩnh. Cô pha trà cầm đến đặt trước

mặt hai người đàn ông, sau đó ngồi bên cạnh rồi lên tiếng: “Em xin giới

thiệu, đây là Lệ Trí Thành, tổng giám đốc công ty Ái Đạt của bọn em. Lệ

tổng, đây là Lâm Mạc Thần, anh trai tôi. Anh ấy là người góp vốn cao cấp của công ty đầu tư MK.”



Cô đang định nói tiếp, Lâm Mạc Thần

chợt cất giọng lạnh nhạt: “Muộn rồi, em lên gác tắm rửa ngủ trước đi.

Anh và Lệ tiên sinh vào thư phòng nói chuyện.”



Lâm Thiển mỉm cười: “Thế sao được, anh ấy là khách của em, sao em có thể bỏ mặc anh ấy, tự mình đi ngủ?”



Lâm Mạc Thần hơi chau mày, vừa định lên tiếng, Lệ Trí Thành đã mở miệng trước: “Em đi ngủ đi.”



Giọng nói trầm thấp của anh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Lâm Thiển ngẩn người nhìn anh.



Khi ánh mắt giao nhau, Lâm Thiển bắt gặp vẻ trầm tĩnh và kiên định trong đôi mắt đen của anh.



Cô im lặng vài giây rồi đứng dậy: “Được thôi, em cũng cung kính không bằng tuân lệnh. Có điều hai anh đừng nói chuyện khuya quá, hãy nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong cô đi lên cầu thang. Lên tầng hai, cô không nhịn

được quay đầu, hai người đàn ông đều dõi theo bóng cô.



Hừm, không ngờ họ ăn ý như vậy.



Vào giây phút đóng cửa phòng ngủ, Lâm Thiển nghe thấy giọng nói điềm tĩnh

của Lệ Trí Thành vọng tới: “Lâm tiên sinh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong dự án Minh Thịnh, từ lâu tôi đã muốn trực tiếp gặp anh để nói lời cám ơn. Hôm nay là mồng một Tết, tôi đến hơi đường đột, cũng không

chuẩn bị quà, quả thực rất thất lễ. Ngày khác tôi nhất định sẽ lại đến

thăm anh.”



***



Lâm Mạc Thần mời Lệ Trí Thành vào thư phòng nói chuyện.



Hai người ngồi bên bàn trà nhỏ, ngoài cửa sổ là hàng rào thơm ngát hương hoa.



Nhân tài trên thương trường thường dồi dào tinh lực, hai người đàn ông cũng

không ngoại lệ. Tuy đã là nửa đêm nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn tỉnh táo,

sắc mặt không một chút mệt mỏi.



Lệ Trí Thành là khách nên im lặng, chờ Lâm Mạc Thần mở miệng trước.



Lâm Mạc Thần chợt nhớ đến chuyện em gái chống lại mệnh lệnh “về phòng đi

ngủ” của mình, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với người đàn ông này, lại ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.



Hừ... Anh cười thầm một tiếng lạnh lùng, sau đó cất giọng lạnh nhạt: “Lệ tiên sinh, nghe nói cậu đang theo đuổi em gái tôi?”



Lệ Trí Thành mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, xem ra cô ấy đã kể với anh.”



Lâm Mạc Thần cầm tách trà uống một ngụm, đặt xuống bàn rồi ngẩng đầu.



“Cậu dựa vào cái gì?” Ngữ khí rất lạnh nhạt.



Lúc hỏi câu này, Lâm Mạc Thần nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nếu là đối tượng từng hợp tác với anh, chắc sẽ biết người đàn ông áo mũ

chỉnh tề này đang có ý đồ đáng sợ nào đó.



Nghe câu chất vấn bức người, Lệ Trí Thành vẫn không đổi sắc mặt. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi cần dựa vào cái gì?”



Lâm Mạc Thần tựa vào thành ghế phía sau, từ tốn mở miệng: “Căn cứ vào sự
Lệ Trí Thành chậm rãi đi đến bên giá sách, cúi xuống nhặt tờ giấy nhưng

không kẹp vào quyển sách mà cầm trong tay, sau đó quay đầu nhìn người

phụ nữ.



Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển tỏ ra thản nhiên. Tuy

nhiên, trong lòng cô có cảm giác làm chuyện xấu bị phụ huynh tóm được

như lúc còn nhỏ.



Cô bất chợt thấy hơi buồn cười.



Trong phòng làm việc của Lệ Trí Thành có ba chiếc sofa, một ghế dài, một ghế

đôi và một ghế đơn. Lệ Trí Thành thường ngồi ở chiếc ghế đơn nên lúc

này, Lâm Thiển ngồi ở ghế dài bên cạnh để tiện báo cáo công việc.



Ai ngờ, khi đi tới bàn uống trà, anh không ngồi ở ghế đơn mà ngồi xuống cạnh Lâm Thiển.



Mùi hương quen thuộc của riêng anh tựa hồ lại bao trùm cả người cô trong

giây lát. Căn phòng rất yên tĩnh, hai người ngồi nhìn nhau.



Lâm Thiển lên tiếng trước: “Lệ tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?”



Lệ Trí Thành không trả lời mà cầm tờ cẩm nang diệu kế. Lâm Thiển tròn mắt

theo dõi động tác của anh, chỉ thấy anh liếc cô một cái rồi bỏ vào túi

áo sơ mi của mình.



Rõ ràng Lệ Trí Thành không lên tiếng nhưng Lâm Thiển bỗng dưng đỏ mặt. Bởi cô nhớ đến câu nói của anh lần trước:

muốn xem thì tự mình lại đây lấy.



Lần trước, anh chỉ cầm trong tay, đặt lên thành ghế, còn lần này...



Giống như không hề phát giác cử chỉ của mình lại một lần nữa khiến người phụ

nữ bên cạnh bối rối, Lệ Trí Thành thản nhiên đặt tập tài liệu ra trước

mặt cô: “Em xem đi.”



Lâm Thiển mở ra, bên trong là lý lịch

của năm sáu người, đều là nhân viên của tập đoàn. Lâm Thiển hiểu ra vấn

đề, đây là những nhân tài thuộc tổ dự án của các loại sản phẩm có biểu

hiện đặc biệt xuất sắc trong thời gian qua. Đa phần là người có thâm

niên công tác năm năm trở lên nên tương đối đáng tin cậy.



Binh giỏi tướng mạnh. Đây là dành cho cô hay sao?



Đang định mở miệng, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai cô: “Em thấy sao về quyết định của tôi ngày hôm nay?”



Lâm Thiển đặt tài liệu xuống bàn, ngoảnh đầu nhìn anh.



Lúc này, Lệ Trí Thành đang ngồi tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một

tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, một tay đặt lên đầu gối. Anh đang

nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.



Lâm Thiển đáp khẽ: “Tôi có một nghi vấn.”



“Em nói đi.”



Kỳ thực nghi vấn này đã xuất hiện trong đầu Lâm Thiển từ trong cuộc họp

ban nãy. Do mọi người bàn tán sôi nổi nên cô không đề cập tới.



“Thật ra trong thời gian qua, tôi thường nghĩ đến cuộc chiến thương mại do anh phát động lần trước.”



“Ừ.”



“Nhắc đến mới nói, lần trước chúng ta cũng được coi như dùng chiêu bất ngờ.

Chiến lược bán sản phẩm cao cấp với giá thấp để chiếm thị trường bậc

trung chỉ Ái Đạt chúng ta có thể làm được, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ

không thể.”



Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười.



Lâm Thiển hít một hơi sâu, tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì thời gian trước đó,

sản phẩm từ giá cao đến giá thấp của Ái Đạt đã bị mất thị trường, nên

chúng ta dùng chiêu này cũng không phát sinh nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

Tuy nhiên, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ khác chúng ta. Hệ thống giá cả của

bọn họ rất hoàn thiện, nếu làm như chúng ta, toàn bộ hệ thống giá của họ sẽ bị loạn. Chúng ta coi như bắt đầu lại, còn bọn họ làm sẽ thành tự

đập đá vào chân mình.”



“Ừ. Vậy thì sao?”



“Do đó,

về vấn đề Tư Mỹ Kỳ và các công ty khác tấn công nhãn hiệu Vinda, các

công ty nhỏ không nói làm gì, chất lượng của bọn họ thua xa chúng ta,

còn Tư Mỹ Kỳ...” Ngừng vài giây, cô nói: “Trần Tranh có hùng hổ đến mức

nào cũng không thể làm như chúng ta. Hơn nữa, hiện giờ nhãn hiệu của

chúng ta đã có tiếng tăm, đến trước xếp trước đến sau xếp sau là quy

luật bất biến của thị trường. Vì vậy, bọn họ rất khó có thể cạnh tranh

với chúng ta.”



Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt sáng

ngời: “Tình hình nêu ra ở cuộc họp ban nãy không đáng lo ngại. Nhưng anh lại quyết định thành lập bộ phận mới.” Cô ngó tập lý lịch ở trên bàn:

“Còn điều bao nhiêu nhân tài cho tôi. Do đó, anh nên cho tôi biết, mục

tiêu thật sự của anh là gì?”



Bây giờ cô đã có kinh nghiệm, Lệ Trí Thành làm việc gì cũng có ý đồ đằng sau. Bề mặt mà bạn nhìn thấy,

chắc chắn là thứ mà anh muốn để bạn thấy. Còn mục đích thật sự của anh

được che giấu dưới tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.



Trong

cuộc họp ngày hôm nay, anh khua chiêng đánh trống, cố ý thành lập bộ

phận toàn nhân tài để đối phó với sự khiêu khích của các đối thủ cạnh

tranh do Tư Mỹ Kỳ cầm đầu. Đây là lý do hết sức hợp tình hợp lý, cũng là phản ứng bình thường của một doanh nghiệp khi đối diện với sự cạnh

tranh trên thị trường.



Lệ Trí Thành nhất định có mục tiêu lớn hơn che giấu ở đằng sau việc thành lập bộ phận này.



Quả nhiên anh nhướng mắt nhìn Lâm Thiển, miệng mỉm cười.



“Giả mà là thực, thực mà là giả.” Anh lên tiếng: “Mục tiêu của tôi là Tân

Bảo Thụy, là thị trường to lớn vốn thuộc về Ái Đạt đã bị bọn họ chiếm

mất.”



Lâm Thiển hoàn toàn chấn động.



Tân Bảo Thụy

là “đầu tàu” nhiều năm qua không ai có thể động tới, lại được tập đoàn

Chúc thị tài chính hùng hậu chống lưng. Vậy mà Lệ Trí Thành coi bọn họ

là mục tiêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà.



Cô yên lặng quan sát gương mặt nghiêng bình tĩnh của anh.



Không biết anh to gan đến mức nào?



So với Tân Bảo Thụy, Ái Đạt bây giờ chỉ là con cừu non mới vừa đứng vững.

Liệu Lệ Trí Thành có thể dẫn dắt mọi người, dùng yếu thắng mạnh như

những câu chuyện chiến tranh mang tính chất truyền kỳ?



Ngoài ra vào thời khắc này, anh dễ dàng tiết lộ tâm tư với cô. Đó là vì anh thật sự không đề phòng cô?



Một ý nghĩ bất chợt vụt qua đầu óc Lâm Thiển: Nếu là vậy, sẽ chẳng còn gì đáng sợ khi yêu anh.



Tuy nhiên, đây không phải là một ý tưởng ngông cuồng tự đại, bởi Lệ Trí

Thành từ tốn mở miệng: “Đối phó với Tư Mỹ Kỳ, chỉ cần dùng sản phẩm sẵn

có của Ái Đạt và một số chiêu giương đông kích tây là đủ. Nhưng với Tân

Bảo Thụy... chúng ta phải dùng “dao thật súng thật”.”



Anh rút tay khỏi thành ghế sau lưng Lâm Thiển, đặt lên đầu gối: “Vì vậy, tôi cần một cây cung dài.”



Lâm Thiển ngẩn người. “Cây cung dài”? Cô từng nghe qua điển tích thương mại này, ý của anh là...



Quả nhiên Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trên danh nghĩa là bảo vệ sự phát triển

của nhãn hiệu Vinda, tuy nhiên, nhiệm vụ thật sự của em là giúp tôi bí

mật tạo ra cây cung này.”