Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Vào thời khắc đầu tiên nhìn thấy Lệ Trí Thành, ý nghĩ xuất hiện trong bộ não Lâm Thiển không

phải là tình cũ tình mới tụ tập một chỗ, cũng không phải vấn đề “ăn giấm chua”[1] mà suy nghĩ duy nhất của cô là, không thể để bọn họ chạm mặt.



[1] Trong tiếng Trung “ăn giấm chua” có nghĩa là ghen tuông.



Điều này xuất phát từ hai nguyên nhân:



Thứ nhất, Ninh Duy Khải rất sáng suốt và xảo quyệt, nếu để anh ta biết

Lệ Trí Thành “thường phục vị hành”, chắc chắn anh ta sẽ suy đoán âm mưu ở đằng sau. Tuy Lâm Thiển và Lệ Trí Thành âm thầm lặng lẽ, không gây sự

chú ý của người khác nhưng càng bớt rắc rối càng tốt.



Thứ hai,

Ninh Duy Khải có bao nhiêu người đi theo, khí thế hoành tráng. Dù Lệ Trí Thành có khí chất phi phàm đến mức nào nhưng hôm nay mặc đồ bình

thường, lại chỉ có mình cô bên cạnh, nếu thật sự gặp mặt, chẳng phải hai bên chênh lệch? Hơn nữa, chuyến đi của cô và anh hôm nay cũng có ý hẹn

hò, thậm chí còn đội “mũ tình nhân”cùng một kiểu, nếu để người khác nhìn thấy, ít nhiều cũng sẽ bàn ra tán vào.



Ninh Duy Khải chắc sẽ

cười thầm, còn đám cấp dưới sau lưng anh ta sẽ nhìn cô và Lệ Trí Thành

bằng cặp mắt khác thường, cho rằng đôi nam nữ cấp trên cấp dưới này quan hệ mờ ám.



Xì, Lệ Trí Thành không phải người bọn họ có thể coi thường.



Anh âm thầm hành sự là bởi mục đích riêng. Anh và cô như hình với bóng, là vì họ “hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa”.



Bắt gặp ánh mắt hơi tối sầm của Lệ Trí Thành, trong khi anh vẫn tiếp tục đi về phía này, Lâm Thiển tự nhủ, cô phải bảo vệ anh, không cho người xung quanh có cơ hội coi thường CEO của Ái Đạt.



Nghĩ đến đây, Lâm

Thiển đột nhiên lùi lại phía sau một bước, nở nụ cười tươi, hơi cúi

người trước Ninh Duy Khải, đồng thời cất giọng lanh lảnh: “Ninh tổng,

vậy tôi không làm phiền anh nữa, chào anh!”



Ninh Duy Khải dồn

toàn bộ sự chú ý vào Lâm Thiển nên không phát hiện ra Lệ Trí Thành trong đám đông. Bắt gặp bộ dạng tránh mình như tránh dịch bệnh, bất giác anh

ta mỉm cười.



Lâm Thiển cơ trí tươi cười chào tạm biệt đám nhân

viên cấp dưới của Ninh Duy Khải: “Chào các anh các chị!” Mọi người thấy

vậy đều cho rằng Ninh Duy Khải tạm biệt cô trước, thế là cũng lịch sự

chào cô rồi nhìn Ninh Duy Khải, chờ chỉ thị của anh ta, xem đi về hướng

nào.



Ninh Duy Khải không nói thêm câu gì, chỉ liếc Lâm Thiển một cái rồi dẫn đám người rời khỏi nơi đó.



Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp Lệ Trí Thành đi

về bên này. Anh dõi theo Ninh Duy Khải rồi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm

khó nắm bắt.



Lâm Thiển đi nhanh đến bên anh, nhận túi đồ uống.



“Cảm ơn anh, chúng ta đi thôi.” Cô cười với Lệ Trí Thành. Anh chỉ im lặng nhìn cô.



Lâm Thiển lập tức kéo tay anh: “Đi thôi.”



“Ừ”. Cổ họng anh phát ra một tiếng. Lâm Thiển vui mừng quay người bước đi.

Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Lệ Trí Thành đã đặt tay lên và nhẹ nhàng ôm

vai cô.



Một sức mạnh từ vai truyền thẳng vào trái tim Lâm Thiển,

khiến cô cảm thấy hết sức mềm mại, giống như được bàn tay anh vuốt ve.

Lâm Thiển đi chầm chậm bên anh ta, ra khỏi tòa trung tâm thương mại.



Khi đi tới của chính để ra ngoài, Lệ Trí Thành ôm người phụ nữ trong lòng, như vô tình mà hữu ý ngoảnh đầu.



Ninh Duy Khải và đám nhân viên cấp dưới đang ở thang cuốn đi lên tầng trên.

Trung tâm thương mại bật đèn sáng trưng, ánh mắt hai người đàn ông vô

cùng sắc bén, giao nhau ở khoảng cách khá xa. Sau đó, họ lại quay đầu,

tiếp tục đi về phương hướng của mình.



Buổi chiều Lệ Trí Thành còn bận việc nên anh lái xe đưa Lâm Thiển về nhà trước. Lâm Thiển lười nhác tựa vào thành ghế phụ, uống nước chanh quýt vàng của cô.



Lệ Trí

Thành tập trung lái xe, gương mặt nghiêng không chút biểu cảm. Lâm Thiển cụp mi liếc cốc đồ uống của anh để ở chỗ cần gạt. Trên nắp dán hàng chữ nhỏ: “Trà Ô Long thôm mát”. Quả nhiên là phong cách của anh, mua cốc

nước ngoài đường phố cũng chọn loại trà không có vị ngọt.



Đúng lúc này, Lệ Trí Thành giơ tay, cầm cốc trà Ô Long, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi đặt về chỗ cũ.



Chỉ một động tác đơn giản nhưng tim Lâm Thiển bỗng dưng đập mạnh.
Yêu cầu của anh ta nghe

qua có vẻ đơn giản nhưng giống một ngọn núi đè xuống người được giao

phó. Lâm Thiển đành gật đầu nhận lời, trong lòng thầm nghĩ: Lệ Trí Thành vội vàng đi công tác xa như vậy, mệt thật đấy.



***



Buổi chiều, quả nhiên cô nhận được tin nhắn của Lệ Trí Thành: Tôi đi công tác châu Âu, sáu ngày sau trở về.



Lâm Thiển mỉm cười, nhắn lại: Em biết rồi, chúc anh thuận buồm xuôi gió.

Muốn thêm câu “Em nhớ anh”, nhưng cảm thấy không ổn lắm nên cô lại xóa

đi.



Không nhận được sự chỉ đạo rõ ràng, Lâm Thiển đành cùng các

thành viên trong nhóm tự tìm phương hướng. Kỳ thực Lệ Trí Thành đề ra

phương hướng sản phẩm tương đối rõ ràng, mọi người cũng tràn đầy ý tưởng nên sau nhiều cuộc thảo luận, một số phương án hay đã ra đời. Ví dụ

quảng bá thế nào, quảng cáo bằng hình thức nào, có nên áp dụng chiêu

“marketing đói”[2] hay không?



[2] “Marketing đói” là thuật ngữ

chỉ nhà sản xuất giảm bớt sản lượng, tạo thành hiện tượng cơn sốt giả

“cung không đủ cầu”, duy trì mức giá và tỷ lệ lợi nhuận cao.



Nhưng Lâm Thiển cảm thấy ý tưởng nào cũng có khiếm khuyết, đều không phải là

thứ “hoàn toàn mới mẻ và có giá trị” mà Cố Diên Chi nhắc tới.



Sau khi tan họp, cô một mình trong văn phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, trong đầu cô hiện lên câu nói của Lệ Trí Thành hôm ở trung tâm

thương mại.



Anh nói, tính năng và giá cả phải đứng đầu thị trường.



Anh nói, dựa vào nhãn hiệu này, tiêu diệt một lần hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.



Cô hỏi: Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?







Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển gọi điện cho Lâm Mạc Thần. Nước Mỹ bây giờ là

nửa đêm, giọng Lâm Mạc Thần có vẻ rất mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn tỉnh

táo: “Chuyện gì vậy?”



Bây giờ Lâm Thiển mới nhìn đồng hồ, thè lưỡi: “Em xin lỗi, em nghĩ nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”



Lâm Mạc Thần cười, ngồi xuống ghế: “Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”



Lâm Thiển kể lại tình hình của mình, sau đó kết luận: “Em có một ý tưởng.

Em cảm thấy nhóm marketing của bọn em bây giờ không cần vội nghĩ đến vấn đề quảng bá, mà việc nên làm là đi khảo sát thực tế.”



“Khảo sát thực tế? Tại sao?”



“Ngành của bọn em phát triển nhiều năm, đã rất ổn định. Có mấy chủng loại cơ

bản đều bày ra ở đó, hầu như chẳng ai đi điều tra người tiêu dùng về một mẫu túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên

làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách

này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có yêu cầu gì hay không? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú

với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… Nói chung phải

điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định đi mấy

thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”



Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Anh ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề

đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng

muốn tạo ra một sản phẩm không tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn

của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần đi tìm hiểu thị trường.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành

từng nói, đối phó với Tân Bảo Thụy không thể dùng mấy “mánh khóe” như

đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao thật súng thật”. Vì vậy anh mới quyết

định tạo ra một “cây cung” hoàn hảo.



Mà trong cuộc chiến thương

mại này, mỗi bước đi của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng

xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi đã định. Ví dụ điển hình

nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ

nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.



Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do cô chọn

thêm bắt đầu chuyến đi điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn.