Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 18 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Lúc nhận được tin tức

Lâm Thiển đưa nhóm công tác của cô đi nghiên cứu thị trường, Lệ Trí

Thành, Cố Diên Chi và Tưởng Viên vừa kéo hành lý rời khỏi sân bay

Malpensa, Milan.



Phía xa xa là rừng núi nhấp nhô, thành phố xinh

đẹp tọa lạc ở phía trước. Chuyến đi này của bọn họ nhằm mục đích tìm

kiếm vật liệu thích hợp với sản phẩm mới, tất cả vẫn còn là ẩn số.



Lên taxi, Cố Diên Chi đọc tin nhắn của Lâm Thiển, cười nói với Lệ Trí

Thành: “Tự dưng nghĩ ra việc đi điều tra nghiên cứu thị trường ở các

thành phố, cô Lâm Thiển này không khỏi khiến người khác bất ngờ.”



Lệ Trí Thành lên tiếng: “Cô ấy là người rất có chủ kiến. Cho cô ấy phương

hướng và một chút không gian phát huy, cô ấy sẽ mang lại kết quả chúng

ta không ngờ tới.”



“Chậc chậc…” Cố Diên Chi cười: “Có phải thủ

pháp dùng người của chú được rèn luyện từ trong quân đội không? Mấy

chiêu “huấn luyện chim ưng”, “huấn luyện chó sói” gì đó?”



Nghe

câu nói đùa này, Tưởng Viên ngồi ở ghế trước cười cười. Lệ Trí Thành

chẳng thèm trả lời, quay đầu nhìn trời xanh, nhưng khóe miệng anh cũng

ẩn hiện ý cười.



Nếu đúng là huấn luyện chim ưng thì anh mới là

con chim ưng đó. Sau lưng là bầu trời bao la bát ngát, còn anh lại bị sự ngọt ngào và dịu dàng của cô trói buộc, cam tâm tình nguyện thần phục.



Trong điện thoại của anh cũng có tin nhắn của Lâm Thiển vừa gửi tới: Em đi

công tác, điều tra nghiên cứu người tiêu dùng ở các nơi, khoảng mười

ngày sau mới về.



Ngón tay Lệ Trí Thành dừng trên màn hình di động, một lúc sau anh trả lời: Được, gặp em vào mười ngày sau.



***



Nửa tháng sau.



Bây giờ đã là mua xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh nắng vừa chói chang vừa ấm áp.



Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên dưới một khu chung cư cao cấp ở thành phố

Trường Sa[1], nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững trước

mặt.



[1] Trường Sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.



Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu điều

tra, đi thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô một tập

phiếu, một túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn nhỏ, đáp thang máy lên tầng trên cùng, rồi từ đó đi gõ cửa từng nhà.



Từ trước đến nay,

chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân số mới đến từng

hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi cô gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ nghi hoặc:

“Điều tra dân số? Cô ở đâu đến vậy?”



Lâm Thiển luôn nở nụ cười

lịch sự: “Chúng tôi từ một doanh nghiệp, muốn tìm hiểu một chút về người tiêu dùng”. Sau đó, cô đưa quà: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi không phải

tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu đơn giản mà thôi.”



Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới một nửa chau mày, lập tức đóng cửa: “Tôi không cần”.



Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và khí

chất của Lâm Thiển không tồi, thái độ thân thiện, không giống loại

chuyên đi tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú

với ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với cô một lúc.



Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, có thể đạt được năm sáu phiếu có giá trị thiết thực trong cả tòa nhà này đã là điều may mắn.



Lúc mới bắt đầu, do sự khích lệ của Lâm Thiển, các thành viên trong nhóm

tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc. Sau vài ngày, bọn họ dần nhụt

chí. Cả nhóm chưa ai từng tham gia công tác điều tra hạ tầng như bây

giờ, còn liên tiếp đụng phải “bức tường cứng” khó nhằn.



Lâm Thiển an ủi bọn họ: “Công việc đơn giản nhất nhưng khó nhất chính là công

việc có giá trị nhất”, “Bởi vì người trong ngành chưa từng làm ra một

khi sản phẩm mới thành công, chúng ta sẽ trở thành tấm gương tiên phong

để mọi người noi theo…” Đồng thời, cô cũng không ngồi một chỗ chỉ tay

năm ngón mà “xông pha chiến trận”. Đến bất cứ thành phố nào, khu chung

cư nào, cô cũng dẫn đầu, mặt dày đi gõ cửa từng nhà.



Chính vì lẽ

đó, mọi người dần khôi phục tâm trạng, để tâm vào việc “đi sâu tìm hiểu

nhu cầu khách hàng”. Nửa tháng qua, họ đã đi một vòng bốn năm thành phố
“Tôi phải đi Đài Loan một chuyến để đàm phán với xưởng vật liệu bên đó.

Nếu thuận lợi, hai ba ngày sau tôi sẽ quay về.”



Lúc này lại có

mấy người đi vào phòng, Lâm Thiển đứng dậy mỉm cười nói: “Vâng thưa Lệ

tổng, đợi anh quay về, tôi sẽ báo cáo kỹ hơn.”



Lệ Trí Thành đứng dậy: “Được”. Nói xong, anh đi ra cửa. Tưởng Viên và mọi người lập tức đi theo, nhanh chóng khuất dạng.



***



Lâm Thiển đi khỏi phân xưởng, ngước nhìn bầu trời, thở dài một tiếng.



Toàn thân cô vô cùng mệt mỏi, cơm cũng chẳng buồn ăn, vội vàng về công ty

chỉ để gặp anh. Nhưng Lệ Trí Thành bận tối mắt tối mũi, mới gặp nhau

chưa nói mấy câu, anh lại phải đi công tác.



Cảm giác này giống

như cho một bữa ăn ngon, nhưng vẫn chưa kịp động đữa, đồ ăn đã bị dọn đi mất. Hừ, tình yêu có lúc cũng chẳng nhân đạo gì cả.



Lâm Thiển đá tung những hòn sỏi bên lối đi, bất chấp cả hình tượng. Cho đến khi giày cao gót bám đầy bụi, cô mới định thần, trong lòng hết sức ảo não.



Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Tưởng Viên gọi tới. Lâm Thiển lập tức bắt máy: “Trợ lý Tưởng, có việc gì vậy?”



Tưởng Viên cất giọng nhã nhặn: “Giám đốc Lâm, cô còn ở tập đoàn không?”



“Còn”.



“Lệ tổng quên mất báo cáo của cô, sếp muốn xem trên máy bay, chúng tôi đang ở cổng tập đoàn, phiền cô cầm ra ngoài này được không?”



Lâm Thiển lập tức đi về phía cổng tập đoàn.



Hôm nay Cao Lãng trực ở cổng, anh ta tươi cười chào hỏi cô. Lâm Thiển chỉ

gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài. Một chiếc xe con màu đen đỗ bên lề đường, Tưởng Viên đang thò đầu ra khỏi ghế lái phụ, vẫy tay với cô.



Lâm Thiển đi nhanh tới. Cửa sau xe đã mở. hình bóng Lệ Trí Thành lờ mờ ở bên trong.



Lâm Thiển đặt một tay lên cửa xe, cúi thấp người. Nhìn thấy anh, cô nở nụ

cười ngọt ngào, đưa tập tài liệu cho anh: “Lệ tổng, báo cáo đây.” Vừa

nói cô vừa nghĩ thầm: Anh gian manh thật đấy, thảo nào vừa rồi không cầm tài liệu, thì ra cố tình để lại. Bây giờ cô và anh lại có cơ hội gặp

nhau.



Ai ngờ Lệ Trí Thành chỉ nhìn Lâm Thiển mà không nhận tài

liệu. Đó là ánh mắt của người đàn ông nhìn phụ nữ, chứ không phải cấp

trên với cấp dưới. Lâm Thiển mỉm cười, trong lòng xốn xang. Cô nói tiếp: “Lệ tổng, chúc anh thượng lộ bình…”



Lâm Thiển không thể nói hết câu, bởi Lệ Trí Thành đã nắm tay, kéo cô vào trong xe rồi áp môi xuống.



Nụ hôn đến bất thình lình này khiến Lâm Thiển hoàn toàn chấn động. Tay bị

anh nắm chặt, eo cũng bị anh thuận thế ôm vào lòng, cô chỉ có thể nép

vào người anh. Đây là nụ hôn không quá cuồng nhiệt nhưng rất sâu. Lệ Trí Thành hoàn toàn bất chấp ánh mắt của người xung quanh, chỉ tập trung

thưởng thức vị ngọt ngào dễ chịu trong miệng người phụ nữ này.



Lâm Thiển không thể không thừa nhận, Lệ Trí Thành có khả năng thiên bẩm về

khoản hôn. Anh rất mạnh mẽ, hơi thở đàn ông ấm nóng nhanh chóng bao

trùm, dễ dàng khiến phụ nữ giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng hôm nay, Lâm

Thiển không có tâm trạng thưởng thức và hưởng thụ nụ hôn của anh. Cô bị

anh ôm vào lòng, lông mao toàn thân dựng hết cả lên, mắt đảo tứ phía.



Hàng ghế trước là Tưởng Viên và người tài xế. Cả hai đều không nhúc nhích,

ngồi thẳng người, dõi mắt về phía trước, coi bản thân như không tồn tại. Lâm Thiển lại đưa mắt sang bên này, lờ mờ nhìn thấy người đi đi lại

lại, cũng chẳng rõ có phải là nhân viên của tập đoàn hay không.



Khi máu nóng trong toàn thân Lâm Thiển sắp dồn hết lên bộ não, Lệ Trí Thành mới rời khỏi đôi môi cô. Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như vừa giải quyết

xong công vụ.



“Đợi anh về”. Anh nói nhỏ, một tay vẫn ôm eo Lâm Thiển.



“Vâng”.



Trong phòng bảo vệ cách đó khoảng mười mét, ba nhân viên bảo vệ gồm cả Cao

Lãng trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng ở ghế sau ô tô của

CEO.



Một bảo vệ trẻ tuổi ngập ngừng hỏi nhỏ: “Đội trưởng Cao, vừa rồi… có phải Lệ tổng kéo giám đốc Lâm vào ô tô rồi cưỡng hôn cô ấy

không vậy?”



Cao Lãng cũng chưa hết sững sờ. Nghe hỏi vậy, anh ta

mới bừng tỉnh, trầm tư vài giây rồi cất giọng vô cùng nghiêm nghị:

“Không ai được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chắc các cậu cũng hiểu

quy tắc nơi công sở, ai mà nói ra sẽ bị đuổi việc ngay tức khắc, rõ

chưa?”