Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 19 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Đến buổi chiều, Lâm

Thiển mới biết kế hoạch của Lệ Trí Thành tiến hành không thuận lợi. Sau

khi anh đi sân bay, cô quay về công ty con, nói chuyện với Tiết Minh Đào một lúc lâu.



“Tắc ở khâu vật liệu.” Tiết Minh Đào tiết lộ: “Thời gian qua, sếp đã đàm phan với sáu bảy công ty sản xuất vật liệu, nhưng

để đạt đến yêu cầu và mức giá của sếp, thật không dễ chút nào.”



Lâm Thiển gật đầu. Vật liệu chiếm tỷ trọng lớn nhất trong giá thành sản

xuất túi xách. Hơn nữa, bọn họ hy vọng “cây cung dài” đạt tính năng cơ

bản của sản phẩm dã ngoại như không thấm nước, không thấm dầu mỡ, trọng

lượng nhẹ, nhanh khô, mềm mại và có độ bền cao… Vì vậy, cần phải dùng

vật liệu chuyên dụng cho sản phẩm dã ngoại.



Một số vật liệu đăng

ký bản quyền nổi tiếng thế giới như Gore-Tex, WINDBLOC, Cordura có mức

giá rất cao, nên giá thành sản xuất tương đương sản phẩm dã ngoại. Với

mức giá này, chiến lược “cây cung dài” của Lệ Trí Thành sẽ bị phá sản.



Lệ Trí Thành hy vọng tìm được vật liệu dùng cho sản phẩm dã ngoại có tính

năng ưu việt nhưng giá thấp, không cần nhãn hiệu nổi tiếng, chất lượng

mới quan trọng. Tuy nhiên, đúng như Lâm Thiển nói, “thứ càng đơn giản

nhưng càng khó sẽ càng có giá trị”. Hơn nửa tháng qua, dù đi nhiều nơi

nhưng anh vẫn chẳng có thu hoạch gì. Khi một cấp dưới dò hỏi, Lệ Trí

Thành tỏ thái độ kiên quyết: “Tiếp tục tìm”.



Vì vậy, nghe nói bên Đài Loan có một xưởng vật liệu mà sản phẩm đăng ký bản quyền của họ phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành, tuy đối phương rất khó tính, không

muốn hợp tác, anh vẫn lập tức qua bên đó.



***



Tầm chạng

vạng tối, Lâm Thiển cầm tách cà phê, ngồi ngoài ban công, ngắn hoàng

hôn. Làm việc liên tục gần một tháng trời, ngày mai là cuối tuần, cô cho nhóm công tác và bản thân nghỉ ngơi hai ngày. Bây giờ, xương cốt toàn

thân cô mới thả lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ trên ô tô trưa

nay, Lâm Thiển bất giác mỉm cười.



Không biết chuyến đi Đài Loan lần này của anh có đạt kết quả, hay lại ra về tay trắng như những lần trước?



Người như anh cũng có lúc gặp trắc trở… Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút xót xa.



Trầm tư một hồi, Lâm Thiển cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mạc Thần: Thỏa

thuận giữa anh và Lệ Trí Thành là gì vậy, em muốn biết.



Vài phút sau, Lâm Mạc Thần mới nhắn lại: Thời cơ chưa tới.



Lâm Thiển chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi, câu trả lời của hai người đàn

ông giống hệt nhau, bọn họ cứ bày ra trò thâm sâu làm gì thế không biết?



Tuy vậy, Lâm Thiển cũng có thể đoán ra, chắc chắn ông anh trai của cô yêu

cầu Lệ Trí Thành làm việc này việc kia mới cho phép hai người yêu nhau.

Không cần nói cũng biết, mục tiêu rất khó đạt được.



Bây giờ cô không muốn anh gặp khó khăn, bất kể là sự nghiệp của gia đình hay vì bản thân cô.



Đang định nhắn tin cho Lâm Mạc Thần, thử đề nghị anh trai hủy bỏ cam kết, để Lệ Trí Thành giảm bớt áp lực, điện thoại chợt báo có tin nhắn. Nhìn

thấy ba chữ “Lệ Trí Thành”, mắt Lâm Thiển sáng rực, vội vàng mở ra xem.



Anh đã xuống sân bay.



Lâm Thiển mỉm cười nhắn lại: Anh hãy chú ý an toàn. Sau đó, cô chèn thêm mặt cười rồi gửi tin nhắn.



Màn hình lại nhảy về tin nhắn đang soạn dở vừa rồi, Lâm Thiển trầm tư suy

nghĩ. Ừm… đánh rắn cần đánh vào chổ hiểm, anh trai cũng chỉ vì hạnh phúc của cô nên phải làm thế nào khiến anh mềm lòng, may ra anh mới thay đổi ý định.



Anh nói phải “rút gân lột da” anh ấy, nhưng bây giờ hình như ngược lại.



Chậc chậc, câu này buồn nôn thật, nhưng ẩn chứa sự ai oán, khiến người đọc không khỏi mủi lòng.



Sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh ấy đi Đài Loan rồi. Em rất nhớ

anh ấy, cũng rất thích anh ấy. Anh mau hủy thỏa thuận của hai người, cứ

như vậy đi.



Vừa gửi tin nhắn, Lâm Thiển chợt ngây ra. Tuy chỉ nửa thật nửa vờ đáng thương với anh trai nhưng cô bất giác thốt ra lời thật lòng.



Đợi mãi cũng không thấy Lâm Mạc Thần trả lời, Lâm Thiển

không chịu bỏ cuộc, lại nhắn thêm một tin: Em thích anh ấy chết đi được, anh phải hủy bỏ thỏa thuận. Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm mới gặp

được người em rung động thật sự, anh không thể ngăn cản chuyện này.

Ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh… đã… rõ chưa?



Bấm nút gửi tin nhắn, cô cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cũng thấy hơi buồn cười.



Lâm Thiển biết rõ tính anh trai, Lâm Mạc Thần cũng hiểu tính cô. Một khi cô tỏ thái độ cương quyết, dù trong tương lai anh vẫn còn cứng miệng,

nhưng kể cả Lệ Trí Thành thua cuộc, anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để hai

người ở bên nhau.



Đúng lúc này, điện thoại bíp bíp, thông báo tình trạng của bốn tin nhắn:



“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:46:32.”



“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:47:20.”



“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:50:35.”



“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:52:40.”



Lâm Thiển liếc qua màn hình, chắc tín hiệu không tốt nên mãi đến giờ mới

nhận được tin báo. Nhưng vừa định bỏ điện thoại sang một bên, cô đột

nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm di động lên xem, sống lưng lạnh toát.



Tất cả đều gửi cho… Lệ Trí Thành?



Cô vội mở mục tin nhắn đã gửi, hai mắt trợn tròn. Không biết có phải vừa

rồi suy nghĩ quá nhập tâm hay điện thoại xảy ra sai sót chỗ nào mà cô

không để ý. Từ tin nhắn dặn anh chú ý an toàn đến tin nhắn “ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả”, cô đều gửi cho một mình Lệ Trí Thành.



Mặt Lâm Thiển nóng ran, đầu óc cũng hỗn loạn. Cô đã gửi cho anh những lời

buồn nôn như “lột da rút gân”, “rất nhớ anh”, “bao nhiêu năm mới gặp

được người khiến em rung động”… Trời ạ, đây là cô cố tình dùng từ ngữ

khoa trương nhằm mục đích khiến anh trai mủi lòng.



Tuy cô thích Lệ Trí Thành, nhưng thật sự không đến mức nhiệt tình như vậy.



Lâm Thiển định gửi tin nhắn đính chính, nhưng nhất thời không nghĩ ra câu

từ thích hợp. Nói gì bây giờ? Em gửi nhầm rồi? Em cố ý khoa trương để dỗ anh trai em, anh đừng hiểu nhầm?



Lâm Thiển nhìn chằm chằm điện thoại, khóc dở mếu dở, tim đập thình thịch.



Đúng lúc này, điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới. Người gửi là Lệ Trí Thành.



Lâm Thiển sắp phát điên. Cô nghiến răng mở ra xem, tin nhắn chỉ có ba chữ: Anh rõ rồi.



Em thích anh ấy chết đi được, ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh đã rõ chưa?



Anh rõ rồi.



Lâm Thiển ngơ ngẩn nhìn mẫu tin nhắn ngắn như không thể ngắn hơn. Một lúc

sau, cô ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào cánh tay mình. Tiếp

theo, cô không nhịn được, lại cười tủm tỉm.



***



Tại sân

bay Đào Viên, thành phố Đài Bắc. Bầu trời xanh ngắt, trong và ngoài sân
cô, anh bất giác cười cười. Mỗi lần bị anh bắt thóp, cô đều có vẻ mặt

này.



Lệ Trí Thành ôm eo Lâm Thiển, kéo cô lên giường. Sau đó anh lật người, đè cô xuống dưới.



Lâm Thiển bị thân thể ấm nóng của người đàn ông đè nặng. Đây là lần đầu

tiên hai người có tư thế thân mật như vậy, ngắm gương mặt cách chưa đến

mười xen-ti-mét và đôi mắt sâu hun hút của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



“Tại sao lại hôn cằm anh?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.



Lâm Thiển thành thực trả lời: “Em cảm thấy đó là bộ phận đẹp nhất trên thân thể anh.”



Lúc mới gặp cô đã có ấn tượng về cái cằm sạch sẽ, đến mức cô chủ động để lại số điện thoại cho anh. Anh quên rồi sao?



Từ trước đến nay chưa có ai khen cằm đẹp nên Lệ Trí Thành hơi bất ngờ. Lâm Thiển cảm thấy phát hiện của mình rất đáng yêu, thế là cô cười híp mắt

với anh.



Kết quả, ở giây tiếp theo, cô không cười nổi, bởi Lệ Trí Thành cất giọng thản nhiên: “Có đi có lại, giờ đến lượt anh.”



Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhận thức một cách sâu sắc, thế nào gọi là “tự mình gậy nghiệt phải chuốc hậu quả.”



Nói chuyện với Lệ Trí Thành nên cẩn thận, vì anh luôn có khả năng đào hố để bạn tự nhảy xuống.



Lúc này, Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ở trên người Lâm Thiển, quan

sát cô từ đầu đến chân. Lâm Thiển như cừu vào miệng sói, vừa xấu hổ vừa

căng thẳng.



Tiếp theo, Lệ Trí Thành buông tay Lâm Thiển, nắm thắt lưng của cô rồi từ từ hạ đầu xuống dưới.



“Anh định hôn ở chỗ nào…” Rõ ràng anh chưa làm gì, vậy mà Lâm Thiển đã cảm thấy chuếnh choáng.



Khi vạt áo bị kéo lên, làn da tiếp xúc với không khí lạnh, Lâm Thiển liền ôm ngực, né tránh theo phản xạ: “Đừng mà.”



Câu kháng nghị không có sức thuyết phục. Lâm Thiển tuy thốt ra miệng, nhưng trong lòng đắn đo: Có nên cho anh hôn hay không?



Ai ngờ đúng lúc này, vùng thắt lưng đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm nóng tê tê. Lệ Trí Thành đã đặt môi vào chỗ đó.



Lâm Thiển giật mình. Thì ra… bộ phận anh cảm thấy đẹp nhất trên thân thể cô là thắt lưng?



Không khí xung quanh như đốt lên ngọn lửa. Lệ Trí Thành vẫn nắm vòng eo trơn

láng của Lâm Thiển. Anh cúi đầu, nhẫn nại hôn từng chút một lên da thịt

cô. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển, miệng hơi hé mở, ánh mắt

thẫm lại.



Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thiển cảm thấy máu trên toàn thân dồn hết lên đại não. Một cảm giác ngưa ngứa, bức bối xa

lạ từ vùng eo lan truyền cả người, khiến cô run rẩy.



Lâm Thiển

chưa bao giờ có cảm nhận chân thực về sự hấp dẫn của người đàn ông.

Nhưng trong con mắt của cô, Lệ Trí Thành lúc này vô cùng gợi cảm.



Không khí trong phòng tựa hồ ngưng trệ. Ở giây tiếp theo, Lệ Trí Thành buông

thắt lưng Lâm Thiển, nhướn người lên. Anh giữ hai tay Lâm Thiển, nhìn cô chăm chú. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, khiến cổ họng cô khô rát.



Lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng, bộ phận nào đó của người đàn ông đã thức tỉnh, chạm vào đùi cô.



Anh đã động tình, cô… cũng thế. Người thông minh không cần ngôn ngữ cũng có thể giao lưu. Cô đọc hiểu ánh mắt của anh, tất nhiên anh cũng vậy.



Ánh mắt Lệ Trí Thành ngày càng thẫm lại, thậm chí còn mang theo tia nhìn

rất sắc bén. Sau đó, anh nắm tay cô từ từ di chuyển xuống dưới.



Chuyện này vượt quá khả năng chịu đựng của Lâm Thiển. “Lệ Trí Thành!” Cô hét lên: “Em chưa… chưa từng động vào cái đó bao giờ.”



Lệ Trí Thành lập tức dừng động tác. Tim Lâm Thiển đập loạn nhịp.



Thật ra trước buổi tối hôm nay, Lệ Trí Thành không nghĩ đến chuyện biến cô

thành người phụ nữ của anh ở phương diện này. Vấn đề này cần thuận theo

tự nhiên, hai bên tình nguyện, như anh từng nói, đối với Lâm Thiển, anh

không cần quá vội vàng.



Chỉ là sau khi hôn lên thắt lưng mềm mại

của cô, ngọn lửa chôn sâu trong thân thể tựa như được đốt cháy một cách

triệt để, hành động của anh bây giờ cũng là làm theo bản năng.



Trước câu nói ngốc nghếch và đáng thương của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành hoàn

toàn trấn tĩnh. Anh biết nếu tiếp tục, bản thân sẽ không thể dừng lại.



Lệ Trí Thành hít một hơi rồi buông tay cô. Sau đó, anh lật người, nằm thẳng xuống giường bên cạnh Lâm Thiển.



Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, nhưng một cảm xúc khó diễn tả lại dội vào lòng. Là cảm động, căng thẳng, sợ hãi hay hưng phấn?



Hai người nhất thời yên lặng. Nhớ đến hành động cầm tay vừa rồi, Lâm Thiển

lại đỏ mặt. Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ nhiều hơn căng thẳng, cô nhanh chóng đưa mắt xuống thân dưới Lệ Trí Thành. Hừm, trong phòng hơi tối, cô

chẳng nhìn rõ gì cả.



Đúng lúc này, giọng nói đã khôi phục sự bình tĩnh của Lệ Trí Thành vang lên bên tai Lâm Thiển: “Em chưa động vào bao giờ sao?”



Lâm Thiển câm nín. Sao anh hỏi vậy, ngượng chết đi được.



Lại nghe anh nói tiếp: “Lẽ nào anh lại bị phụ nữ động vào?”



Hơi thở của anh phả vào tai, khiến tim cô lại đập thình thịch. Lâm Thiển lập tức chuyển đề tài: “Muộn rồi, anh về phòng ngủ đi.”



Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới trả lời: “Ừ”. Nói xong anh ngồi dậy xuống giường.



Lâm Thiển kéo chăn đắp lên người, sau đó mở to mắt nhìn anh cầm áo khoác ngoài và cà vạt.



“Chúc anh ngủ ngon.” Cô nói khẽ.



Lệ Trí Thành đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.



“Chúc em ngủ ngon.” Giọng nói anh nhẹ như cơn gió thoảng qua tai Lâm Thiển: “Đêm nay anh tạm thời tha cho em”.



Lâm Thiển biết anh nói thật. Đêm nay, anh tạm thời tha cho cô.



Cô hiểu Lệ Trí Thành, tuy rất đứng đắn nhưng dù sao anh cũng là đàn ông

chân chính, một khi tình cảm trỗi dậy, cả cô và anh đều biết rõ, anh sẽ

không dừng lại.



Lâm Thiển dõi theo hình bóng Lệ Trí Thành cho đến khi anh ra cửa. Tối nay suýt bị anh “ăn” hết, Lâm Thiển có chút không

cam lòng, thế là cô mạnh dạn nói một câu: “Không phải về phòng anh sẽ

tắm nước lạnh đấy chứ?”



Wow, chẳng hiểu tại sao cô lại có cảm giác biến thái, thích vặt lông trên đầu hổ thế này?



Quả nhiên Lệ Trí Thành dừng bước, ngoảnh đầu nhìn cô.



Sau đó, anh ném áo comple xuống ghế.



Lâm Thiển tròn mắt, lập tức kéo chăn trùm đầu: “Em sai rồi, em sai rồi, anh mau đi đi.”



Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, vài giây sau vang lên tiếng mở cửa. Lâm Thiển

thò đầu ra khỏi chăn, căn phòng trống không, Lệ Trí Thành đã đi mất. Lâm Thiển không kìm được, cười tủm tỉm.



Một lúc sau, chợt nhớ ra

điều gì, cô xuống giường đứng trước gương treo tường, vạch áo, ngắm thắt lưng của mình. Trong lòng cô có chút đắc ý và ngượng ngùng.



Tiếp theo, cô lại nằm xuống, phát hiện điện thoại có tin nhắn Lệ Trí Thành vừa gửi đến: Anh tắm xong rồi.



Lâm Thiển phì cười, nhắn lại cho anh: Chúc anh ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.