Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 20 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Ninh Duy Khải cảm nhận được sự bất thường của Ái Đạt, nhưng tình trạng bất thường này rất mơ

hồ, không rõ manh mối. Anh ta chỉ có thể từ động thái gần đây của Ái

Đạt, đoán bọn họ sẽ tung ra sản phẩm mới. Sản phẩm này nhiều khả năng

liên quan đến lĩnh vực dã ngoại, nhưng anh ta không điều tra ra thông

tin cụ thể.



Từ vụ nhãn hiệu Vinda chiếm lĩnh thị trường bậc

trung, thêm vào đó là kế hoạch chỉnh đốn công ty của Lệ Trí Thành, gián

điệp của Tân Bảo Thụy cài ở Ái Đạt đều bị phát hiện. Kẻ thì bị truy cứu

trách nhiệm kinh tế, người bị đuổi việc, khiến Ái Đạt bây giờ kín như

bưng. Có thể thấy, Lệ Trí Thành là một đối thủ đáng gờm.



Sáng thứ hai, Ninh Duy Khải đi trụ sở tập đoàn Chúc thị dự cuộc họp thường kỳ.



Ninh Duy Khải cố ý tỏ ra âm thầm lặng lẽ, chỉ dẫn theo trợ lý Nguyên Tuấn,

nhưng anh ta vẫn rất khí thế. Bởi mọi người đều biết, Tân Bảo Thụy là

công ty kiếm nhiều tiền nhất của Chúc thị, con rể họ Ninh lại được chủ

tịch trọng dụng. Do đó, mọi người đều nhiệt tình và khách sáo chào hỏi

anh ta.



Đúng chín giờ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Chủ tịch Chúc Bác Vân, cũng là bố vợ của Ninh Duy Khải bây giờ không nhúng tay vào

việc kinh doanh của tập đoàn nên không có mặt tại những buổi như thế

này.



Cuộc họp do cậu cả Chúc Hàm Xung chủ trì. Anh ta cũng là CEO của công ty tài chính Chúc thị.



Chúc Hàm Xung là người đàn ông nho nhã, đeo cặp kính gọng vàng, giọng điệu

hết sức ôn hòa. Vì vậy mọi người đều nói, cậu cả nhà họ Chúc là ông chủ

tốt, nhưng thiếu quyết đoán.



Sau khi nghe bộ phận Quản lý kinh

doanh đang báo cáo thành tích tháng trước của các phòng ban và công ty

con, anh ta mỉm cười phát biểu: “Năm nay lại có một khởi đầu tốt đẹp,

mọi người vất vả rồi. Chủ tịch nhất định sẽ rất vui khi xem những con số này, đặc biệt là lĩnh vực túi xách…” Anh ta quay sang Ninh Duy Khải:

“Tân Bảo Thụy lại một lần nữa hoàn thành vượt mức chỉ tiêu đề ra, đứng

đầu trong các công ty con, Duy Khải vất vả nhiều.”



Mọi người đều dồn ánh mắt kính nể về phía Ninh Duy Khải.



Ninh Duy Khải thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chân thành: “Nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch và các vị, Tân Bảo Thụy mới có thể

phát triển một cách ổn định. Chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực trong năm mới, phấn đấu đến cuối năm gửi chủ tịch một bản báo cáo đáng hài lòng.”



Mọi người gật đầu, Chúc Hàm Xung cười cười. Đúng lúc này, cậu hai Chúc Hàm

Trình, cũng là người phụ trách công ty bất động sản Chúc thị lên tiếng:

“Đúng rồi, tôi nghe nói lượng tiêu thụ của Ái Đạt thời gian gần đây rất

tốt, bọn họ còn đang chuẩn bị một sản phẩm mới nhằm mục đích tấn công

vào thị thường của Chúc thị. Duy Khải, có chuyện này không?” Anh ta kém

Chúc Hàm Xung năm tuổi, tốt nghiệp đại học bình thường, diện mạo hơi

hung dữ, nói chuyện luôn theo kiểu không mặn không nhạt. Trong công

việc, anh ta tỏ ra tàn nhẫn và thủ đoạn, vì vậy nhân viên của công ty

càng nể sợ Chúc Hàm Trình hơn cậu cả thư sinh nho nhã.



Ninh Duy Khải hơi bất ngờ, không nghĩ cậu hai nhà họ Chúc cũng biết chuyện này.



Chậc chậc… Cậu hai theo dõi sát sao đấy chứ? Ai bảo anh ta thể hiện khả năng xuất sắc, đưa Tân Bảo Thụy lên đỉnh cao, khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên.



Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng vậy.” Anh ta không định bàn sâu hơn.



Chúc Hàm Trình lập tức quay sang người của bộ phận Thị trường: “Vừa rồi báo

cáo tình hình công việc, tại sao các anh không đề cập đến thông tin quan trọng này? Các anh có biết mấy tháng nay, Ái Đạt bán ra bao nhiêu túi

xách Vinda không? Có biết bọn họ đã tạo ra sự uy hiếp tiềm tàng với thị

trường của Tân Bảo Thụy hay không? Các anh là bộ phận Thị trường của

công ty mẹ, mà sao chẳng có tác dụng gì cả?”



Người phụ trách của bộ phận Thị trường cảm thấy rất ấm ức. Từ trước đến nay, việc kinh

doanh của Tân Bảo Thụy là độc lập. Sau khi Ninh Duy Khải tiếp quản, công ty mẹ càng không nhúng tay. Bọn họ quả thực không nắm rõ tình hình Chúc Hàm Trình vừa đề cập.



Còn nữa, lãnh đạo cấp cao đấu đá nhau, sao lại lôi người ở bên dưới làm bia đỡ đạn?



Người phụ trách không giải thích chỉ hàm hồ đáp: “Vâng thưa Chúc tổng, sau này chúng tôi sẽ lưu ý.”



“Được rồi.” Cậu cả Chúc Hàm Xung dàn hòa: “Về tình hình của ngành túi xách,

Duy Khải là người hiểu rõ nhất, chắc chú ấy cũng đã có tính toán riêng.

Hàm Trình, chú khỏi cần lo lắng.”



Chúc Hàm Trình cười cười, quay

sang Ninh Duy Khải: “Duy Khải, vụ này rốt cuộc là thế nào? Chú đã có kế hoạch đối phó với sự tấn công của Ái Đạt chưa?”



Người Ninh Duy

Khải chán ghét nhất chính là cậu hai họ Chúc. Cậu hai hễ mở miệng, đều

gọi anh ta là “Duy Khải”. Trên thực tế, anh ta lớn hơn Chúc Hàm Trình

hai tuổi, chỉ vì cưới em gái mà phải chịu lép vế.



Ninh Duy Khải cười cười, trả lời: “Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả.”



Mọi người đều bất ngờ trước câu nói của anh ta, cậu cả cũng sửng sốt, chỉ có cậu hai thần sắc không thay đổi.



Phòng hội nghị yên lặng như tờ, một số cổ đông lâu năm đưa mắt nhìn nhau. Trợ lý Nguyên Tuấn ngồi ở hàng ghế sau cảm thấy Boss của mình rất oai

phong.



Ninh Duy Khải đảo mắt một vòng, sau đó gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Mọi người đều mù mờ, không hiểu ý đồ của anh ta.



Một lúc sau, Ninh Duy Khải mới cất giọng bình thản: “Tôi xin nhắc sơ qua

tình hình để mọi người được rõ. Trong ba năm qua, nhiều công ty như Tư

Mỹ Kỳ, Ái Đạt, Thuận Khải… không dưới mười lần lợi dụng sản phẩm mới

hoặc chiến lược marketing phát động “cuộc tấn công” chính diện vào Tân

Bảo Thụy. Trong số đó, không thiếu sản phẩm ưu việt đầy sáng tạo, cũng

không thiếu ý tưởng tiếp thị thiên tài. Mỗi lần như vậy, nếu thuận lợi

phát triển, bọn họ đều có khả năng thay đổi cục diện thị trường, ảnh

hưởng nặng nề đến Tân Bảo Thụy.”



Tất cả mọi người có mặt trong phòng, bao gồm cả hai công tử họ Chúc đều yên lặng lắng nghe.



Ninh Duy Khải mỉm cười, nói tiếp: “Tuy nhiên, số phận của những sản phẩm mới đều giống nhau. Vừa được tung ra chưa bao lâu, chúng đã biến mất khỏi

thị trường, thay thế vào đó là sản phẩm mới càng ưu việt hơn, càng được

hoan nghênh hơn của Tân Bảo Thụy.”



Anh ta lại đưa mắt một lượt,

nói rất từ tốn: “Hàm Trình, các vị ủy viên hội đồng quản trị, mọi người

không cần lo lắng cho Tân Bảo Thụy. Một khi chúng ta đứng đầu trên thị

trường, sự thách thức của đối thủ cạnh tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Nhưng điều đáng mừng là, thực lực tổng thể của chúng ta mạnh hơn bọn họ tưởng rất nhiều. Chúng ta tự chủ về mặt kỹ thuật, nhập khẩu công nghệ

và thiết kế của nước ngoài. Chỉ tính riêng phương diện này, chúng ta đã

bỏ cách các doanh nghiệp trong nước một khoảng rất xa.



Có lẽ bọn

họ có nhiều ý tưởng và linh cảm mới mẻ. Nhưng thật đáng tiếc, chỉ cần

bọn họ tạo ra sản phẩm mới, Tân Bảo Thụy cũng có thể tạo ra, hơn nữa sản phẩm còn hoàn hảo hơn bọn họ. Ngoài ra, nhân tài xuất sắc nhất của

ngành đều tập trung ở Tân Bảo Thụy. Cũng chỉ Tân Bảo Thụy mới có thể tạo ra sản phẩm xuất sắc nhất.



Không thể không thừa nhận, với đối

thủ cạnh tranh, đây là một bi kịch, bởi vì cứ mỗi khi bọn họ vất vả khai thác thị trường mới, cuối cùng thị trường đó đều rơi vào tay chúng ta.”



***



Tại thành phố Đài Bắc. Lâm Thiển ngồi trong nhà hàng của khách sạn. Bây giờ vẫn còn sớm, xung quanh hầu như không có người. Cô cầm bản hợp đồng Lệ Trí Thành ký với xưởng vật liệu Minh Đức hôm qua, đọc kỹ từ đầu đến

cuối.



Lệ Trí Thành ngồi ở phía đối diện, lặng lẽ ăn.




Nhưng một điều đáng buồn là, nửa tháng sau đó, thời gian Lâm Thiển và Lệ Trí Thành ở riêng bên nhau thật sự tính bằng “giây”.



Bởi vì hai người quá bận rộn. Lâm Thiển đỡ hơn một chút, cô đứng đầu một

nhóm nhỏ, có thể tự sắp xếp thời gian. Hơn nữa, cô là người chú trọng

kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Tuy nhiều khi khó tránh khỏi bận đến mười một, mười hai giờ đêm nhưng mỗi tuần đều cố gắng cho các nhân viên nghỉ nửa ngày đến một ngày.



Nhóm dự án của Lâm Thiển cũng thể hiện

phong cách cá nhân cô: cần cù, hiệu quả cao, linh hoạt, đầy sức sống và

khả năng sáng tạo dồi dào. Như cô từng nói: “Nhóm marketing chúng tôi,

có thể làm thêm, có thể thông đêm, liên tục chiến đấu suốt ba trăm sáu

mươi lăm ngày vẫn vui vẻ như thường. Nhưng chúng tôi không cần làm vậy,

bởi chúng tôi đã sớm dùng linh cảm và trí tuệ giải quyết bài toán khó

rồi.



Câu này khiến những nhóm khác nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì tính chất công việc khác nhau nên các nhóm kỹ thuật, sản xuất, thiết

kế… phải không ngừng thủ đi thử lại mới có thể tìm ra phương án cuối

cùng. Lâm Thiển nói câu này, chẳng phải chọc tức mọi người hay sao?



Thế là nửa đêm kết thúc công việc, Lâm Thiển và các thành viên trong nhóm

thường bị các nhóm khác đòi dẫn đi ăn khuya cho hả giận.



Lâm

Thiển vui vẻ mời mọi người, cũng là mong Lệ Trí Thành có thể xuất hiện.

Tuy không ở riêng bên nhau nhưng chỉ cần gặp anh, dù giữa chốn đông

người, cô cũng cảm thấy ngọt ngào.



Đáng tiếc Lệ Trí Thành không bao giờ tham gia hoạt động kiểu này, bởi vì anh không có thời gian.



Rốt cuộc anh bận đến mức nào? Là người chỉ huy toàn cục, thời gian của anh thuộc về tất cả mọi người.



Trước đây, Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự, vốn là tài sản của bố anh cách

Ái Đạt mười phút lái xe. Sau hôm từ Đài Loan trở về, việc thiết kế và

sản xuất túi xách Aito bước vào giai đoạn thực chất. Vì vậy anh chuyển

vào ký túc của công ty, đồng thời đưa ra quy định: người đứng đầu của

mỗi nhóm đều có thể tìm anh báo cáo công việc bất cứ lúc nào. Đây chính

là “làm gương cho binh sĩ, xung phong đi đầu.”



Lâm Thiển nghe

Tưởng Viên nói, có mấy tối, anh nằm chợp mắt ở sofa trong phòng làm

việc, trời vừa hửng sáng lại đi phân xưởng theo dõi tình hình.



Còn thời gian riêng của cô và Lệ Trí Thành chỉ hạn chế ở mức, thỉnh thoảng

đi văn phòng báo cáo, anh tranh thủ ôm hôn cô; hoặc Lâm Thiển nửa đêm

tan ca, anh vừa vặn có chút thời gian nên tiễn cô về nhà. Sau đó anh lại quay về văn phòng, tiếp tục bận rộn.



Lâm Thiển cảm thấy như vậy

là không đủ. Lúc tình cảm nồng nàn, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, không

muốn xa anh dù chỉ một giây một phút.



Nhưng trong khi tình cảm

của cô dâng tràn, khó kiềm chế, biểu hiện của Lệ Trí Thành bình thản hơn nhiều. Anh sắp xếp thời gian kín mít, thỉnh thoảng cùng cô thân mật rồi lại vội vàng bỏ đi, nhanh chóng dành mọi sự chú ý của mình vào sự

nghiệp.



Lâm Thiển cảm thấy, bản thân không thể nắm bắt Lệ Trí Thành. Điều này khiến cô hơi hụt hẫng.



Tất nhiên, cô chôn sâu cảm giác này ở trong lòng, bởi cô biết ở thời điểm

này, lý trí quan trọng hơn tình cảm, anh làm vậy là đúng. Nhưng là một

người phụ nữ, Lâm Thiển vẫn không tránh khỏi hụt hẫng.



***



Lại đến cuối tuần. Nhóm của Lâm Thiển được nghỉ một ngày. Mọi người vui vẻ như đón Tết, rời khỏi văn phòng từ sớm.



Lâm Thiển phải báo cáo kết quả công việc nên ở lại công ty. Khi cô bận xong, trời đã nhá nhem tối.



Lâm Thiển giải quyết nhanh gọn bữa tối, ngồi ở bàn làm việc, ngắm căn phòng mà Lệ Trí Thành chuẩn bị cho cô, trong lòng rất thanh thản.



Nghe nói chiều nay, sản phẩm mẫu Aito đã hoàn thành. Những yếu tố cơ bản như mẫu mã, tính năng, giá cả đều phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành. Tuy chưa nhìn thấy nhưng Lâm Thiển biết, chắc chắn đây là một bước tiến

lớn. Chỉ cần chỉnh sửa tối ưu hóa, không bao lâu nữa, Aito có thể chính

thức sản xuất hàng loạt.



Anh sẽ rất vui, đúng không?



Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, điện thoại bàn chợt đổ chuông.



Là Tưởng Viên gọi tới: “Giám đốc Lâm, cô vẫn còn ở văn phòng à. May quá,

Lệ tổng đang hỏi thành quả mới nhất của các nhóm, cô có tiện qua bên này không?”



Tiện, đương nhiên là tiện rồi.



Sau khi cúp điện

thoại, Lâm Thiển lập tức đi tới tập đoàn. Tuy chỉ bàn công việc nhưng

cũng coi như cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Lâm Thiển nhẩm tính, cô đã bốn ngày

không tiếp xúc với bạn trai mình ở cự ly gần.



Người ở khu văn

phòng tầng trên ra về gần hết. Lúc Lâm Thiển đến nơi, Tưởng Viên đang

mặc áo khoác. Nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười: “Giám đốc Lâm, tối nay tôi

có chút việc. Tôi đã nói với Lệ tổng rồi, nếu Lệ tổng cần gì, cô hãy xử

lý giúp tôi.”



Lâm Thiển: “Được thôi.”



Lâm Thiển đi tới gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vọng ra: “Vào đi.”



Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Trong phòng bật đèn sáng trưng, Lệ Trí Thành ngồi ở sofa, trước mặt là đống tài liệu chất cao như núi, còn có cả máy tính xách tay.



Lâm Thiển ngẩn ngơ nhìn anh. Hình ảnh người đàn ông đè xuống hôn cô ngấu nghiến ở Đài Loan vẫn còn in sâu trong đầu cô, rõ

ràng như mới ngày hôm qua. Bây giờ bắt gặp anh ngồi trong văn phòng,

thần sắc tập trung, Lâm Thiển mới phát hiện đã rất nhiều ngày, hai người không yên tĩnh ở bên nhau như lúc này.



Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó đoán.



Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện anh, để báo cáo công việc theo thói

quen. Cô đưa một tập tài liệu cho anh: “Bây giờ bắt đầu được chưa?”



Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi cô: “Cái này sáng nay anh xem rồi, không có vấn đề gì.”



Lâm Thiển: “Vậy à?”



Lệ Trí Thành vỗ mặt sofa bên cạnh: “Em ngồi lại đây.”



Câu nói này tựa như bùa chú, Lâm Thiển đỏ mặt, hiểu ý nhưng vẫn cố tình hỏi: “Anh định làm gì?’



Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên bàn liền bị anh nắm chặt: “Mau lại đây.”



Lâm Thiển liền đứng dậy, đi vòng qua bàn trà. Lệ Trí Thành kéo cô ngồi lên đùi anh.



Hai tay Lâm Thiển bị anh giữ chặt, cô hơi ngẩng mặt, đón nhận nụ hôn sâu

của anh. Một lúc lâu sau, Lệ Trí Thành rời môi, đôi mắt đen hơn bầu trời đêm nhìn cô chăm chú ở cự ly gần: “Tối nay anh phải làm thêm, em ở lại

đây cùng anh một lúc.”



“Vâng”. Lâm Thiển nhẹ nhàng túm áo sơ mi trước ngực anh.



Trước động tác nhỏ của người phụ nữ trong lòng, khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười. Anh tạm thời kéo cô ngồi xuống ghế, quay về đống công việc,

đồng thời lên tiếng: “Em đi khóa trái cửa cho anh.”