Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 21 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Vào giây phút khóa

trái cửa, Lâm Thiển đột nhiên có cảm giác chột dạ của kẻ vụng trộm.

Nhưng cô nghĩ, chột dạ gì chứ, hai người chẳng làm gì cả, cùng lắm chỉ

ôm hôn mà thôi.



Công việc vừa thoải mái một chút, Lệ Trí Thành

lập tức lấy danh nghĩa báo cáo thành quả, bảo cô đến văn phòng với anh.

Nhưng dù chỉ ở bên cạnh xem anh làm việc, cũng là khoảng thời gian hạnh

phúc.



Khóe miệng Lâm Thiển cong lên.



Đêm tối tĩnh mịch, Lệ Trí Thành vẫn ngồi ở sofa xem tài liệu. Gương mặt anh vô cùng điềm tĩnh.



Tuy ở bên cạnh anh nhưng Lâm Thiển không muốn làm phiền anh, cô chỉ rót

thêm nước, giúp anh sắp xếp hồ sơ. Thỉnh thoảng ngắm gương mặt trông

nghiêng của Lệ Trí Thành, cô lại muốn hôn anh nhưng cố nhẫn nhịn.



So với cô, Lệ Trí Thành tập trung hơn nhiều, đến mức coi người kia như

không tồn tại. Định lực của anh khiến Lâm Thiển vừa thán phục vừa có

chút oán trách.



Lâm Thiển không phải người điên cuồng làm việc.

Một khi đã cho bản thân nghỉ ngơi, cô tuyệt đối không động đến công

việc. Ngồi bên cạnh một lúc, cô thấy hơi vô vị nên lấy điện thoại ra

chơi.



Loáng một cái tới mười một giờ đêm, Lâm Thiển bất giác ngáp dài ngáp ngắn.



Bắt gặp bộ dạng uể oải của cô, Lệ Trí Thành ngẩng đầu: “Buồn ngủ rồi à?” Anh đứng dậy: “Để anh đưa em về.”



Lâm Thiển định đồng ý nhưng nghĩ thế nào, cô tỏ thái độ kiên quyết: “Không, em nói ở đây với anh rồi. Em ngồi ở ghế nghỉ ngơi một lúc là được.”



Cô không muốn ra về, chỉ muốn ở bên cạnh anh.



Đương nhiên Lệ Trí Thành hiểu tâm tư của cô, im lặng vài giây, anh cầm cái

gối tựa đặt vào một đầu ghế, sau đó lấy áo comple trên mắc đưa cho Lâm

Thiển: “Em đắp tạm đi.”



“Vâng.” Lâm Thiển thỏa mãn nằm xuống sofa. Áo comple của đàn ông rất rộng, che kín nửa người cô.



Lệ Trí Thành di chuyển máy tính xách tay trên bàn, định ngồi sang sofa đơn ở bên cạnh, nhường lại ghế dài cho cô nằm. Lâm Thiển không nghĩ ngợi,

lập tức kéo tay anh: “Đừng, anh cứ ngồi ở bên cạnh em đi.”



Lệ Trí Thành lại ngồi về chỗ cũ, khóe mắt ẩn hiện ý cười. Lâm Thiển chọc đầu

ngón chân vào lưng anh. Trong lòng có cảm giác vô cùng thân mật và ngọt

ngào, Lâm Thiển lại tiếp tục nghịch ngợm.



Lệ Trí Thành vốn chuyên tâm làm việc, người đẹp ở bên cạn khiến buổi tối hôm nay trở nên vô

cùng dễ chịu. Đột nhiên, sau lưng anh truyền đến xúc cảm nhồn nhột.



Anh liền quay đầu, Lâm Thiển nằm gọn dưới áo comple, chỉ để lộ gương mặt.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi nhỏ: “Anh còn làm việc bao lâu nữa?”



Lệ Trí Thành cảm thấy hô hấp của mình ngưng trệ.



Bắt gặp ánh mắt né tránh nhưng có chút chờ mong của Lâm Thiển, nhìn ngón

tay thon thả đang nắm lấy áo comple của cô, Lệ Trí Thành cảm nhận rõ một luồng khí mềm mại tỏa ra từ đầu ngón tay cô, chạy thẳng vào trái tim

anh.



Anh chợt nghĩ, không ngờ mình cũng có ngày hôm nay, công

việc chất đầy như núi, định lực vững vàng như sắt thép, nhưng chỉ một

ánh mắt của cô cũng khiến lòng anh hỗn loạn.



Lệ Trí Thành đặt tài liệu xuống bàn, đóng máy tính xách tay.



Anh cởi giầy, chống hai tay xuống hai bên người Lâm Thiển, nhìn cô từ trên cao.



“Anh không làm việc nữa, ở đây với em.”



Tuy chủ động khiêu khích anh, nhưng thật ra Lâm Thiển chỉ giỡn chơi mà

thôi, ai bảo anh cứ tập trung vào công việc không thèm để ý đến cô.



Bây giờ thấy Lệ Trí Thành bỏ hết công việc, cùng mình thân mật, Lâm Thiển

vừa ngượng ngùng vừa áy náy. Cô vội lên tiếng: “Anh đã xong hết chưa?

Anh nên…”



Còn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đã chặn miệng cô bằng một nụ hôn nồng cháy.



Một lúc sau, Lâm Thiển nằm trong lòng anh. Sofa tương đối rộng nhưng cũng

không đủ để hai người nằm thẳng. Vì vậy Lệ Trí Thành nằm thẳng, Lâm

Thiển nằm nghiêng bên cạnh, trọng lượng toàn thân gần như dồn lên người

anh.



“Em có nặng không?”, cô hỏi.



Lệ Trí Thành một tay gối sau gáy, một tay ôm eo cô: “Không nặng, em thì nặng bao nhiêu chứ?”



Chẳng người phụ nữ nào không thích nghe câu này. Lâm Thiển cười híp mắt, giơ tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.



“Thật ra, mấy ngày nay em hơi hụt hẫng, có cảm giác anh không quan tâm đến

em…” Nói xong, cô nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Bây giờ cô mới phát

hiện, anh đang cúi đầu, nhưng ánh mắt không phải dừng ở gương mặt cô, mà là…



Lâm Thiển thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống. Dưới cổ áo cô,

hai bầu ngực trắng muốt mềm mại ẩn hiện, bởi vì nằm nghiêng nên khe rãnh ở giữa đặc biệt rõ ràng.



Lâm Thiển không ngờ Lệ Trí Thành âm thầm tia đúng chỗ đó. Hai má nóng ran, cô vội đẩy mặt anh: “Không được nhìn.”




Tuy nhiên, cần phải chờ khoảng mười mấy ngày sau khi thị trường qua cơn

nóng sốt mới có thể khẳng định một cách chính xác, Aito có thật sự tạo

ra kỳ tích hay không? Trong thời gian này, tất cả nhân viên Ái Đạt đều

hồi hộp chờ đợi kết quả.



Đối với Lâm Thiển và Lệ Trí Thành, hai ngày cuối tuần là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.



Chiều thứ Sau tan sở về nhà,Lâm Thiển gọi điện cho Lệ Trí Thành. Anh vẫn ở

văn phòng, nhưng giọng nói không còn nghiêm nghị như lúc bận rộn, mà

toát ra vẻ ôn hòa: “Em về rồi à?”



“Vâng.” Lâm Thiển cởi bộ đồ công sở, thả mình xuống giường: “Cuối tuần này anh có kế hoạch gì không?”



Lệ Trí Thành lập tức hiểu ý, trả lời ngắn gọn: “Được.”



Lâm Thiển phì cười: “Em đã nói gì đâu, anh đã được rồi.” Lại “giả heo để ăn thịt hổ”, đóng giả làm “trung khuyển”[3], nhưng thật ra cô cũng chẳng

hiểu trong bụng anh nghĩ gì.



[3] Trung khuyển: Con chó trung thành.



“Chúng ta đi núi Nga Mi chơi.” Lâm Thiển mượn lời quảng cáo: “Đeo ba lô Aito của chúng ta đi du lịch.” Nói xong cô cười tủm tỉm.



Núi Nga Mi tương đối gần thành phố Lâm, có thể đi về trong ngày. Cũng không hẳn đi du lịch, nhưng Lâm Thiển chủ định để Lệ Trí Thành tạm thời gác

mọi công việc, thư giãn tinh thần. Hơn nữa, núi Nga Mi là thánh địa Phật giáo, cô và anh có thể đi thắp hương cầu phúc cho Ái Đạt, tiện cả đôi

đường.



“Được.” Lệ Trí Thành đáp.



Lâm Thiển tỏ ra hưng

phấn: “Vậy em đặt vé ngay bây giờ, chúng ta đi về trong ngày, tối mai

quay về, chủ nhật có thể nghỉ ngơi một ngày.” Vé mà cô nhắc tới là vé xe buýt đi núi Nga Mi, vé vào cổng thăm quan…



Nghe ra sự phấn khởi

qua giọng nói của cô, Lệ Trí Thành cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng anh

cười cười: “Anh sẽ thu xếp vụ này, ngày mai anh đến đón em.”



Từ

xưa đến nay Lâm Thiển đã quen với việc tự thân vận động, nghe anh nói

vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: có bạn trai sung sướng

thật, cuối cùng cô cũng được hưởng thụ chăm sóc của người khác, không

cần động chân động tay rồi.



“Vâng.” Lâm Thiển cất giọng ngọt ngào.



Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức đi xuống dưới mua đồ dùng cần thiết như

thuốc, đồ ăn vặt, nước uống… Lâm Thiển còn mua cho mình một cái mũ che

nắng. Tuy có mũ lưỡi trai “đính ước” của Lệ Trí Thành, nhưng hiếm có dịp hẹn hò, cô không nên đội mũ con trai đi chơi.



ở đầu kia, Lệ Trí

Thành gọi Tưởng Viên vào phòng. Mối quan hệ của anh và Lâm Thiển rất

đường hoàng, chỉ là bây giờ công ty đang trong giai đoạn then chốt nên

hai người không muốn gây sự chú ý mà thôi. Vì vậy, anh cũng không giấu

giếm người trợ lý riêng.



“Ngày mai tôi và Lâm Thiển đi núi Nga Mi chơi.”



“Vâng.” Tưởng Viên đáp. “Vậy tôi sắp xếp lịch trình rồi báo với anh sau.”



Về chỗ ngồi, Tưởng Viên liền gọi điện thoại cho một công ty du lịch quen

biết. Nghe nói có lãnh đạo quan trọng muốn đi du lịch, người phụ trách

công ty tỏ ra nhiệt tình: “Đi một ngày hay hai ngày? Có qua đêm ở núi

Nga Mi không? Trên núi Nga Mi có mấy khách sạn rất tốt, một khách sạn

còn có suối nước nóng. Nếu đi hai ngày thì đoàn có mấy người, cần mấy

phòng?”



***



Sáng hôm sau, Lâm Thiển diện bộ đồ dã ngoại

màu sắc rực rỡ, đội mũ mới, đeo ba lô nữ Aito, xuống tầng dưới đúng hẹn. Lệ Trí Thành mặc bộ đồ dã ngoại thẫm màu, lái chiếc Land Rover của anh.



Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, ngắm gương mặt nghiêng của Lệ Trí Thành,

trong đầu thầm nghĩ: mọi người đều nói đàn ông có rất nhiều bộ mặt, đây

là một diện mạo khác của anh. Ngoài hình tượng nghiêm chỉnh ở chốn công

sở, bộ dạng thoải mái tùy ý của anh như bây giờ chỉ xuất hiện trước mặt

cô.



Lâm Thiển cảm thấy đắc ý, cũng rất thỏa mãn.



Phát giác cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, Lệ Trí Thành vừa lái xe vừa giơ tay vuốt ve làn da trên cổ cô: “Em vui như vậy sao?”



Vết chai mỏng

trên ngón tay đàn ông ma sát vào chỗ nhạy cảm nhất, khiến toàn thân Lâm

Thiển mềm nhũn, đồng thời xuất hiện một cảm giác dễ chịu khó diễn tả. Cô im lặng hưởng thụ. Lệ Trí Thành sờ một lúc, lại thu tay về chuyên tâm

lái xe. Nhưng ngón tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại chỉ thuộc về cô,

khiến lòng anh rung động.



Lâm Thiển bất chợt đặt tay lên vai Lệ

Trí Thành. Cô xoay người, ngẩng đầu, hôn lên bộ phận mà cô thích nhất là cái cằm của anh. Khi làn da ấm nóng của người đàn ông chạm vào môi, cô

không nhịn được, cắn nhẹ cằm anh một lúc.



Nụ hôn chỉ diễn ra

trong giây lát, Lâm Thiển nhanh chóng rời đi, ngồi thẳng người trên

ghết. Cả quá trình không một tiếng động, Lâm Thiển tiếp tục dõi mắt về

phía trước như không có chuyện gì xảy ra, Lệ Trí Thành liếc cô một cái

rồi tiếp tục lái xe. Nhưng trong lòng hai người, một thứ tình cảm dịu

dàng lặng lẽ trào dâng.