Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 22 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Núi Nga Mi cách thành

phố Lâm khoảng hai trăm cây số, hai người đến điểm hẹn, ngồi xe buýt du

lịch, chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau đã có mặt ở chân núi Nga Mi hùng

vĩ.



Tại sao không để Lệ Trí Thành lái xe thẳng đến đây? Lâm Thiển cho rằng, một khi đi chơi nên tiết kiệm tinh lực, hơn nữa ngồi xe buýt

cũng rất thuận tiện.



Trên thực tế, cô không nỡ lãng phí hai tiếng đồng hồ đó. Bình thường hai người bận rộn công việc, hiếm khi ở bên

nhau, bây giờ trong tay ngồi trên chiếc xe buýt lớn, Lâm Thiển cảm thấy

đời vô cùng tươi đẹp.



Trên đường đi, Lâm Thiển tựa vào lòng anh, ngắm phong cảnh bên ngoài. Trời đất dường như cũng trở nên hết sức ngọt ngào.



Đến lúc xuống xe, Lâm Thiển tươi cười nắm tay Lệ Trí Thành. Anh đeo cái ba

lô lớn, đa phần hành lý của hai người đều để trong ba lô của an. Khác

với vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản hơn

nhiều. Nhưng khóe mắt anh cũng ẩn chứa nụ cười vui vẻ.



Hôm nay là ngày cuối tuần, trên núi khá đông người. Tuy nhiên, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển không đi cáp treo mà chỉ ngồi xe buýt nhỏ một đoạn rồi tự mình

leo bộ lên núi. Đường đi gần như không có người, rất tự do tự tại.



Đường lên núi quanh co khúc khuỷu nhưng Lâm Thiển không hề lo lắng sẽ bị lạc. Anh quân nhân có kỹ năng sinh tồn ở ngay bên cạnh, còn gì đáng sợ?

Không biết chừng cô có thể bắt lợn rừng, sói rừng mang về nhà ấy chứ.



Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trời ơi đất hỡi của Lâm Thiển, bởi núi Nga

Mi tuyệt đối không có lợn rừng hay sói rừng, mà chỉ có loài khỉ. Rất

nhiều khỉ nữa là đằng khác.



Khi nhận thức ra điều này, Lâm Thiển

đang đứng ở bậc thang lên núi. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, khiến cả con đường như được dát vàng. Bởi vì Lệ Trí Thành đi tương đối nhanh,

trong khi Lâm Thiển đã hơi thở dốc thì anh vẫn bình ổn, thậm chí còn

không đổ mồ hôi, cứ như vừa từ văn phòng đi ra ngoài.



Thể lực của người đàn ông này tốt thật.



Sở dĩ bọn họ dừng bước là bởi vì trên bậc thang phía trước có một đàn khỉ

lông đen đứng chắn đường. Lâm Thiển biết khỉ trên núi Nga Mi rất tinh

khôn. Hơn nữa, cả một đàn, khoảng hai mươi con đứng ở đó, khiến cô thấy

rất mới mẻ, nhưng trong lòng cũng có chút e ngại.



Cô hỏi nhỏ: “Hay là cho bọn chúng ít đồ ăn, để chúng nhường đường cho chúng ta?”



Lệ Trí Thành mỉm cười: “Trong túi của em có bao nhiêu đồ ăn? Em không sợ chúng được voi đòi tiên, xúm lại à?”



Lâm Thiển cười hì hì: “Người trên núi có diệu kế riêng.” Cô lấy ra ba cái

bánh mỳ nhỏ. Lệ Trí Thành hai tay đút túi quần, đứng bên cạnh quan sát

bộ dạng đắc ý của cô.



Đám khỉ quả nhiên phản ứng nhanh nhẹn. Vừa

phát hiện ra đồ ăn, đôi mắt chúng sáng rực. Thấy chúng sắp lao đến, Lâm

Thiển lập tức ném ba cái bánh mỳ về ba phương hướng khác nhau. Đàn khỉ

người thấy mùi thơm của bánh mỳ liền tung người lao theo. Lâm Thiển há

hốc mờm khi chứng kiến tốc độ nhanh như tia chớp của chúng.



Lối

đi phía trước không còn trở ngại, chỉ có hai ba con khỉ ngu ngơ nhìn hai người. Bắt gặp bộ dạng đáng yêu của chúng, Lâm Thiển bật cười. Tay đột

nhiên bị Lệ Trí Thành nắm chặt, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Còn chần chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi.”



“Vâng.”



Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đi mấy trăm mét, khi không còn thấy

bóng dáng đàn khỉ, họ mới dừng lại, thở hổn hển. Lâm Thiển đột nhiên giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, hôn lên má anh.



Người đẹp chủ động dâng

hiến, Lệ Trí Thành đương nhiên phối hợp, hơn nữa còn từ bị động chuyển

thành chủ động. Anh ôm thắt lưng Lâm Thiển, phủ xuống đôi môi cô.



Có lẽ thời gian qua quá bận rộn, tình cảm bị đè nén quá lâu, bây giờ mới

được giải phóng, Lâm Thiển chỉ cảm thấy nụ hôn của anh ngày càng mãnh

liệt, cánh tay vòng qua lưng cô ngày càng siết chặt.



Đợi đến khi

Lâm Thiển định thần, cô đã bị Lệ Trí Thành đè vào một thân cây. Thân cây xù xì nhưng nhờ bàn tay anh làm đệm nên cô cũng không cảm thấy đau. Anh cúi đầu hôn cô, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng chim hót

vượn kêu. Điều này khiến Lâm Thiển có cảm giác khác với những lần trước

đó.



Rất kỳ diệu, yên tĩnh, mãnh liệt cũng rất kích thích.



Núi non hùng vĩ, giữa đất và trời dường như chỉ còn lại hai người, tự do tự tại. Họ gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu óc, chỉ chìm đắm trong nụ hôn.

Dục vọng bị đè nén từ đáy sâu trong nội tâm, trong thân thể Lâm Thiển từ từ thức tỉnh, trở nên mãnh liệt trong giây lát.



Lúc này, cảm

giác của Lệ Trí Thành càng mãnh liệt hơn Lâm Thiển. Người phụ nữ anh yêu thương đỏ mặt, nghênh đón sự xâm nhập của anh… Dáng vẻ động tình của cô như bông hoa rực rỡ nhất nở rộ trong lòng anh. Lệ Trí Thành chưa bao

giờ cảm thấy bị thu hút, tâm tình chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này.



Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh muốn cô, muốn cô một cách triệt để. Tâm ý đã định, nụ hôn của Lệ Trí Thành trở nên dịu dàng hơn. Miệng

lưỡi anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ áo len đã có phần xộc xệch của Lâm Thiển. Tay anh cũng quen đường thuộc lối thò vào trong áo, bóp nhẹ nơi nhạy cảm của cô.



Tuy Lâm Thiển cũng khao khát mãnh

liệt nhưng phụ nữ xưa nay không phải là động vật bị dục chi phối. Hơn

nữa, do chưa trả đời nên ôc không hề liên tưởng ham muốn của bản thân

với chuyện đó. Đôi môi vừa được tự do, cô lập tức cất giọng gần như

nghẹn ngào: “Được rồi, dừng ở đây thôi.”



Lệ Trí Thành cũng nên dừng lại. Nếu không dừng, chỉ e anh sẽ không thể khống chế bản thân.



“Ừ”. Anh ngẩng đầu, rút tay khỏi áo len nhưng vẫn ôm eo Lâm Thiển, khiến cô chỉ có thể áp sát vào người anh.



Đúng lúc này, dưới chân hai người có tiếng động nhẹ, thu hút sự chú ý của họ. Lâm Thiển sáng mắt, thì ra là một con khỉ nhỏ.



Con khỉ màu xám cao chưa đầy một thước đang ngẩng đầu nhìn hai người. Nó kêu một tiếng rồi giơ tay về phía họ xin đồ ăn.



Lâm Thiển nhoẻn miệng cười, Lệ Trí Thành cũng mỉm cười, buông cô ra.



Lâm Thiển ngồi xổm xuống hỏi con khỉ: “Mày muốn gì?”



Con khỉ kêu một tiếng “chi chi”, giơ tay kéo quần cô. Lâm Thiển vui vẻ lấy

từ ba lô cái ngô luộc mua ớ dưới chân núi đưa cho nó. Con khỉ mừng rỡ

nhận cái ngô, nhảy lên cành cây bắt đầu cắm cúi gặp ngô.



Lâm Thiển vẫn ngồi nguyên tại chỗ chống cằm ngắm con khỉ. Lệ Trí Thành cũng ngồi xổm cạnh cô.



Lâm Thiển ngoảnh đầu, mỉm cười với anh. Không ngờ anh nghiêng mặt, hôn phớt lên má cô.



Lâm Thiển lại nhìn anh. Gương mặt anh vẫn còn đọng nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt tối thẫm. Nghĩ tới ý đồ của anh vừa rồi, Lâm Thiển đỏ mặt. Cô

chào tạm biệt con khỉ rồi đứng dậy bước đi.



Lệ Trí Thành lặng lẽ đi theo cô.



Lâm Thiển đi một đoạn, không nhịn nổi lại len lén quan sát anh. Lệ Trí

Thành lập tức phát hiện ra cử chỉ của cô, anh hỏi nhỏ: “Sợ anh ăn thịt

em hay sao mà đi nhanh thế?”



Giọng nói trầm thấp vô cùng cuốn

hút, khiến câu này càng có ý vị chọc ghẹo. Tim Lâm Thiển lại đập thình

thịch, nhưng cô giả bộ trấn tĩnh, trừng mắt với anh: “Anh… ngày càng xấu xa.”



“Ừ.” Lệ Trí Thành mỉm cười.



Lâm Thiển không còn gì

để nói, quay người tiếp tục đi lên núi. Nhưng cô dù đi nhanh đến mức

nào, người đàn ông “xấu xa” vẫn thong thả bám theo cô trong phạm vi nửa

bước chân. Thỉnh thoảng hai người dừng lại nghỉ ngơi, anh lại ôm hôn cô

ngấu nghiến.



Cứ thế, hai người đến khu du lịch suối nước nóng ở lưng chừng núi vào lúc sẩm tối.



***



Thật ra sáng nay, Lâm Thiển hơi bất ngờ khi nhận được lịch trình của chuyến

đi từ Lệ Trí Thành. Cô vốn định đi về trong ngày nhưng Lệ Trí Thành lại

lên kế hoạch qua đêm ở khách sạn. Lâm Thiển không ý kiến, bởi cô cũng

muốn ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi vào sáng ngày hôm sau.



Khi

hai người đến khách sạn, Lệ Trí Thành đi quầy tiếp tân lấy thẻ mở phòng, cô càng bất ngờ hơn. Bởi vì anh chỉ đặt một phòng, giường đơn cỡ lớn.



Tất nhiên, đến lúc này rồi Lâm Thiển cũng không phản đối một cách giả tạo,

cô chỉ tự vấn lòng mình: có bằng lòng không? Câu trả lời rất rõ ràng.



Thế là Lâm Thiển lấy tấm thẻ từ tay Lệ Trí Thành bỏ vào túi áo. Anh ôm vai cô, đưa cô lên tầng trên.



Căn phòng rất trang nhã, trên bàn bày lọ hoa thơm ngát. Đẩy cửa ra ban

công, bên ngoài là cảnh núi non trùng điệp. Lúc này, ánh chiều tà bao

phủ, cảnh sắc đẹp đẽ vô ngần.



Lệ Trí Thành đứng ngoài ban công,

phóng tầm mắt ra xa. Một lúc sau, anh quay đầu nói với người phụ nữ

trong phòng: “Em không ra ngoài này ngắm cảnh sao?”



“Vâng…” Lâm

Thiển lúng túng đáp, đi ra ban công đứng cạnh anh. Lệ Trí Thành rót cốc

trà đưa cho cô. Trà là do Lệ Trí Thành mang theo, Lâm Thiển vô thức uống một ngụm.



Trên thực tế, bây giờ cô chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp hay trà ngon.



Lâm Thiển là người phụ nữ có tư tưởng phóng khoáng, nhưng vì gần như không

có kinh nghiệm yêu đương nên nhiều lúc, tình cảm và dục vọng của cô

không đồng bộ với sức chịu đựng về mặt tâm lý. Ví dụ vào thời khắc này,

biết rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, đầu óc cô bỗng dưng hiện lên vô số
Sáng sớm hôm sau, Ninh Duy Khải đương nhiên không ngốc nghếch đi trụ sở tập

đoàn Chúc thị làm bia đỡ đạn. Anh ta đến thẳng nhà họ Chúc gặp bố vợ.



Ninh Duy Khải không gặp may, hoặc là Chúc gia có quá nhiều tai mắt nên vừa

vào nhà, anh ta liền nhìn thấy cậu hai Chúc Hàm Trình đang ngồi ăn sáng

với bố ở ngoài vườn hoa.



Ninh Duy Khải tiến lại gần.



Ông

già họ Chúc bình thường rất thân thiện với anh ta nên mỉm cười vẫy tay:

“Duy Khải đến rồi à, đã ăn sáng chưa, ngồi đây cùng ăn đi.” Chúc Hàm

Trình cũng cười: “Duy Khải cũng đến đây à, trùng hợp thật đấy.”



Ninh Duy Khải kéo ghế, ngồi xuống cạnh bố vợ, nói thẳng: “Bố, con có việc muốn thương lượng với bố.”



“Anh nói đi.” Tâm trạng của ông Chúc tương đối vui vẻ, cậu hai ở bên cạnh nửa cười nửa không nhìn Ninh Duy Khải.



Ninh Duy Khải kể vắn tắt vụ việc Ái Đạt tung ra sản phẩm gây sốt trên thị

trường. Ông Chúc nghe xong gật đầu: “Aito đúng là rất sáng tạo. Không

ngờ con trai lớn qua đời, Từ Dung vẫn còn con trai giỏi giang như vậy,

khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.”



Cậu hai Chúc Hàm Trình biến sắc mặt, Ninh Duy Khải cười cười.



“Anh định làm thế nào?” Ông Chúc hỏi: “Có cần sự ủng hộ về mặt tài chính của tập đoàn không? Anh cứ đề xuất đi.”



Ninh Duy Khải uống một ngụm trà, từ tốn đáp: “Bố, lần này con không định làm gì cả.”



Nghe câu này, Chúc Hàm Trình chau mày, ông Chúc cũng hơi bất ngờ: “Anh nói tiếp đi.”



Ninh Duy Khải đã có sự chuẩn bị từ trước, chậm rãi mở miệng: “Bố, bố từng

nói, chúng ta là người đứng đầu thị trường. Làm một lãnh đạo cần phải

quyết đoán, nhưng cũng nên độ lượng. Con luôn ghi nhớ điều này.”



Cậu hai họ Chúc ở bên cạnh nhếch mép cười mỉa, Ninh Duy Khải không để ý đến anh ta, tiếp tục lên tiếng: “Những năm qua, con đi theo đường lối chiến lược của bố, ngăn chặn rất nhiều cuộc “tấn công” của vô số nhãn hiệu.

Nhưng càng phát triển, Tân Bảo Thụy sẽ càng kém linh hoạt. Những lúc như vậy, chúng ta nên theo đường lối ổn định, chứ không phải việc gì cũng

chăm chăm vào vị trí đầu. Trước đây bố từng nói, sẽ có một ngày trên thị trường xuất hiện nhãn hiệu chúng ta không thể tiêu diệt, bây giờ nhãn

hiệu đó đã ra đời.”



Chúc Hàm Trình phì cười một tiếng, nhưng ông

Chúc chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi con rể: “Aito chính là nhãn hiệu anh không thể tiêu diệt.”



Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng, con không thể tiêu diệt.”



Hi cha con họ Chúc ngẩn người, Ninh Duy Khải không vòng vo mà thẳng thắn trình bày quan điểm của mình:



“Bố, bố đã nghe nói vụ Lệ Trí Thành cướp thị trường của Tư Mỹ Kỳ vào mấy

tháng trước chưa ạ? Người này tuy xuất thân từ quân nhân nhưng hành sự

vô cùng xảo quyệt. Lần đó, hắn ta dùng dự án Minh Thịnh làm mồi nhử, nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy, khiến Trần Tranh phải dốc sức vào đơn đặt hàng

của Minh Thịnh. Kết quả, Lệ Trí Thành triển khai hoạt động hạ giá, chiếm lấy thị trường túi xách bậc trung.



Hắn ta tuy mưu mô, nhưng

không phải không có quy luật. Lần này, hắn ta tung ra nhãn hiệu Aito,

thủ đoạn cũng có điểm giống lần trước. Tân Bảo Thụy chúng ta sẽ phải

toàn tâm toàn lực mới có thể đánh bại nhãn hiệu mới của hắn ta. Con có

thể khẳng định, đây chỉ là chiêu giương đông kích tây. Người khác có lẽ

không thể đánh giá chính xác thực lực của Tân Bảo Thụy nên cứ lao đầu

vào để chúng ta tiêu diệt, Lệ Trí Thành chắc chắn không phải kẻ ngu xuẩn như vậy. Nhất định hắn ta có ý đồ gì đó ở đằng sau, mới dụ chúng ta

tung ra sản phẩm cùng loại để cạnh tranh với Ái Đạt.”



Hai cha con họ Chúc im lặng, ngay cả Chúc Hàm Trình cũng rất nhập tâm, anh ta hỏi

một cách vô thức: “Lệ Trí Thành có ý đồ gì chứ?”



Ninh Duy Khải lắc đầu, mỉm cười: “Hàm Trình, tôi không rõ, nếu biết tôi đã thành thần tiên rồi.”



Chúc Hàm Trình ngậm miệng, Ninh Duy Khải nói tiếp: “Bây giờ có thể làm gì,

con vẫn chưa xác định. Nhưng con biết rõ, chúng ta không nên trực tiếp

làm ra sản phẩm cạnh tranh cùng loại, để rơi vào bẫy của Lệ Trí Thành.

Vì vậy, con muốn quan sát tình hình, tìm hiểu rõ ý đồ của Lệ Trí Thành

rồi tính sau.”



Hôm nay Ninh Duy Khải đến tìm bố vợ, là muốn nhận

được sự ủng hộ, ngăn chặn sức ép từ các bên, đồng thời tránh tình trạng

bố vợ chỉ nghe một phía từ cậu hai nhà họ Chúc.



Ông Chúc còn chưa lên tiếng, Chúc Hàm Trình nhếch miệng: “Nói như chú, lẽ nào chúng ta để mặc Ái Đạt ciếm mất một phần thị trường của chúng ta hay sao?”



Ninh Duy Khải: “Đúng, cứ để Ái Đạt chiếm mất một phần thị trường của chúng

ta.” Anh ta quay sang ông Chúc: “Trong ván cờ nhiều khi phải bỏ xe để

giữ tướng.”



Đây chính là quyết sách của Ninh Duy Khải. Cũng giống nhiều lãnh đạo doanh nghiệp xuất sắc khác, lúc cần đưa ra quyết định

quan trọng, thứ anh ta dựa vào là trực giác mãnh liệt và rõ ràng nhất

trong đầu, chứ không phải số liệu phân tích cụ thể hay ý kiến thiểu số

phục tùng đa số của tầng lớp quản lý.



Lần này, Lệ Trí Thành triển khai cuộc “tấn công” ồ ạt khiến cả thị trường xao động, điều đầu tiên

anh ta nhìn ra là, Lệ Trí Thành muốn dụ anh ta toàn lực phản công và

phong tỏa. Đây là đạo lý hiển nhiên mà tất cả mọi người cho rằng anh ta

sẽ thực hiện.



Nhưng anh ta quyết không làm. Bởi vì trực giác báo

cho anh ta biết, làm vậy sẽ càng tổn thất nhiều hơn, thậm chí có khả

năng không thể trở mình. Đúng, đây chính là cảm giác của Ninh Duy Khải.

Anh ta cảm nhận một cách rõ ràng nguy cơ tiềm ẩn, một cái bẫy Lệ Trí

Thành đặc biệt tạo ra cho anh ta.



An ta đương nhiên cần tránh xa. Còn trong hoàn cảnh hiện tại, anh ta nên làm gì để thực thi cuộc phản

kích Ái Đạt? Không sao, anh ta hoàn toàn có thể tiến hành từ phương diện khác, ví dụ quan hệ với chính quyền nhà nước, ví dụ tăng cường tiếp thị sản phẩm dã ngoại và thông thường, dồn ép thị trường của Aito, ví dụ

gây áp lực cho Aito từ các đại lý hay trung tâm thương mại, ví dụ đàm

phán với nhà cung cấp vật liệu Minh Đức của Ái Đạt… Tuy phải nhường lại

một phần thị trường, nhưng anh ta có thể giảm sự tổn thất xuống mức thấp nhất, sau đó tìm cơ hội trả mối thù trong tương lai.



Nghe xong

phân tích của Ninh Duy Khải, sắc mặt ông Chúc trở nên vô cùng nghiêm

túc. Chúc Hàm Trình cũng như Ninh Duy Khải đều yên lặng chờ đợi quyết

định của ông ta.



Một lúc sau, ông ta lên tiếng: “Duy Khải, về

việc này bố cần suy nghĩ kỹ, vì dù sao từ trước đến nay, Tân Bảo Thụy

cũng chưa từng chủ động dâng thị trường cho đối thủ.”



***



Buổi sáng, ông Chúc triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị. Ninh Duy Khải tuy

là người đứng đầu Tân Bảo Thụy nhưng không có cổ phần trong Chúc thị nên không được tham gia.



Tầm chiều tối, Nguyên Tuấn gọi điện cho

Ninh Duy Khải thông báo quyết định của Hội đồng quản trị: “Ninh tổng,

Hội đồng quản trị yêu cầu Tân Bảo Thụy lập tức tạo ra sản phẩm mới cạnh

tranh với nhãn hiệu của Aito đối thủ để bảo vệ thị trường.”



Lúc

nhận được thông tin này, Ninh Duy Khải và vợ là Chúc Hàm Dư đang ăn cơm

tại một nhà hàng. Anh ta cúp máy, thần sắc không thay đổi, mỉm cười khi

nhìn thấy đĩa thức ăn vừa được bê lên: “Đây là món em thích nhất, nếm

thử xem tay nghề của đầu bếp nhà hàng này thế nào?”



Chúc Hàm Dư ngồi phía đối diện, để lộ vẻ mặt ưu tư: “Duy Khải…”



Ninh Duy Khải đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô: “Em biết bố sẽ phản đối ý kiến của anh nên hôm nay mới cố tình mời cơm anh để an ủi đúng không?”



Chúc Hàm Dư: “Vâng.”



Ninh Duy Khải luôn đối xử dịu dàng với vợ. Hôm nay có chút tức giận nên anh

ta nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy em cho rằng là bố đúng hay anh đúng?”



Vấn đề này khiến Chúc Hàm Dư khó xử, cô cắn môi nói nhỏ: “Em không biết.”



Đúng là thiên kim tiểu thư sống trong tháp vàng nên cái gì cũng không biết,

Ninh Duy Khải nở nụ cười tươi: “Em đúng là ngốc thật, không biết dỗ anh

hay sao?” Anh ta đứng dậy đi đến bên vợ ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Em

đừng lo, tuy anh có suy nghĩ của anh, nhưng chắc chắn bố cũng có tính

toán của bố, anh sẽ không để trong lòng. Một khi bố đã quyết định, anh

sẽ làm thật tốt. Đây là trách nhiệm của anh, cũng là thái độ của bậc con cháu đối với bề trên. Được rồi, ăn cơm thôi, tối nay anh sẽ cùng em về

nhà, xin bố chỉ bảo đối sách tiếp theo, được chưa?”



***



Tại sao Hội đồng quản trị lại phủ quyết ý kiến của mình, Ninh Duy Khải đoán có nhiều nguyên nhân.



Có lẽ ông già cho rằng, bỏ phòng thủ để tấn công mới là phương pháp đúng

đắn. Suy nghĩ của mọi người không giống nhau cũng là lẽ thường tình.



Một khả nặng là anh em họ Chúc giở trò trong cuộc họp Hội đồng quản trị, họ muốn chống đối anh ta.



Hoặc giả bản thân ông già cũng không hy vọng anh ta thuận buồm xuôi gió, bởi vì cổ phần của Chúc thị tương đối phân tán, anh em Chúc thị chưa chắc

đã giành được sự ủng hộ của đa số cổ đông, để tiếp quản tập đoàn trong

tương lai.



Một khi cục diện đã định, Ninh Duy Khải cũng không oán trời trách người. Lệ Trí Thành đã đào hố để anh ta nhảy, để xem tên bộ

đội đó có bản lĩnh đỡ nổi anh ta.



Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Duy Khải tập hợp nhân viên trụ cột của công ty, mở cuộc họp cơ mật.



Chúng ta phải tạo ra một sản phẩm trong thời gian hai tháng. Đây là mục tiêu

rất khó, nhưng cũng chỉ Tân Bảo Thụy mới có thể hoàn thành mục tiêu này. Sản phẩm tôi cần không chỉ tốt hơn Aito, mà còn có ưu thế tuyệt đối, để có thể giành thắng lợi hoàn toàn trước Aito, đánh bật bọn họ ra khỏi

thị trường một cách triệt để.”