Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 23 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Sự ra đời của Aito ảnh hưởng đến rất nhiều người và nhiều doanh nghiệp.



Tân Bảo Thụy có vẻ án binh bất động. Người bên ngoài quan sát xem công ty

đầu ngành này làm thế nào để đối phó với cơn lốc Aito. Nhìn thấy quảng

cáo rầm rộ của Aito, Trần Tranh tức giận đập tách trà ở văn phòng. Nhưng anh ta có thể làm gì? Đây giống một cuộc chiến không liên quan đến anh

ta, không liên quan đến Tư Mỹ Kỳ.



Trong cuộc chiến khói lửa này,

giành thắng lợi to lớn nhất đương nhiên là tập đoàn Ái Đạt. Nhân viên Ái Đạt cũng là người đắc ý nhất, vui mừng nhất.



Ngày thứ hai sau khi từ núi Nga Mi trở về, Lâm Thiển tới trụ sở tập đoàn, tham gia cuộc họp cấp quản lý.



Cô đến hơi muộn, trong phòng hội nghị đã đầy ắp người. Đúng lúc này, Lệ

Trí Thành từ phòng làm việc của anh đi tới, đằng sau là Tưởng Viên.



Hai người âm thầm chạm măt, Lâm Thiển cúi đầu đi vào trong, tìm vị trí bên

bàn tròn ngồi xuống. Vài giây sau, Lệ Trí Thành cũng đi vào, ngồi ở vị

trí đầu tiên. Không khí trong phòng hội nghị trở nên nghiêm túc ngay tức thì, anh cất giọng trầm trầm: “Bắt đầu đi.”



Một giám đốc báo cáo số liệu tiêu thụ cho đến sáng hôm nay. Lâm Thiển chăm chú lắng nghe nhưng đầu óc cô lơ lửng ở chỗ khác.



Tối qua sau khi về đến thành phố Lâm, Lệ Trí Thành lấy ô tô đưa cô về nhà, nhưng cuối cùng anh không chịu rời đi.



Sau đó, hai người ôm ấp đến nửa đêm trên chiếc giường của cô. Đến cuối

cùng, cô giúp anh giải quyết một lần. Sáng hôm nay khi thức dậy, cô lại

làm một lần nữa. Điều này khiến Lâm Thiển vô cùng quẫn bách, cô chưa bao giờ nghĩ, có một ngày bản thân mình lại thông thạo về phương diện này.

Trên thực tế, cô và Lệ Trí Thành đã vô cùng thân mật, chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà thôi.







Lượng tiêu thụ sản phẩm Aito hết

sức lý tưởng. Đến cuối tuần vừa rồi, hàng vạn sản phẩm rải khắp cả nước

đã bán sạch. Vào thời khắc này, các giám đốc đều tỏ ra rất phấn khởi,

trò chuyện vui vẻ.



Tiếp theo, Cố Diên Chi nêu ra vấn đề quan

trọng nhất trong thời điểm hiện tại: “Aito coi như thành công bước đầu.

Tuy nhiên, công việc quản lý, tiếp thị sau đó càng quan trọng hơn.”



Mọi người đều gật đầu.



Lâm Thiển cũng hiểu rõ đạo lý này. Bởi vì đối với một số sản phẩm mới gia

nhập thị trường, “phát súng” đầu tiên tuy thành công nhưng vẫn chưa đủ.

Một loạt công việc phức tạp tiếp theo như truyền thông, marketing, phân

phối, quản lý phải tiến hành đồng bộ, mới có thể khiến sản phẩm đứng

vững trên thị trường.



ở Trung Quốc từng xuất hiện không ít tiền

lệ, một sản phẩm lúc mới xuất hiện trên thị trường làm rất tốt, thậm chí tạo được danh tiếng. Nhưng do công tác hậu kỳ không đồng bộ, dẫn đến

sản xuất không kịp nên thiếu nguồn hàng, phục vụ không chu đáo… cuối

cùng bị người tiêu dùng “quay lưng” và chịu kết cục thảm hại.



bây giờ đã qua giai đoạn khó khăn nhất, những người có mặt ở phòng hội nghị đều có kinh nghiệm về quản lý và marketing nên thảo luận rất nhiệt

tình. Nửa tiếng sau, mọi người thống nhất ý kiến, công ty tập hợp một số nhân viên và người quản lý xuất sắc từ các bộ phận. Bọn họ do Cố Diên

Chi dẫn đầu, sẽ đi tới các địa phương trong cả nước để giám sát và quản

lý thị trường, đảm bảo thông tin không có gì trở ngại, đảm bảo Ái Đạt có thể vận hành một cách trôi chảy, đẩy Aito lên tầm cao mới.



đối

với đề xuất này, Lệ Trí Thành không có ý kiến. Thật ra kể từ lúc tiếp

quản công ty đến nay, anh thường chỉ đưa ra phương hướng chiến lược và

quyết định những việc quan trọng, còn công việc thường ngày, anh tôn

trọng ý kiến của những quản lý kỳ cựu như Lưu Đồng hay Cố Diên Chi.



Đây cũng là điểm Lâm Thiển rất tán thưởng anh, tài giỏi nhưng không kiêu ngạo, lại biết dùng người.



Tiếp theo là khâu chọn người, Cố Diên Chi quyết định rất nhanh: “Đi một vòng các thị trường trọng điểm ít nhất cũng mất một đến hai tháng. Như vậy

đi, Lưu tổng chọn mấy người của bộ phận kỹ thuật và sản xuất, bộ phận

thị trường là Tiết Minh Đào, Lâm Thiển…” Anh ta đọc tên khoảng mười

người, sau đó quay sang Lệ Trí Thành: “Cũng tương đối rồi, Lệ tổng thấy

sao?”



Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành. Cô phải đi công tác… từ một đến hai tháng ư?



Nhưng cô không thể không đi.



Quả nhiên Lệ Trí Thành chẳng hề thay đổi sắc mặt, cũng không nhìn Lâm Thiển. Anh gật đầu: “Được.”



***



Về việc đi tiếp cận thị trường, nếu không có Lệ Trí Thành, thật ra Lâm Thiển cũng rất muốn đi.



Theo quan điểm của cô, một sản phẩm mới ra đời, phản ứng của thị trường, các vấn đề tồn tại trong khâu marketing là rất quan trọng. Hơn nữa, một

chuyến đi như vậy cũng là cơ hội giúp cô rèn luyện và tích lũy kinh

nghiệm. Nhưng… Lệ Trí Thành phải làm thế nào?



Buổi trưa, Lâm Thiển về công ty Vinda, ngồi trong phòng làm việc của mình, ủ rũ quay đầu bút.



Tối qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh còn thì thầm bên tai cô: “Còn ba ngày nữa đúng không em?”



Lúc đó, cô xấu hổ không biết trả lời thế nào, chỉ có thể vùi mặt vào bộ ngực trần của anh.



Ba ngày giờ biến thành ba mươi ngày, thậm chí sáu mươi ngày.



Lâm Thiển chợt nảy ra ý nghĩ tinh nghịch: ai ngờ Boss đại nhân cũng có lúc tính sai, không biết bây giờ anh có cảm tưởng gì?
Lâm Thiển không muốn kể lể, cũng không thể nói với anh chuyện nay. Cô biết

rất rõ, mâu thuẫn với đồng nghiệp là vấn đề của cô, không liên quan đến

CEO của công ty, dù anh là bạn trai của cô đi chăng nữa.



Thế là cô thủ thỉ: “Không có gì, em hơi mệt mà thôi. Cả ngày bận rộn nhưng… cũng có thu hoạch.” Cả ngày… đều nhớ anh.



Lệ Trí Thành đáp: “Vậy à? Thế thì tốt rồi.”



Cuối cùng, cô nói: “Công việc còn chưa làm xong, em cúp máy đây.”



Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.



Lâm Thiển: “Em cúp đây.”



Lúc này anh mới lên tiếng: “Lâm Thiển.”



“Chuyện gì vậy?”



“Nhớ em nhiều.”



Chỉ ba từ đơn giản nhưng tràn ngập tình yêu và nỗi nhớ nhung, khiến Lâm

Thiển như được tiếp thêm sức mạnh. Hai tháng trôi qua rất nhanh, bây giờ ngồi trên chuyến bay trở về, nhớ tới cảnh quất quýt ở nhà cô trước khi

lên đường, cô chợt có cảm giác xa xôi như cách cả thế kỷ.



Lâm

Thiển về đến thành phố Lâm lúc bốn giờ chiều. Hôm nay là ngày thứ sáu,

sân bay rất đông đúc và náo nhiệt. Lâm Thiển đi lấy hành lý rồi chào tạm biệt các đồng nghiệp. Cô nói có bạn đến đón, bảo bọn họ về trước. Vì là ngày cuối tuần nên mọi người không phải đến công ty.



Hôm qua Lâm Thiển gọi cho Lệ Trí Thành, báo cho anh thông tin về chuyến bay, anh bảo: “Được, anh đến đón em.”



Lâm Thiển liền đáp: “Nếu anh bận thì khỏi cần đón em, em bắt xe về công ty

cũng rất nhanh.” Lúc đó anh chỉ cười cười, không lên tiếng.



Kết

quả sáng hôm nay, đồng nghiệp phụ trách đặt vé phát hiện chuyến bay sớm

hơn vẫn còn chỗ ngồi, thế là mọi người đều đồng ý đổi vé. Lâm Thiển mãi

đến trưa mới xong công việc, cô nhắn tin cho Lệ Trí Thành, báo với anh

chuyến bay sớm hơn hai tiếng đồng hồ. Có lẽ anh rất bận, một lúc sau mới nhắn lại: “Anh biết rồi.”



Lâm Thiển đi ra ngoài cửa, đảo mắt tìm kiếm hình bóng thân quen trong đám đông chờ người.



Có lẽ do một thời gian dài tôi luyện ở bên ngoài nên bây giờ trở về, tâm

trạng của cô tương đối bình tĩnh và vui vẻ. Chỉ có nhịp tim, không chịu

sự khống chế của bộ não, ngày càng đập dữ dội.



Lâm Thiển nhanh

chóng phát hiện ra hình bóng quen thuộc, nhưng người đó không phải là Lệ Trí Thành mà là Tưởng Viên. Anh ta mỉm cười với cô: “Giám đốc Lâm, cuối cùng cô cũng trở về.”



Lâm Thiển mỉm cười đi tới, cô đưa mắt tìm kiếm một lượt nhưng không thấy bóng dáng Lệ Trí Thành.



Trong lòng Lâm Thiển có chút thất vọng, Tưởng Viên đỡ hành lý trong tay cô: “Cô lên xe đi.”



Ô tô phóng rất nhanh trên đường cao tốc, Tưởng Viên ngồi ở ghế lái phụ, thần sắc bình thản.



Chắc anh bận việc đến mức không thể bỏ đi? Lâm Thiển nghĩ thầm, hơn nữa

chuyến bay của mình còn sớm hơn kế hoạch hai tiếng đồng hồ.



Tựa

hồ phát giác ra tâm tư của cô, Tưởng Viên giải thích: “Hai ngày nay Lệ

tổng rất bận, sếp dồn công việc của mấy ngày giải quyết trong hai ngày.

Hôm nay sếp vốn có cuộc họp quan trọng vào lúc sáu giờ chiều, giám đốc

Lâm lại về đến nơi vào đúng lúc đó. Vì vậy hôm qua sếp bảo tôi chuyển

cuộc họp sang ba giờ chiều, mười mấy người tham gia cuộc họp buộc phải

điều chỉnh thời gian… Không ngờ hôm nay giám đốc Lâm đổi chuyến bay, về

sớm hơn dự định. Bây giờ sếp đang bận họp, bữa trưa còn chưa kịp ăn.”



Lâm Thiển nghe xong, mỉm cười: “Vậy à? Không sao đâu, cảm ơn anh.”



***



Sau bao ngày xa cách, nhìn thấy khuôn viên quen thuộc của công ty, tâm trạng của Lâm Thiển có chút xúc động.



Nhiều cảm xúc cũng dần thức tỉnh theo sự trở về của cô. Ví dụ lúc ở thang máy lên tầng trên cùng, trong đầu cô hiện lên gương mặt Lệ Trí Thành, nhất

cử nhất động của anh. Ví dụ lúc vào văn phòng chờ anh, nội tâm cô như

được phủ một lớp tơ mềm mại. Rất nhiều cảm xúc bởi vì công việc bận rộn

bị đè nén xuống tận đáy lòng lại bắt đầu trỗi dậy.



Ngồi đợi một lúc, Lệ Trí Thành vẫn chưa họp xong, Lâm Thiển đi thẳng sang phòng hội nghị.



Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng phụ của phòng họp lớn. Ánh hoàng hôn chiếu vào khiến căn phòng chìm trong không khí ấm áp. Nhiều người ngồi xung

quanh bàn hội nghị chữ nhật, chăm chú và nhiệt tình thảo luận vấn đề.

Không ai chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Thiển.



Lâm Thiển tìm một

chiếc ghế sát bờ tường ngồi xuống. Mấy giám đốc quen mặt ngồi ở xung

quanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng bọn họ lập tức gật đầu mỉm

cười chào. Lâm Thiển ngồi ở phía sau, đưa mắt qua đám đông, dừng lại ở

người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên.



Hôm nay Lệ Trí Thành không

mặc comple, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, thắt cà vạt màu thẫm. Anh đang

cúi đầu, vừa nghe cấp dưới báo cáo, vừa xem tài liệu. Gương mặt anh điềm tĩnh và tập trung, nên không phát hiện ra cô đã trở về.