Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 24 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Gặp lại người yêu sau

mấy tháng xa cách sẽ là cảm giác như thế nào? Có chút xa lạ, có chút

quen thuộc, nhìn anh ngồi giữa đám đông, thời khắc này không thuộc về

bạn, viền mắt bạn bỗng dưng cay cay.



Lâm Thiển chưa từng nghĩ, sẽ có lúc cô muốn rơi nước mắt khi nhìn thấy Lệ Trí Thành. Cô vội vã quay

đầu đi chỗ khác, nuốt nước mắt vào trong.



Trước đó, cô chưa từng oán trách anh không đi thăm mình. Nhưng vào giây phút này, trong lòng cô có chút ấm ức.



Đáng ghét… Lệ Trí Thành, tại sao anh không đến thăm em? Hai tháng trôi qua,

em đã gần như quên sạch cảm giác ở bên anh trước đây, anh có biết không?



Cố gắng hồi phục tâm trạng, Lâm Thiển mới lại quay đầu về phía bàn hội

nghị. Lúc này, một giám đốc bán hàng đang phát biểu: “Lệ tổng, vấn đề

lớn nhất của Aito bây giờ là cung không đủ cầu.”



Mọi người đều

cười, Lâm Thiển cũng mỉm cười nhìn Lệ Trí Thành. Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh ngẩng đầu định nói câu gì đó với giám đốc bán hàng.



Nhưng động tác của anh đột nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều nhận ra điều

đó, trong khi anh vẫn giữ nguyên tư thế, ý cười đọng trên khóe môi, ánh

mắt rõ ràng hướng về giám đốc tiêu thụ nhưng lại tựa như xuyên qua anh

ta dõi về một nơi nào đó. Vẻ mặt anh nghiêm túc, khiến mọi người không

hiểu thế nào.



Tình trạng này chưa từng xuất hiện, mọi người trong phòng hội nghị đều ngây ra. Lâm Thiển không rời mắt khỏi gương mặt

trông nghiêng của Lệ Trí Thành. Anh không nhìn về phía cô, nhưng cô cảm

thấy…



Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: “Bây

giờ, lượng hàng tồn kho là bao nhiêu? Khả năng sản xuât một ngày có thể

nâng cao đến mức nào?”



Lại trở về đề tài “cung không đủ cầu” vừa

rồi, người phụ trách bộ phận Kỹ thuật sản xuất là Lưu Đồng đưa ra hai

thông số. Lệ Trí Thành gật đầu, cầm cốc trà uống một ngụm.



Tâm

trạng của Lâm Thiển tựa hồ cũng trở nên căng thẳng theo nhất cử nhất

động của anh. Sau đó, anh đặt cốc xuống bàn, đưa mắt về phía cô một cách tự nhiên. Ánh mắt anh hun hút sáng ngời, nhìn cô chăm chú.



Lâm Thiển hơi thất thần, cho tới khi viền mắt lại một lần nữa cay cay, cô mới vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.



Anh gầy hơn trước, Lâm Thiển nghĩ thầm, cằm có vẻ nhọn hơn. Không biết anh

lại cắt tóc ngắn từ lúc nào, nhưng kiểu đầu này rất hợp với anh, khiến

anh trông càng chững chạc và khó tiếp cận hơn.



Một lúc sau, Lâm Thiển ngẩng đầu, Lệ Trí Thành không còn nhìn cô mà đang thảo luận với Lưu Đồng.



Lưu Đồng nói: “Cung không đủ cầu là tín hiệu tốt lành nhưng cũng là vấn đề

lớn. Khả năng sản xuất của chúng ta đã đạt mức tối đa, nếu tiếp tục tăng thêm, bộ phận sản xuất sẽ không chịu nổi.”



Bên cạnh có người hỏi: “Chúng ta có nên đóng mấy dây chuyền sản xuất khác, chuyển nhân lực và vật lực sang Aito?”



Lâm Thiển tạm thời bị đề nghị này thu hút. Trong phòng hội nghị có người

tán thành, có người phản đối, tạo thành hai luồng ý kiến trái ngược. Sau đó, mọi người quay sang Lệ Trí Thành, chờ quyết định của anh.



Lệ Trí Thành đảo mắt một vòng. Khi chạm mắt Lâm Thiển, cả hai đều tỏ ra bình thản. Lâm Thiển nhìn anh chăm chú.



Sau đó, Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Tạm thời không điều chỉnh, càng là

thời kỳ nóng sốt, chúng ta càng cần tiến từng bước ổn định. Giai đoạn

hiện tại hơi quá tải, mọi người vất vả nhiều. Ngoài ra, hãy thông báo

cho bộ phận Nhân sự nhanh chóng phát tiền thưởng của quý này.”



Nghe nói đến tiền thưởng, mọi người đều phấn khởi. Cố Diên Chi và Lưu Đồng

đã được xem danh sách khen thưởng từ trước, Lưu Đồng cảm thán: “Ái Đạt

của chúng ta mấy năm nay chưa bao giờ phát nhiều tiền thưởng như vậy.”



Mọi người càng vui mừng, Lâm Thiển cũng mỉm cười. Bởi vì chủ đề chính đã

thảo luận xong, không khí trong phòng hội nghị trở nên thoải mái và náo

nhiệt. Do đó không ai chú ý, Lệ Trí Thành lại một lần nữa hướng ánh mắt

về phía Lâm Thiển. Cho đến khi hai má cô ửng hồng, chân tay mất tự

nhiên, anh mới quay đi chỗ khác, đứng dậy tuyên bố kết thúc cuộc họp rồi rời khỏi phòng hội nghị.



Lâm Thiển vẫn ngồi nguyên một chỗ, dõi

theo hình bóng anh. Từng bước chân bình ổn của anh như đi thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô xao động.



Tình yêu là gì? Tình yêu là chỉ

bằng một ánh mắt của đối phương, cũng khiến bạn giốn con diều đang chao

liệng trên bầu trời lập tức thu dây, quay về lòng bàn tay của người ấy.

Bất kể thân thể hay trái tim cũng thuộc về.



Bởi vì Lâm Thiển vừa

từ bên ngoài trở về nên mấy giám đốc quen biết vây quanh cô hỏi chuyện.

Cố Diên Chi và Lưu Đồng đều nói “Cô vất vả rồi”. Trước khi ra ngoài, Cố

Diên Chi còn nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, khiến cô hơi bối rối.



Lâm Thiển cùng bọn họ tán gẫu một lúc, tuy thản nhiên

như không nhưng tâm tư của cô đã bay đến gian phòng ở tầng trên cùng từ

lâu.



Có phải bây giờ anh đang đợi cô?



Khó khăn lắm mọi người mới giải tán, Lâm Thiển đi tới văn phòng của Lệ Trí Thành, tâm trạng cô bỗng dưng hơi căng thẳng.



Bởi vì vừa kết thúc cuộc họp, tầng trên cùng có nhiều người đi lại. Lâm

Thiển đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô chỉ còn cách cúi đầu, né tránh ánh mắt anh của mọi người, đi tới gõ cửa phòng làm việc của anh.



“Lệ tổng.”



“Vào đi.”



Lâm Thiển đẩy cửa đi vào. Lệ Trí Thành đang ngồi sau bàn làm việc, một tay

cầm bút, một tay cầm tập văn bản. Tưởng Viên đứng bên cạnh, chờ anh phê

duyệt.


***



Hai người ăn tối tại một nhà hàng nhỏ ở bên ngoài khu biệt thự. Lâm Thiển

đã hoàn toàn quên đi cảm giác hụt hẫng và một chút xa lạ trước đó, cô

vừa gọi món vừa kể cho Lệ Trí Thành nghe những câu chuyện thú vị trong

thời gian cô ở bên ngoài.



Lệ Trí Thành không nhiều lời, nhưng tâm trạng rất vui vẻ, khóe miệng luôn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, còn ánh

mắt không rời khỏi người cô.



Ăn xong, hai người đi bộ về khu biệt thự tĩnh mịch. Đêm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong vắt, ánh trăng vằng vặc. Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Lâm Thiển hơi căng thẳng, cô vô

thức muốn kéo dài thời gian.



“Ăn cơm xong đi dạo sẽ kéo dài tuổi thọ.” Lâm Thiển viện cớ một cách chính đáng: “Chúng ta đi loanh quanh đi.”



Lệ Trí Thành nói: “Đi siêu thị.”



“Đi siêu thị làm gì cơ?”



Lệ Trí Thành ôm eo cô: “Anh muốn mua ít đồ.”



Ban đầu Lâm Thiển không rõ anh muốn mua gì. Siêu thị ngày cuối tuần tương

đối náo nhiệt. Cô đi về khu hoa quả, chọn ít cam và quả kiwi.



Sau khi cân xong, Lệ Trí Thành cầm giỏ hàng, ôm eo cô tiếp tục đi về phía

trước. Hai người dạo một vòng, Lâm Thiển cũng chẳng có nhu cầu mua thứ

gì. Đến gần quầy thu ngân, cô mới nhớ ra, hỏi anh: “Anh muốn mua đồ gì?”



Lệ Trí Thành không trả lời. Anh dẫn cô đi qua một loạt giá để hàng, cuối

cùng lại dừng ở nơi bày những cái hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.



Lâm

Thiển đỏ mặt trong giây lát, vội giằng khỏi tay anh nhưng phản ứng của

Lệ Trí Thành còn nhanh hơn. Anh nắm chặt tay cô, không cho cô bỏ chạy.



Lệ Trí Thành vốn là người có tính cách trầm ổn. Tuy trước đó không hiểu về sản phẩm này nhưng anh cũng không nhiều lời, không hỏi nhân viên bán

hàng mà chăm chú quan sát một lúc rồi chọn một hộp bỏ vào giỏ.



Sau đó anh quang sang Lâm Thiển: “Được không em?”



Lâm Thiển càng bối rối: Sao anh lại hỏi cô được không, cứ làm như cô dùng ấy?



Có điều, đúng là thứ này dùng trên người cô, thảo nào anh hỏi ý cô…



Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng đỏ mặt. Cô im lặng liếc qua hộp bao cao su,

nhãn hiệu Okamato 003. Hừm, anh cũng biết chọn đồ thật đấy!



Kể từ lúc bước ra khỏi siêu thị, tâm trạng của Lâm Thiển lại trở nên căng

thẳng. Hai người sóng đôi bước đi. Lệ Trí Thành không nhiều lời, Lâm

Thiển ngắm gương mặt nghiêng của anh, liên tưởng đến cái hộp nhỏ trong

túi, trong lòng hết sức hồi họp.



Cô nhớ đến khoảng thời gian sau

chuyến đi núi Nga Mi, buổi đêm anh đè cô xuống giường, hôn lên toàn thân cô. Nơi ấy chạm vào bụng cô, vào tay cô… đầy tính ám chỉ. Lúc đó, anh

giống một con sói bộc lộ bản chất thật sự của mình.



Lâm Thiển lặng lẽ đi theo Lệ Trí Thành, hai người nhanh chóng về đến nhà anh.



Bởi vì xung quanh vô cùng yên tĩnh nên Lâm Thiển có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.



Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như thường lệ, anh quay đầu nói với cô: “Anh

tắm ở tầng dưới, nếu em cũng muốn đi tắm thì lên phòng ngủ chính…”



Lâm Thiển: “Vâng…”



Anh lại cúi đầu hôn cô một cái: “Lên phòng đợi anh…”



Trái tim Lâm Thiển run nhẹ, cô không biết nói gì, chỉ còn cách ngoan ngoãn lên tầng trên.



Lâm Thiển đứng dưới vòi nước, hơi thất thần. Cô sắp trở thành người của

anh, cuối cùng anh cũng thỏa ước nguyện. Nghĩ đến đây, cô có chút yêu

thương cũng thấy hơi buồn cười. Cô giơ tay ôm mặt… Lệ Trí Thành, chúng

ta sẽ bên nhau suốt đời phải không anh? Lúc này đây em sắp tiến về phía

anh, với mong ước được sánh cùng trời đất, có như thế mới không phụ sự

chờ đợi cùng khát vọng của anh, cũng xứng với quyết tâm của em.



Lâm Thiển cũng nhớ ra, tại sao Lệ Trí Thành lại nói hôm nay là ngày hai mươi ba.



Bởi vì lần trước “bà dì” đến thăm là vào ngày mười bốn. Hôm nay là ngày an

toàn của chu kỳ, sẽ không có sự cố giữa chừng. Công nhận anh nhớ dai

thật.



Lâm Thiển tắt vòi nước, mặc bộ váy ngủ bằng lụa dài đến đầu gối, cổ chữ V, để lộ bộ ngực trắng muốt.



Lâm Thiển ngắm mình trong gương rồi mở cửa đi ra ngoài. Cô hơi sững lại khi thấy rèm cửa sổ đã đóng kín, đèn trên trần cũng tắt, chỉ còn lại ngọn

đèn sàn, tỏa ánh sáng mờ mờ.



Lệ Trí Thành đang đứng bên ngọn đèn. Nghe thấy tiếng động, anh liền quay đầu. Anh mặc áo choàng tắm màu đen

mềm mại, bộ dạng thoải mái, biếng nhác, nhưng cũng rất tuấn tú.



Không biết anh đợi cô bao lâu rồi. Lâm Thiển quên cả hô hấp, chỉ ngơ ngẩn

nhìn anh. Lệ Trí Thành liền đi đến bên cô, tim Lâm Thiển như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



Anh dừng lại trước mặt, cúi đầu nhìn cô. Sau đó, anh hơi cúi xuống, bế ngang người cô lên. Lâm Thiển kêu “a” một tiếng,

đã nằm gọn trong lòng anh.



Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Thiển áp mặt vào ngực Lệ Trí Thành, nghe thấy nhịp tim gấp gáp của anh.



“Lâm Thiển”. Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Anh đợi bao lâu rồi?”



Lâm Thiển cảm thấy cổ họng khô rát: “… Bảy mưới chín ngày.”



Anh không nói một lời, bế cô đi về chiếc giường ngủ sau lưng.