Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Lâm Thiển đặt mình

xuống tấm đệm mềm mại, người Lệ Trí Thành ở phía trên, hoàn toàn che

khuất tầm nhìn của cô. Điều này khiến cô cảm thấy kích thích, nhưng cũng hơi căng thẳng.



Lệ Trí Thành không vội đi vào chủ đề chính mà

chống tay xuống hai bên người Lâm Thiển, quan sát cô từ trên cao. Ánh

mắt anh như thăm dò, cũng giống như đang thưởng thức cô.



Trước ánh mắt khó đoán của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh nhìn gì chứ?”



Anh không trả lời, khóe mắt ẩn hiện ý cười. Rõ ràng chỉ là nụ cười bình

thường, nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển bối rối. Cô có cảm giác bản thân

giống con mồi, cuối cùng cũng rơi vào tay anh.



Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành có tâm trạng rất tốt.



“Em cởi quần áo ra đi.” Anh cất giọng trầm thấp đầy mê hoặc.



Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành. Đôi mắt đen của anh tựa như động không đáy, có một sức hút vô hình, khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.



“Vâng…” Lâm Thiển đáp khẽ, từ từ cởi váy ngủ, cho đến khi trên người chỉ còn

lại chiếc quần lót. Mặt Lâm Thiển nóng ran, nhịp tim cũng mỗi lúc một

nhanh hơn.



Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm cô vài giây rồi cúi đầu ngậm nụ hoa trên ngực cô, hai tay anh di chuyển xuống dưới. Vuốt ve thắt

lưng cô một lúc, anh nhẹ nhàng cởi quần lót của cô.



Trái tim của

Lâm Thiển lâng lâng như không thuộc về bản thân. Cổ họng khô rát, cô vô

thức phối hợp với Lệ Trí Thành, giơ chân để anh cởi hẳn quần lót, ném

sang một bên.



Cuối cùng Lâm Thiển cũng hoàn toàn khỏa thân trước

mặt anh. Buổi tối tháng năm, không khí rõ ràng vẫn hơi giá lạnh nhưng

trong phòng như đốt cháy bởi một ngọn lửa vô hình. Lâm Thiển vừa mong

chờ vừa sợ hãi, vừa thẹn thùng vừa căng thẳng. Thân thể cô tựa hồ bị

trúng tà, không thể nhúc nhích, cũng không dám động đậy.



Nhưng Lệ Trí Thành vẫn tỏ ra điềm tĩnh, anh chống tay xuống giường, tiếp tục

ngắm cô từ trên cao. Sau đó, ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới,

dừng lại ở nơi bí ẩn mà anh chưa từng khám phá, đôi mắt ngày càng tối

thẫm.



Lâm Thiển vô cùng ngượng ngùng, vội giơ tay che đi. Nào ngờ phản ứng của Lệ Trí Thành càng nhanh hơn, anh nắm cổ tay cô ấn xuống

giường, bàn tay còn lại thâm nhập vào khu vườn bí ẩn.



Ngón tay

anh vừa chạm vào nơi nhạy cảm, toàn thân Lâm Thiển run rẩy. Cô bật ra

một tiếng kháng cự theo bản năng: “Đừng…” nhưng thân thể vẫn nằm nguyên

một chỗ, bất lực trước sự tấn công của Lệ Trí Thành.



Lâm Thiển

cảm thấy bản thân sắp phát điên. Rõ ràng chỉ là ngón tay của anh, nhưng

sao có thể đẩy cô đến ranh giới của sự sụp đổ. Toàn thân cô như có hàng

ngàn hàng vạn con kiến đang kêu gào đòi giải thoát. Quá trình đó vừa đau khổ vừa dễ chịu, khó có thể chịu đựng. Lâm Thiển cong người, muốn trốn

tránh, lại vừa muốn chìm đắm, muốn kêu lên lại vừa muốn thốt ra tiếng

nấc nghẹn.



Trong lúc mơ màng, cô đột nhiên phát hiện Lệ Trí Thành thay đổi tư thế từ lúc nào, anh ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô. Vào thời

khắc này, gò má anh cũng ửng đỏ. Ngón tay trong thân thể cô mỗi lúc một

nhanh hơn.



Lệ Trí Thành vẫn mặc áo choàng tắm nghiêm chỉnh, thần

sắc trầm ổn, trong khi Lâm Thiển không mảnh vải che thân, bị anh làm cho hồn xiêu phách lạc. Cảnh tượng hoàn toàn kích thích Lâm Thiển, khiến cô cảm thấy một luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong thân thể trào ra,

nhanh chóng tới nơi ngón tay anh đang ma sát… Một cảm giác sắc nhọn bao

trùm toàn thân cô trong giây lát. Cô kêu một tiếng, hai đùi khép chặt,

thân thể cuộn tròn, bắt đầu run rẩy kịch liệt.



Chứng kiến cảnh

tượng này, Lệ Trí Thành chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, bụng dưới căng

cứng. Anh dừng động tác, từ từ nằm đè lên người Lâm Thiển. Lâm Thiển vẫn chưa hết cơn khoái lạc, cô xấu hổ vùi mặt vào chăn. Lệ Trí Thành lại

bắt đầu hôn lên ngực và cổ cô, khiến thân thể tựa hồ vừa trải qua cuộc

đại chiến của cô càng mềm nhũn.



Một lúc sau, Lâm Thiển mới lấy lại chút tinh thần, cô giơ tay đẩy đầu Lệ Trí Thành: “Anh đừng hôn nữa…”



Lệ Trí Thành ngẩng lên nhìn Lâm Thiển. Cô đã hoàn toàn buông hết “áo

giáp”, còn anh vẫn chưa chính thức bắt đầu. Lâm Thiển đột nhiên có cảm

giác xong đời.



“Giúp anh cởi quần áo.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.



Lâm Thiển bất động.



“Tại sao em đã cởi quần áo của em, còn phải cởi quần áo của anh nữa?” Cô

đánh bạn phản đối. Tại sao anh lại ép cô chủ động trong việc này?



Nhưng Lệ Trí Thành mặc kệ, anh cầm tay cô đặt lên thắt lưng mình, mắt vẫn

tiếp tục nhìn cô chăm chú, giống như ở giây tiếp theo sẽ ăn thịt cô vậy.



Lâm Thiển lại đỏ mặt, ngoan ngoãn cởi dây đai trên áo choàng tắm của anh.

Mặc dù đã từng ngắm cơ thể anh mấy lần, nhưng khi giúp anh cởi đồ, nhịp

tim của cô vẫn gần như mất kiểm soát.



Đây là lần đầu tiên hai

người đối diện nhau trong trạng thái nguyên thủy nhất. Cổ họng Lâm Thiển khô rát dữ dội. Lệ Trí Thành đặt cô nằm xuống giường rồi đè lên người

cô.



Vào khoảnh khắc đó, Lâm Thiển không cảm thấy kích thích,

không xúc động, thậm chí cũng không hoảng loạn, mà chỉ có cảm giác yên

bình.



Cảm nhận trọng lượng cơ thể anh, nhịp tim trong lồng ngực

của anh, cô thấy một sự bình yên chưa từng có. Cô chưa bao giờ có cảm

giác rõ ràng và mãnh liệt như lúc này, anh là của cô, cô là của anh, hai người hoàn toàn thuộc về nhau.



Trong lúc Lâm Thiển dạt dào cảm xúc, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai cô: ‘Lâm Thiển, anh tiến vào đây.”



Vào giây phút đó, trái tim Lâm Thiển xao động.



“Vâng.” Cô nói nhỏ, giơ tay ôm lưng Lệ Trí Thành.



Em chưa bao giờ cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ rung động như vậy, chỉ nguyện trao tất cả cho anh.



Lệ Trí Thành lần đầu tiên trải qua cảm giác nóng bỏng đến nhường này. Thân thể của người phụ nữ khít chặt, mới chỉ tiến vào một chút đã bị mắc

kẹt. Nơi đó vừa ướt át, vừa ấm áp, tựa như một hang động mê hồn, khiến

đàn ông hỗn loạn, cam tâm tình nguyện trầm luân.


Ngày đầu hạ, nước thấm vào da mang lại cảm giác giá lạnh. Lệ Trí Thành từ từ đứng dậy. Không thể không thừa

nhận, đàn ông mặc áo sơ mi bị ướt dính chặt vào người có một vẻ gợi cảm

đặc biệt. Thấy anh đứng lên, Lâm Thiển liền lùi lại phía sau, cất cao

giọng: “Này, là em lỡ tay, anh không được đáp trả đâu đấy.” Lệ Trí Thành vừa tiến lên một bước, cô liền giơ ống nước ra uy hiếp: “Anh còn tiến

lại gần… em sẽ phun đấy.”



Lệ Trí Thành vẫn tiếp tục đi qua bên

này. Lâm Thiển không nghĩ ngợi, lập tức phun nước vào người anh. Trong

giây lát toàn thân Lệ Trí Thành ướt sũng, nhưng anh chẳng hề bận tâm,

tiếp tục đi tới, giơ tay ôm cô.



Lâm Thiển không nhịn được cười,

kêu một tiếng rồi quay người né tránh. Ai ngờ động tác của Lệ Trí Thành

còn nhanh hơn, anh một tay ôm cô, một tay đoạt ống nước rồi tưới từ đầu

đến chân cô.



Lâm Thiển ra sức đẩy anh nhưng vô hiệu, ngược lại

còn bị Lệ Trí Thành ôm chặt hơn. Tầm mắt mờ mịt, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy

gương mặt anh rất gần, khóe miệng nhếch lên, để lộ nụ cười vui vẻ. Lâm

Thiển cũng cười, cô thôi không vùng vẫy mà đẩy ngực anh: “Ghét thật đấy! Anh ỷ mạnh hiếp yếu.”



Bắt gặp bộ dạng ướt sũng của cô, đường nét cơ thể hiện rõ trong chiếc áo sơ mi mỏng, Lệ Trí Thành không nhiều lời, đưa tay khóa ống nước rồi cúi đầu hôn Lâm Thiển.



Hôn một lúc,

anh mới chịu rời môi, đồng thời bế cô lên, quay người đi vào phòng. Khi

thân thể ở trên không trung, Lâm Thiển vô thức kẹp hai chân vào thắt

lưng anh. Vào nhà, Lệ Trí Thành không đặt cô xuống đất mà đi thẳng tới

phòng trong, Lâm Thiển hỏi: “Anh định làm gì vậy?”



“Đi tắm.” Lệ Trí Thành đáp.



Đúng là bây giờ cần tắm nước nóng, bằng không dễ bị cảm, có điều…



Lâm Thiển nói ráo trước: “Chỉ tắm thôi đấy.”



Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười như có như không: “Anh sẽ cố gắng.”



Lâm Thiển hết nói nổi. Thế nào gọi là “sẽ cố gắng”? Anh tính nuốt lời sao?

Đường đường là Boss lại chơi xấu với bạn gái của mình?



Cô trừng mắt, giơ tay đẩy Lệ Trí Thành: “Thả em xuống, em muốn về nhà.”



Lúc này, Lệ Trí Thành đã bế cô lên tầng hai, đi vào phòng ngủ chính.



“Đây chính là nhà của em.” Anh nói: “Sáng mai anh đi công ty họp, buổi chiều sẽ giúp em chuyển đồ sang bên này.”



Lâm Thiển ngẩn người. Lệ Trí Thành đã bế cô đi thẳng vào nhà tắm. Lâm Thiển bám vào mép cửa, ra sức kháng cự: “Em nhận lời sống chung với anh lúc

nào?”



Lệ Trí Thành dừng bước nhìn cô: “Em cho rằng anh sẽ thả em về?”



Lâm Thiển dở khóc dở cười, lớn tiếng mắng: “Đồ chuyên chế! Anh đúng là độc đoán chuyên chế.”



Lệ Trí Thành đè cô vào cửa, sau đó hôn cô cuồng nhiệt. Cho đến khi Lâm

Thiển như bị rút hết dưỡng khí, anh mới rời môi, đồng thời hỏi nhỏ: “Em

không muốn sống cùng anh thật sao?”



Lâm Thiển ôm cổ anh, thì thầm: “Em cần suy nghĩ thêm vài ngày.”



Không nhận được câu trả lời như mong đợi nhưng Lệ Trí Thành cũng chẳng sốt

ruột. Với tính cách của cô, chắc chắn trước sau gì cũng sẽ chủ động

thuần phục.



Nghĩ đến đây, trong lòng Lệ Trí Thành hơi xốn xang, anh bế cô vào bồn tắm rồi giơ tay kéo tấm rèm.



***



Ngày hôm sau là ngày chủ nhật. Khi Lâm Thiển thức dậy, Lệ Trí Thành đã đến

công ty. Mặc dù toàn thân cô vẫn nhức mỏi nhưng tinh thần đặc biệt sảng

khoái. Cô tự làm bữa sáng cho mình. Nghĩ buổi trưa Lệ Trí Thành sẽ trở

về, cô quyết định đi siêu thị một chuyến, mua ít thức ăn, cùng anh nấu

cơm trưa.



Siêu thị ngày cuối tuần rất đông người, Lâm Thiển đặt

hết tâm tư vào Lệ Trí Thành nên chẳng để ý xung quanh. Nghĩ tới chuyện

cùng anh sống chung, trong lòng cô rất ngọt nào, cũng hơi buồn cười.



Cô và anh đều bận rộn, thường gần ít xa nhiều, chắc chắn sớm muộn sẽ dọn

về sống chung, bằng không cô cũng chẳng chịu nỗi tâm trạng nhớ nhung.

Nhưng hai người vừa mới bắt đầu mối quan hệ mang tính thực chất không

bao lâu, việc gì anh cũng chèn ép cô. Không được, lần này cô phải kéo

dài vài ngày. Khó khăn lắm mới gặp tình huống có thể chiếm thế thượng

phong, Lâm Thiển bổng có cảm giác vô cùng đắc ý.



Mua đồ xong, Lâm Thiển quay về ngôi biệt thự. Mới mười một giờ, Lệ Trí Thành vẫn chưa

về, cô mở ti vi, vừa xem tin tức vừa chuẩn bị thức ăn. Lệ Trí Thành ở

trong quân ngũ nhiều năm, không rõ anh tự mình nấu nướng hay ăn cơm tập

thể. Nhưng với tính cách của anh, lại nhìn cái tủ lạnh trống không, Lâm

Thiển đoán anh chẳng bao giờ vào bếp. Sau này, cô phải chăm sóc cái dạ

dày của anh mới được.



Đang chìm trong suy tư, Lâm Thiển chợt nghe thấy ti vi phát ra một cái tên quen thuộc “Tân Bảo Thụy”.



Cô liền ngẩng đầu. Vẫn là kênh kinh tế của thành phố Lâm, lúc này đang phát tin tức liên quan đến ngành túi xách.



Vừa xem, Lâm Thiển sững sờ trong nháy mắt. Trên màn hình là hiện trường

buổi họp báo. Nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành ngồi ở hàng ghế đầu

tiên, Lâm Thiển nhận ra bọn họ, bởi bọn họ đều là lãnh đạo của Tân Bảo

Thụy và tập đoàn Chúc thị.



Ninh Duy Khải ngồi chính giữa, đang

mỉm cười trước ống kính: “Sản phẩm mới này là trọng tâm chiến lược của

Tân Bảo Thụy chúng tôi trong năm nay.”



Tiếp theo là giọng nói đầy từ tính của nam phát thanh viên, nhưng khi vào tai Lâm Thiển lại như tiếng sấm động.



“Mười một giờ sáng nay, công ty Tân Bảo Thụy chính thức ra mắt nhãn hiệu túi

xách đa chức năng vận động thành phố “Sa Ưng” (tức DH).



Khái niệm túi xách đa chức năng vận động thành phố là do tập đoàn Ái Đạt sáng tạo từ mấy tháng trước, trong đó nhãn hiệu Aito đạt thành tích rất tốt. Từ

trước đến nay, ngành túi xách cạnh tranh hết sức khốc liệt, bây giờ công ty đầu ngành Tân Bảo Thụy cũng tham gia thị trường mới này. Chúng ta có thể tưởng tượng, màn độc diễn của Aito chắc chắn sẽ chấm dứt từ đây…



Mặc dù “Sa Ưng” chưa tung ra thị trường nhưng vốn đầu tư ở giai đoạn đầu đã lên đến con số trăm triệu. Theo một nguồn đáng tin cậy, doanh nghiệp

vật liệu nổi tiếng của Đài Loan Minh Đức trước đây từng hợp tác chặt chẽ với Ái Đạt nhiều khả năng trở thành đối tác chiến lược của “Sa Ưng”…”