Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
Chương 27 :
Ngày đăng: 17:29 19/04/20
Hôm nay, Lâm Thiển tới đây chỉ với mục đích xem xét tình hình kinh doanh của cửa hàng flagship Tân Bảo Thụy. Tuy nhiên, khi tận mắt chứng kiến cảnh Sa Ưng bán chạy,
Lâm Thiển có chút buồn bực và phẫn hận.
Đúng lúc này, một giọng nói đàn ông dịu dàng vang lên bên tai cô: “Tiền Lẻ.”
Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là cái bóng đổ dài trên mặt đất ngay bên chân cô. Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía Ninh Duy Khải, miệng nở nụ cười tươi: “Ninh tổng, trùng hợp thật đấy.”
Ninh Duy Khải có tâm trạng rất tốt, anh ta mở miệng trêu cô: “Không trùng hợp, tôi cố tình bám theo em.”
Câu nói này khiến Lâm Thiển đờ người mất mấy giây. Nhưng bản lĩnh quan sát
nét mặt của cô rất tốt nên cô nhanh chóng phát hiện anh ta đang đùa
giỡn.
Lâm Thiển cũng cười: “Anh vô vị thật đấy.”
Thế mới
nói ứng xử giữa con người với con người là một điều kỳ diệu. Trước mặt
một số người, bạn vô thức tỏ ra nghiêm chỉnh, không dám lỗ mãng, ngược
lại có những đối tượng, bạn không nhịn được cãi lại anh ta. Dù xa cách
nhiều năm, dù bây giờ anh ta quyền cao chức trọng chứ không còn là cậu
thanh niên năm nào nhưng khi mở miệng nói chuyện, cảm giác xưa dường như lại ùa về.
Trước câu nói không được lịch sự của Lâm Thiển, Ninh
Duy Khải phì cười, giơ tay xoa đầu cô: “Đi thôi, chúng ta đi uống chút
gì.” Lâm Thiển không thích sự đụng chạm của anh ta, vội nghiêng đầu né
tránh.
Có điều, cô vẫn quyết định đi uống nước. Bây giờ Sa Ưng là cái gai trong mắt cô, gặp được ông chủ lớn, đương nhiên cô phải nhân cơ hội thăm dò một phen.
Lâm Thiển gật đầu, hai người đi tới quán cà phê ở góc phố.
Chuyện cũ của Lâm Thiển và Ninh Duy Khải xảy ra từ bảy năm trước. Lúc đó, Lâm
Thiển mới năm thứ hai đại học, Ninh Duy Khải học năm thứ tư.
Ninh Duy Khải tuy xuất thân nghèo khó nhưng rất nổi bật. Anh ta có ngoại
hình sáng sủa, tính cách nhã nhặn, hài hước, phong đột, tốt nghiệ Học
viện Thương mại với thành tích đầu bảng, sớm được doanh nghiệp trong Top 500 toàn cầu tuyển dụng, đúng là hội tụ mọi ưu điểm mà nam sinh mơ ước.
Lâm Thiển quen Ninh Duy Khải khi tham gia cuộc thi mô phỏng của giới thương mại. Lúc bấy giờ, hai người còn có cả đám bạn chung, Lâm Thiển vô tâm
vô tư, chỉ coi Ninh Duy Khải là người bạn không tồi.
Sau đó, Ninh Duy Khải bày tỏ tình cảm với cô. Anh ta theo đuổi con gái không mạnh mẽ như Lệ Trí Thành mà rất dịu dàng. Ví dụ mỗi sáng mua đồ ăn cho Lâm
Thiển, đón cô đi học; buổi trưa cùng tự học với cô; buổi tối giúp cô
xách nước, mua hoa quả…
Ninh Duy Khải còn viết thư tình, văn
phong vừa chất phác vừa dịu dàng, không chê vào đâu được. Chắc sẽ chẳng
có người con gái nào không rung động khi đọc những lá thư tình của anh
ta, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ. Ở độ tuổi đó, Ninh Duy Khải đúng là
phù hợp mọi yêu cầu về một người bạn trai lý tưởng. Hơn nữa, tuy Lâm
Thiển luôn miệng nói, chỉ coi anh ta là người anh em tốt, nhưng trên
thực tế, cô cũng có cảm tình với anh ta. Về phần anh ta không có tiền
bạc, Lâm Thiển chẳng hề bận tâm.
Ninh Duy Khải theo đuổi hơn một
tháng, hai người đến với nhau một cách tự nhiên. Tuần đầu tiên hẹn hò
tương đối ngọt ngào, hai người có chung sở thích, tính cách thoải mái
nên rất vui vẻ khi ở bên nhau.
Tuy nhiên, Lâm Thiển có quan hệ
rộng nên sau ba tuần, một người bạn tiết lộ với cô: “ Tiền Lẻ, tối qua
Ninh Duy Khải nhà cậu và một đám bạn ra ngoài chơi, nghe nói anh ấy hôn
một cô gái.”
Lâm Thiển vô cùng sửng sốt. Biết Ninh Duy Khải là
người miệng lưỡi trơn tru, đen cũng có thể nói thành trắng, cô không
trực tiếp đi chất vấn anh ta mà hỏi bóng hỏi gió, tìm hiểu sự việc từ
những người có mặt ở hiện trường.
Kết quả… đúng là hôn thật. Đối
phương là một mỹ nữ con nhà giàu, cảm mến Ninh Duy Khải từ lâu. Tối hôm
đó, bọn họ chơi trò “đại mạo hiểm nói thật”, hai người hôn nhau cuồng
Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng Lâm Thiển giữ im lặng. Chỉ là cô
không nhịn nỗi, nhướng mắt lén quan sát Lệ Trí Thành. Ai ngờ anh đang
xem tivi nhưng vẫn có phản ứng rất nhanh, lập tức ngoảnh đầu nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển cắn môi không lên tiếng.
Như phát giác ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành mỉm cười kéo Lâm Thiển ngồi lên đùi mình: “Em cũng nhịn giỏi thật đấy.”
Bị anh nói trúng tim đen, Lâm Thiển hừ một tiếng rồi lại lặng thinh. Lệ
Trí Thành xoay người cô giạng chân qua đùi mình, đối diện anh. Sau đó,
anh ôm eo cô, nhìn cô chăm chú.
Tư thế này quá thân mật, dù đã
làm nhiều lần nhưng Lâm Thiển vẫn đỏ mặt. Cô giơ tay vẽ vòng tròn trên
cổ Lệ Trí Thành, không nhịn được véo anh một cái, như để phát tiết sự
nóng ruột của mình.
“Minh Đức trở mặt rồi.” Lâm Thiển lẩm bẩm.
“Là giả đấy.” Lệ Trí Thành trả lời dứt khoát.
Lâm Thiển lập tức ngẩng đầu: “Nhưng…” Ninh Duy Khải nói rất chắc chắn, tựa
hồ anh ta phải vô cùng vất vả mới có thể giải quyết Uông Thái Thức.
Lệ Trí Thành hiểu cô muốn nói gì, khóe mắt vụt qua ý cười: “Không làm giống thật, sao chúng ta có thể lừa Ninh Duy Khải.”
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, cô hỏi tiếp: “Nhưng thị phần của Aito đã bị DH cướp mất.”
Lệ Trí Thành thản nhiên đáp: “Tất cả nằm trong kế hoạch.”
Lần này Lâm Thiển hoàn toàn không thể thốt ra lời. Lệ Trí Thành càng ôm cô chặt hơn, hai người mặt kề mặt.
“Trước khi đi công tác, anh đã gửi tin nhắn cho em, em vẫn chưa đọc sao?” Anh hỏi.
Đầu óc Lâm Thiển vẫn đang hỗn loạn, cảm giác vui mừng, chấn động, khó tin…
ùa vào cùng một lúc. Cô vô thức lấy di động: “Hôm đó có quá nhiều tin
nhắn nên em chẳng đọc.”
Hai người cùng cúi đầu xem điện thoại của Lâm Thiển. Cô hồi hộp giở một loạt tin nhắn, ai ngờ trên màn hình đột
nhiên xuất hiện cái tên quen thuộc “Ninh Duy Khải”. Hừm, anh chàng này
cũng gửi tin nhắn cho cô. Lâm Thiển có phản ứng rất nhanh, vội vàng lướt sang tin kế tiếp, sau đó liếc Lệ Trí Thành. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình
thản, cũng chẳng rõ vừa rồi có nhìn thấy hay không?
Lâm Thiển
tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy tin nhắn anh gửi vào buổi tối hôm đi Thâm Quyến. Lâm Thiển ngẩn người khi đọc hàng chữ đầu tiên: “Trong
hư có thực, trong thực có hư.”
Đây chính là cẩm nang diệu kế của
anh. Bọn họ đã từng thực hiện điều này. Lúc đó anh thành lập bộ phận thị trường của Vinda, trên thực tế là bí mật tiến hành nghiên cứu sản xuất
Aito.
Hóa ra anh đã gửi tin nhắn giải thích cho cô, do sợ mấy ngày này cô lo lắng sốt ruột? Vậy mà cô không đọc, chết thật.
Đọc tiếp mấy hàng ở dưới, Lâm Thiển lập tức sững sờ. Bởi vì nội dung tiếp theo là:
“Ném ngói rụng ngọc, muốn nhận phải cho trước;
Thuyền cỏ mượn tên[1]. Ám độ trần thương[2];
Gậy ông đập lưng ông;
Dị quân đột khởi[3], nhất tiễn tam điêu[4];”
[1] “Thuyền cỏ mượn tên” dựa theo điển cố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du bắt Khổng Minh chế tạo mười vạn mũi tên trong vòng mười ngày. Khổng
Minh mượn hai mươi thuyền cỏ, đi tới khu vực quân Tào trong ngày sương
mù dày đặc. Tào quân tưởng địch, bắn tên như ngả rạ.
[2] Ám độ trần thương: Chọn cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
[3] Dị quân đột khởi: Lực lượng mới xuất hiện.
[4] Nhất tiễn tam điêu: Một mũi tên trúng ba đích.