Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Cùng thời điểm, ở bên Đài Loan, bầu không khí trong doanh nghiệp Minh Đức vừa căng thẳng vừa kỳ lạ.



Uông Thái Thức vốn là người cổ quái. Trước kia, tuy thành tích kinh doanh

của nhà máy không tốt nhưng ông rất rộng rãi với công nhân và học sinh

của mình. Vì vậy mọi người đều biết, dù khá khó tính nhưng ông là ông

chủ tốt.



Thời gian gần đây, công nhân cứ nhìn thấy Uông Thái Thức là đi vòng đường khác, bởi vì sắc mặt ông rất tệ.



Đơn đặt hàng gửi đến tới tấp, lượng tiêu thụ tăng gấp nhiều lần so với

trước. Bởi vì không kịp xây dựng nhà máy mới nên Minh Đức tạm thời thu

mua các xưởng vật liệu khác ở Đài Loan để mở rộng sản xuất. Giới truyền

thông liên tục đưa tin về Minh Đức, khiến công ty nhanh chóng trở thành

“con cưng” mới nổi trong giới doanh nghiệp Đài Loan.



Nhưng đồng thời, các loại tin đồnv ề việc Minh Đức bỏ rơi Ái Đạt, bắt tay với Tân Bảo Thụy cũng lan truyền rộng rãi.



Có người nói, Uông Thái Thức tham danh lợi nên bị mua chuộc. Cũng có người cho biết, ông chẳng qua chỉ là đưa ra sự lựa chọn lý trí hơn. Thậm chí

có tin đồn, Uông Thái Thức cũng là vì bất đắc dĩ, bởi người con trai làm trong lĩnh vực đầu tư tài chính của ông có hành vi không đứng đắn, bị

người của Tân Bảo Thụy điều tra ra nên uy hiếp…



Nhân viên kỳ cựu

của Minh Đức tuyệt đối không tin vị giáo sư già này bị mua chuộc. Bọn họ tin vào tin đồn cuối cùng hơn. Uông Thái Thức buộc phải làm vậy để bảo

vệ con trai khỏi vòng lao lý.



Bởi vì mười mấy ngày trước, bọn họ

bắt gặp cậu Uông đến công ty, bị bố mắng một trận nên thân. Cách cánh

cửa văn phòng, bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng quát tháo của Uông Thái Thức.



Ông chủ bắt tay Tân Bảo Thụy với điều khoản hậu hĩnh,

khiến người cùng ngành vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đám nhân viên đều biết,

trong lòng Uông Thái Thức rất ấm ức. Tuy gần đây được tăng lương nhưng

thấy ông chủ ngày nào cũng buồn bực nhốt mình trong căn phòng nhỏ, phận

là cấp dưới, bọn họ vẫn cảm thấy lo lắng, thậm chí phẫn nộ thay ông chủ.



Lúc này, Uông Thái Thức ngồi trong phòng làm việc nhỏ của mình. Thư ký và

trợ lý ở bên ngoài không dám vào làm phiền, để không gian thanh tịnh cho ông già.



Tuy nhiên, trái ngược với sự suy đoán của mọi người,

Uông Thái Thức không buồn bực phẫn nộ, cũng chẳng cắn rứt lương tâm. Bên tay ông là tách trà thơm ngát, ông chắp hai tay sau lưng, đứng hóng cơn gió từ cửa sổ thổi vào, đầu lắc đi lắc lại. Bên tai ông xuất hiện chiếc tai nghe vô tuyến rất thời thượng do Cố Diên Chị tặng, ông đang nghe

Việt Kịch.



Khóe miệng Uông Thái Thức nở nụ cười nhàn nhạt. Trên

bức tường cách đó một mét treo bức tranh hoa cỏ chim chóc sơn thủy dài

hai thước. Đây là tác phẩm gốc của họa sỹ Uẩn Băng đời nhà Thanh, cũng

là món quà Lệ Trí Thành tặng ông khi gặp nhau ở Thâm Quyến.



Thằng nhãi này ra tay vô cùng kinh khủng, bất kể là “nhận” hay “cho”.



Đầu óc Uông Thái Thức bất giác hiện lên cảnh tượng hôm đầu tiên gặp Lệ Trí Thành.



Hôm đó, chàng trai trẻ có khí chất phi phàm nói với ông: “Uông tổng, hãy để tôi nắm cổ phần tuyệt đối ở Minh Đức, tôi sẽ biến nó trở thành doanh

nghiệp cung cấp vật liệu số một của châu Á.”



Uông Thái Thức ngớ người, sau đó cười nhạt: “Dựa vào cậu? Dựa vào Ái Đạt?” Cuối cùng ông còn thêm một câu: “Dựa vào Minh Đức?”



Một thằng nhãi ranh chưa đến ba mươi tuổi, mới vừa thoát khỏi nghịch cảnh,

lãnh đạo doanh nghiệp tư nhân chưa lọt vào Top 5 trên thị trường và một

nhà máy vật liệu nhỏ, công nhân chưa đến năm trăm người mà đòi vươn lên

vị trí số một châu Á?



Lệ Trí Thành mỉm cười: “Chỉ dựa vào chúng

ta, đương nhiên không được. Nhưng nếu công thêm Tân Bảo Thụy, công ty

sản xuất túi xách số một của Trung Quốc, thuộc Top 3 châu Á thì sao?”



Nghĩ đến chuyện cũ, hồi tưởng lại sự việc xảy ra trong mấy tháng qua, Uông Thái Thức chỉ cảm thấy rung động đến tâm can.



Mọi người đều nói Uông Thái Thức giả bộ thanh cao, không thức thời, có

trong tay bằng sáng chế tốt như vậy mà không chịu bán, cũng không chịu

bán cổ phần của nhà máy vật liệu… Hừ, bọn họ nào hay biết, tâm huyết của cả cuộc đời ông là loại vật liệu hoàn toàn có thể phân cao thấp với các nhãn hiệu lớn của châu Âu này. Do đó, ông thà giữ chặt Mind trong tay,

cũng không muốn bán cho các doanh nghiệp chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt ở đại lục.



Bây giờ, cuối cùng cơ hội cũng tới. Ánh mắt Uông

Thái Thức dừng lại ở bức tranh sơn thủy thanh đạm trên tường. Có lẽ, ở

trong tay Lệ Trí Thành, Minh Đức thật sự có thể làm được. Vị trí số một

châu Á, giấc mơ không ai là không động lòng.



***



Cùng một buổi tối, Lâm Thiển ngồi trên người Lệ Trí Thành, đọc hết cẩm nang diệu kế trong tin nhắn. Tâm trạng sôi sục, cô muốn mở miệng hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.



“Lẽ nào khoản tiền năm mươi triệu của anh

trai em đầu tư vào Minh…” Lâm Thiển chưa nói hết câu, Lệ Trí Thành đã

giật điện thoại của cô.



Lâm Thiển ngẩn người. Thấy ngón tay anh

lướt trên màn hình về khu vực tin nhắn, cô liền hiểu ra vấn đề, vội giơ

tay giằng lại: “Không được xâm phạm sự riêng tư của em.”



Phản

kháng vô hiệu, sức mạnh đối kháng giữa bộ đội đặc công và cô gái nhỏ lại một lần nữa cho thấy khoảng cách xa vô cùng. Lệ Trí Thành chỉ dùng một

tay túm chặt hai tay cô, cũng đủ khiến cô không thể nhúc nhích.



“Anh… anh giở trò vô lại.” Lâm Thiển cúi đầu cắn tay anh. Lệ Trí Thành không

né tránh, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Nhưng Lâm Thiển không nỡ cắn
khỏi Lâm Thiển, như cố ý dò xét tâm tư của cô. Lâm Thiển nhắm mắt, từ

chối sự thăm dò của Lệ Trí Thành.



Tuy nhiên, phản ứng của thân

thể và tâm lý rất trung thực. Lâm Thiển không thể không chìm đắm trong

nụ hôn đó, toàn thân mềm nhũn, lý trí tan rã, tình cảm lặng lẽ dâng

trào.



Cô yêu anh biết bao…



Một lúc sau, Lệ Trí Thành mới buông Lâm Thiển ra: “Em giận đấy à?” Anh hỏi nhỏ.



Lâm Thiển lắc đầu.



“Em chỉ là…” Cô nói: “Lệ Trí Thành, em có một suy nghĩ rất ngốc nghếch.”



Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô.



“Người đàn ông như anh…” Ngữ khí của cô có chút cảm thán: “Em có thể hoàn toàn nắm được anh không? Em có thể thật sự chinh phục trái tim anh?” Ngừng

vài giây, cô nói tiếp: “Aito là quân cờ bỏ đi của anh, điều này em co

thể hiểu. Nhưng nó chứa đựng tình cảm và tâm huyết của biết bao con

người, vậy mà anh không hề bận tâm, giải quyết dứt khoát. Nếu… nếu một

ngày nào đó, anh không còn tình cảm với em, chắc anh cũng sẽ dứt bỏ

không mốt chút lưu luyến. Tới lúc đó, ngay cả việc phản ứng, em cũng

không thể.”



Lệ Trí Thành còn chưa lên tiếng, Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Lệ Trí Thành, đôi khi… anh khiến em cảm thấy hơi khiếp sợ.”



***



Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa từng có người nào nói thẳng với Lệ Trí Thành câu này.



Lệ Trí Thành, anh khiến em khiếp sợ. Hơn nữa, người này còn là bạn gái của anh.



Khi thốt ra câu đó, giọng điệu của cô rất ôn hòa, vẻ mặt bình thản. Cô vẫn

nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng ái mộ, chỉ là trong ánh mắt của cô còn có tia lưỡng lự và bất lực.



Tâm tư của Lệ Trí Thành xao động. Một ý nghĩ tỉnh táo, một khả năng tồi tệ nhất vụt qua đầu óc anh một cách rõ

ràng. Nếu Lâm Thiển vì chuyện này mà nảy sinh khoảng cách với anh, trong tương lai hai người nhiều khả năng sẽ ngày càng xa nhau. Cuối cùng, cô

sẽ rời bỏ anh.



Ý nghĩ vừa xuất hiện, ánh mắt Lệ Trí Thành thẫm

lại. Hình ảnh trong quá khứ lướt qua bộ não của anh. Cô luôn đối xử chân thành với anh, khi mọi người cho rằng anh chỉ là một quân nhân giải ngũ vô dụng, cô vẫn đối xử tốt với anh. Cô thương anh, không nỡ để anh trai gây khó dễ cho anh, không nỡ để anh chịu nhiều sức ép, thậm chí không

nỡ xem cẩm nang diệu kế của anh, chỉ vì lo anh có thể mất thể diện trước mặt cô. Hôm nay, khi anh gặp khó khăn trắc trở, cô còn một mình lặng lẽ chuyển tới nhà anh… Mỗi tình ý cô trao cho anh đều hết sức quý báu, bởi vì cô đã dùng trái tim chân thành nhất.



Nhưng nếu một ngày nào

đó, cô quyết định thu hồi tình cảm của mình… Một luồng khí lạnh len lỏi

vào trái tim Lệ Trí Thành. Anh liền ôm chặt eo cô, kéo cả người cô vào

lòng mình. Động tác này quá đột ngột, Lâm Thiển hít sâu một hơi, mở to

mắt nhìn anh.



Lệ Trí Thành không lập tức mở miệng mà giơ tay vuốt ve má cô.



“Lâm Thiển.” Đôi mắt anh lúc này tối thẫm hơn bầu trời đêm ngoài cửa sổ: “Em đã đánh giá thấp bản thân, đồng thời đánh giá anh quá cao.”



Câu

nói vừa rồi của Lâm Thiển trên thực tế là cảm nhận trực quan của cô. Cảm nhận này xuất hiện từ cuộc chiến với Tư Mỹ Kỳ. Vì vậy lúc đó cô mới né

tránh Lệ Trí Thành, không chịu chấp nhận anh.



Bây giờ thốt ra

miệng, trong lòng cô ngược lại hết sức nhẹ nhõm. Nghe Lệ Trí Thành nói

vậy, Lâm Thiển lờ mờ hiểu ý anh, cô liền mềm lòng, giơ tay ôm thắt lưng

anh.



“Anh là một người đàn ông trước khi làm một thương nhân.” Lệ Trí Thành chậm rãi mở miệng: “Anh cũng có khao khát của một người đàn

ông… Đó là một người phụ nữ thông minh, dịu dàng, tài hoa không thua kém đàn ông. Cô ấy không rời xa anh, dù anh gặp khó khăn hoạn nạn.”



Ngữ khí của Lệ Trí Thành rất bình thản nhưng Lâm Thiển cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô thủ thỉ: “Em không tốt đẹp như anh nghĩ…”



“Có hay không, trong lòng anh biết rõ.” Lệ Trí Thành đáp.



Lâm Thiển càng ôm chặt thắt lưng người đàn ông: “Ừ… thật ra em khiêm tốn ấy mà. Anh nói tiếp đi…”



“Trước khi trở thành sĩ quan chỉ huy quân sự, điều mà anh được giáo dục đầu

tiên không phải là bày mưu lập kế, mà là…” Giọng anh trở nên nghiêm

nghị: “Lòng trung thành.”



Khóe miệng Lâm Thiển cong lên. Người

đàn ông này thật là… bày tỏ tình cảm cũng không giống người bình thường, nhưng lại khiến đối phương dễ dàng rơi vào lưới tình do anh dệt.



“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Anh biết rõ bản thân muốn gì, cũng biết rõ thứ gì có giá trị nhất đối với anh, bất kể là thành quả

kinh doanh hay phụ nữ. Anh có thể bỏ Aito mà không chớp mắt, đó là bởi

vì anh biết rõ, tiền bạc không còn, chúng ta có thể kiếm lại, nhãn hiệu

sản phẩm sụp đổ, chúng ta có thể tái tạo, bỏ lợi ích cũ sẽ thu về lợi

ích mới. Là người đứng đầu Ái Đạt, là một sĩ quan chỉ huy quân sự, chịu

trách nhiệm về sự sống còn của hàng trăm hàng ngàn người, anh phải luôn

suy tính cân nhắc thiệt hơn.”



Lâm Thiển vô thức gật đầu.



“Nhưng em thì khác.” Lệ Trí Thành nâng mặt cô, đồng thời nói nhỏ: “Người phụ

nữ anh phải dùng cả trái tim để đánh đổi, bất luận thế nào anh cũng sẽ

không buông tay.”