Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Màn đêm yên tĩnh. Lâm

Thiển nằm trên giường, lắng nghe tiếng động trong nhà tắm. Đến khi có

tiếng mở cửa, cô lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ say.



Lệ Trí Thành

rửa mặt, khi đi về phòng ngủ, thấy Lâm Thiển đã nằm im, hai mắt nhắm

nghiền. Nhưng là một quân nhân, nhãn lực của anh rất tốt, tấm bia di

động nằm ngoài phạm vi một trăm mét anh còn bắn trúng nữa là người phụ

nữ cách anh có mấy mét. Hàng mi của cô rung rung, rõ ràng vẫn chưa say

giấc nồng.



Lệ Trí Thành đi đến bên giường, lặng lẽ cởi quần áo.

Giống như phần lớn đàn ông, anh chỉ mặc quần lót khi đi ngủ. Lâm Thiển

hé mắt, lờ mờ nhìn thấy anh kéo chăn nằm xuống.



Lâm Thiển tiếp tục nằm im bất động. Sau đó, Lệ Trí Thành từ từ áp sát, đặt tay lên eo cô, nhè nhẹ vuốt ve: “Em ngủ chưa?”



“Rồi.” Lâm Thiển trả lời một từ, mắt vẫn không mở ra.



“Em đã “tiêu hóa” xong chưa?” Lệ Trí Thành lại hỏi.



Vừa rồi trong thư phòng, sau mấy câu tâm tình của anh, Lâm Thiển tuy dạt

dào cảm xúc nhưng vẫn cứng miệng: “Em hiểu rồi, em cần “tiêu hóa” thêm”.



Thật ra phụ nữ là vậy, một khi bạn muốn “chiến tranh lạnh” với người đàn ông của mình, cho dù anh ta giải thích rất có lý, lý trí đã chấp nhận nhưng bạn vẫn không muốn giảng hòa ngay.



Lâm Thiển là người phụ nữ

tỉnh táo. Cô hiểu rõ, Lệ Trí Thành làm vậy mới là sự lựa chọn đúng đắn.

Anh từng nói, anh không chủ động tính kế với người khác. Anh cũng nói,

nếu không chủ động tấn công Tân Bảo Thụy, Ninh Duy Khải trước sau gì

cũng sẽ tung ra nhãn hiệu mới, tiêu diệt nhãn hiệu vừa khởi sắc Vinda.

Lúc bấy giờ, tất cả mọi người đang chìm trong niềm hân hoan khi công ty

trở mình thành công, chỉ có Lệ Trí Thành nhìn ra mặt nguy hiểm ở đằng

sau. Do đó, anh mới đi một nước cờ vô cùng táo bạo.



Nhưng lý trí là một đằng, tình cảm là một nhẽ. Lâm Thiển quay lưng về phía anh: “Chưa, em còn phải nghĩ vài ngày.”



Một khi đã là người dùng trái tim đánh đổi, vậy thì cô cũng có quyền tùy ý phát tiết đúng không?



Cô nên sớm xem cẩm nang diệu kế của anh, để sau này đỡ rơi vào tình trạng mờ mịt rồi lo lắng không đâu.



Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn không nên xem thì hơn.



Tuy từ trước đến nay, Lệ Trí Thành đều giành thắng lợi, nhưng con đường này không phải không có mạo hiểm và gian nan. Nếu anh không tìm được doanh

nghiệp vật liệu chất lượng tốt giá rẻ như Minh Đức, nếu ông chủ Minh Đức không chấp nhận bán cổ phần cho anh; hoặc Ninh Duy Khải không trúng kế, không tung ra sản phẩm Sa Ưng… liệu anh có ngày hôm nay?



Chắc

chắn anh phải chịu áp lực gấp nhiều lần người bình thường, từng bước đi

như trên lớp băng mỏng. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển lại mềm đi

mấy phần.



Lúc này, cảm nhận thấy Lệ Trí Thành hít thở đều đều,

bàn tay đặt trên eo mình bất động, Lâm Thiển chăm chú lắng nghe. Không

phải anh ngủ say rồi đấy chứ?



Hừ, cô còn đang ra sức tìm lý do

tha thứ cho anh, anh cứ thế đi ngủ luôn. Lâm Thiển lại tiếp tục vểnh tai lên nghe, quả nhiên không có động tĩnh. Cô không nhịn nổi, liền ngoảnh

mặt về phía anh.



Ai ngờ vừa quay đầu, cô liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời, không biết Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô bao lâu rồi.



Lâm Thiển lại mềm lòng, nghe anh nói: “Mấy ngày đi công tác, anh rất nhớ em.”



Viền mắt Lâm Thiển đột nhiên hơi cay cay, cô đáp khẽ: “Em cũng vậy.”



Em luôn nhớ anh, từng giây từng phút.



Không rõ ai chủ động hôn trước, chỉ biết buổi tối hôm nay, sự đụng chạm của

Lệ Trí Thành dịu dàng hơn bất cứ lần nào trước đó, phản ứng của Lâm

Thiển cũng kịch liệt hơn bất cứ lần nào trước đó. Bờ môi anh từ từ di

chuyển xuống dưới, anh hôn lên mỗi tấc da trên toàn thân cô, còn cô ôm

chặt cổ hoặc thắt lưng anh. Tâm trạng ấm ức, buồn phiền, lo lắng, hụt

hẫng và nhớ nhung trong mấy ngày qua hoàn toàn tan biến trong bàn tay và môi lưỡi của anh.



Cuối cùng, khi thân thể hai người hòa quyện để cùng nhau giải phóng, Lâm Thiển chợt có cảm giác như được giải thoát.

Cô nghĩ, hóa ra là vậy, thân thể gắn bó sẽ khiến linh hồn của hai người

càng xích lại gần nhau hơn. Bởi vì trong tình yêu, hai người mới bộc lộ

sự nguyên thủy nhất, chân thực nhất của bản thân, mới bộc lộ dục vọng

trần trụi nhất trong nội tâm.



Bởi vì hy vọng có anh một cách

triệt để nên em mới thất vọng, mới sầu não. Bởi vì em hy vọng chúng ta

không có khoảng cách, không xa lạ.



Trung thành hay xảo quyệt cũng thế, bày mưu tính kế cũng vậy. Đó là vì em yêu anh, em muốn trở thành

người hiểu anh nhất trên thế giới này. Em muốn kề vai anh, chứ không

phải đứng trong sương mù ngước nhìn anh.



Vì vậy, em sẽ không trốn tránh, không sợ hãi nữa. Từ nay về sau, em muốn thấy con người chân

thực nhất của anh, như vậy em mới không đau lòng.



***



Ngoài cửa sổ, sao trời lấp lánh. Lâm Thiển đã vô cùng mệt mỏi, cô tựa vào vai Lệ Trí Thành, mơ hồ hỏi: “Sau này, em muốn xem trước cẩm nang diệu kế

của anh.”



“Được.”



“Nếu thất bại, anh không được cảm thấy mất thể diện đâu đấy.”



Anh cười: “Không đâu.”



“Lần này Aito thất bại, công nhân viên của Ái Đạt chắc sẽ rất đau lòng.”



“Chỉ là tạm thời, anh sẽ bù đắp.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Em sẽ

quên kế cuối cùng “Dị quân đột khởi” rồi hay sao? Vào thời điểm này sang năm, chúng ta sẽ mở rộng toàn diện nhãn hiệu Aito để chiếm lấy thị

trường túi xách thông thường và túi xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy.”



Lâm Thiển lặng thinh. Thì ra Aito không phải quân cờ bỏ đi, mà là một quân cờ có tác dụng, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.



Hai người lại nằm yên một lúc, Lâm Thiển đột nhiên hỏi: “Lần trước anh nói, anh có hứng thú với em từ lần gặp đầu tiên?”


vội quay về, ở Đài Loan chơi vài ngày. Tối nay bà nhà tôi nấu lẩu, cô

cậu đến ăn cơm cho vui.”



Lệ Trí Thành lập tức nhận lời.



Buổi chiều rảnh rỗi, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tay trong tay đi dạo phố như những cặp tình nhân bình thường.



Trong năm vừa qua, Lâm Thiển chủ yếu phụ trách mảng vật liệu nên cô thường

xuyên đi Đài Loan, do đó thông thuộc nơi này hơn Lệ Trí Thành. Thế là cô dẫn anh đi lang thang trên đường phố sầm uất.



Cảnh sắc xung

quanh không quan trọng, người qua đường cũng không quan trọng, quan

trọng là người ở bên cạnh bạn và tâm tình của bạn. Trước kia, đi dạo

ngoài phố cùng Lệ Trí Thành, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy ngọt như

đường mật. Còn bây giờ, tâm tình của cô cũng có sự thay đổi. Ở bên cạnh

anh có cảm giác tương tự vị mật ong hơi ngọt, nhưng thẩm thấu toàn thân

cô, trở thành thói quen không thể dứt bỏ.



Có lẽ do bệnh nghề

nghiệp, hai người bất giác đi tới khu vực sầm uất nhất thành phố. Nơi

này tập trung một số nhãn hiệu túi xách nổi tiểng châu Á. Hai người đi

dưới ánh đèn nhấp nháy của tòa trung tâm thương mại, nhìn thấy quảng cáo của DH trên màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn treo trên đỉnh tòa nhà đối

diện. Quảng cáo rất ấn tượng và thời thượng, bên dưới xuất hiện dòng

chữ: Lượng tiêu thụ năm đứng đầu châu Á.



Lâm Thiển lặng lẽ xem một lúc, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Ninh Duy Khải. Không biết bây giờ anh ta thế nào rồi?



Cô lại ngẩng đầu về phía trước. Thật tình cờ, cách đó không xa là một tấm

biển quảng cáo của Minh Đức. Trên màn hình màu đen là bốn chữ MIND màu

bạc đơn giản sáng trưng.



Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Tuần sau anh định gặp Ninh Duy Khải thật sao?”



Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Chắc anh ta sẽ muốn đánh anh một trận.”



Khóe miệng Lệ Trí Thành nhếch lên: “Sớm muộn Ninh Duy Khải cũng biết anh và

em là cổ đông lớn của Minh Đức.” Anh liếc cô một cái: “Không có bạn bè

vĩnh viễn…”



Lâm Thiển tiếp lời: “Cũng không có kẻ địch mãi mãi.”



Đàn ông trên thương trường chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.



Lâm Thiển biết rõ nguyên nhân tại sao Lệ Trí Thành lại sắp xếp cuộc gặp với Ninh Duy Khải vào thời điểm này.



Bởi vì trong một năm qua, Sa Ưng và Minh Đức đã bị ràng buộc vào nhau. Lâm

Thiển không rõ Lệ Trí Thành có dự liệu trước cục diện này, nhưng hai

nhãn hiệu đúng là phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt.



Tuy

nhiên, theo cá nhân Lâm Thiển, Minh Đức phát triển tốt hơn Sa Ưng một

chút. Giống như việc chip vi xử lý Intel có mặt trong máy tính của các

nhãn hiệu lớn, nó đã đẩy danh tiếng đến tận tầng lớp người tiêu dùng. Vì vậy cuối cùng, Intel không chỉ đơn giản là công ty cung cấp linh kiện

mà nhãn hiệu ngày càng củng cố địa vị của mình.



Bây giờ Minh Đức

cũng vậy. Kể từ lúc Aito mới ra đời vào năm ngoái, Lệ Trí Thành đã chú

trọng việc quảng bá nhãn hiệu Mind. Hiện tại, người tiêu dùng đều biết,

vật liệu sản xuất túi xách Minh Đức của Đài Loan có chất lượng tốt nhất

châu Á.



Mặc dù chuyện Lâm Thiển và Lệ Trí Thành là cổ đông lớn

của Minh Đức được giữ bí mật nhưng người sáng suốt như Ninh Duy Khải

không biết chừng đã sớm phát giác.



Chỉ có điều, bây giờ anh ta và Sa Ưng chắc cũng không còn sự lựa chọn nào khác.



***



Cùng ngày, Ninh Duy Khải đứng bên cửa sổ văn phòng CEO, phóng tầm mắt ra xa.



Anh ta vừa kết thúc buổi tổng kết kinh doanh quý của Sa Ưng. Tất cả mọi

người, từ nhân viên, tâm phúc của anh ta đến nhà cung ứng, đại diện

khách hàng lớn… đều tỏ ra phấn khởi. Bởi vì đây là lần đầu tiên một sản

phẩm đơn hàng của Tân Bảo Thụy leo lên vị trí quán quân châu Á.



Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải mỉm cười. Nhưng nụ cười không thật vui vẻ, bởi

vì vào thời khắc này, trên bàn làm việc của anh ta còn bản báo cáo thành kinh doanh tổng thể của Tân Bảo Thụy trong quý vừa qua. Ngược lại với

thành tích của Sa Ưng, lượng tiêu thụ hai sản phẩm túi xách thông thường và túi xách dã ngoại giảm một cách rõ rệt. Vì vậy xét về mặt tổng thể,

công ty không đạt lợi nhuận trong quý vừa rồi.



Đứng bất động hồi lâu, cuối cùng Ninh Duy Khải thở dài.



Đúng lúc này, Nguyên Tuấn gõ cửa đi vào, sắc mặt hơi khó coi: “Ninh tổng, đã đến lúc đi trụ sở Chúc thị họp rồi.” Không biết vô tình hay hữu ý,

người trợ lý theo Ninh Duy Khải nhiều năm bây giờ luôn thêm từ “Chúc

thị” vao sau trụ sở hay tập đoàn.



Ninh Duy Khải gật đầu, đi đến

bên bàn làm việc, cầm áo comple vắt ở thành ghế thong thả mặc vào người. Nguyên Tuấn nhìn anh ta, viền mắt đột nhiên hơi cay cay. Anh ta liền

ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố gắng đè nén tâm trạng.



Trong đầu Ninh

Duy Khải lại nghĩ đến một số cuộc điện thoại vào buổi tối hôm qua, từ

những người trong nội bộ Chúc thị có mối quan hệ thân thiết với anh ta.

Những cuộc điện thoại này đều có mục đích chung là ngầm ám chỉ cho anh

ta biết:



“Duy Khải, cuộc họp Hội đồng quản trị vào ngày mai nhiều khả năng “nổi gió”.”



“Duy Khải, tình hình bất lợi đối với cậu.”



“Duy Khải, sau này anh có dự định gì?”







Ninh Duy Khải đồng thời nhớ ra, sáng nay rời khỏi nhà, Chúc Hàm Dư đi chân

đất, đứng ở huyền quan nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, chứa đựng sự

ái mộ, áy náy, hoang mang, bất lực…



Cuối cùng, anh ta thắt cà vạt, mặt vô cảm cùng Nguyên Tuấn xuống lầu.