Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 32 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Quảng cáo này gần như không có âm thanh.



Màn hình xuất hiện cảnh gia đình ba người rất ấm áp. Ngôi nhà trang trí

theo phong cách hiện đại đơn giản, ông bà chủ trẻ tuổi mặc bộ đồ ở nhà

thoải mái, cùng cậu con trai sáu bảy tuổi ngồi ở sofa xem tivi.



Khán giả thường xem quảng cáo chắc sẽ có ấn tượng, cậu bé trong CF này trông rất quen.



Đúng vậy, cậu chính là nhân vật nam chính trong quảng cáo Aito Kids hơn một

năm trước. Một năm trôi qua, cậu đã cao lên không ít, nhưng gương mặt

vẫn đáng yêu như ngày nào.



“Oa, ngày mai được đi du xuân rồi!” Cậu bé mừng rỡ thốt lên, nhảy xuống đất, chạy vào phòng mình.



Cặp bố mẹ trẻ nhìn nhau cười. Đây cũng là lời thoại duy nhất của toàn bộ quảng cáo.



Màn hình chuyển cảnh, người đàn ông vào phòng ngủ, lấy một cái ba lô màu

đen từ tủ quần áo, bắt đầu xếp đồ. Chiếc ba lô được thiết kế đơn giản

phóng khoáng, vật liệu có vẻ rất mềm mại chắc chắn.



Bên dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Đàn ông chỉ cần một kiểu.”



Hình ảnh lại chuyển sang phòng quần áo. Người phụ nữ đứng trong phòng ngó

nghiêng. Trên cái giá phía trước mặt cô bày một dãy bảy tám cái túi xách có màu sắc, phong cách khác nhau, tất cả đều tinh tế đẹp đẽ.



Dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Phụ nữ đáng được sở hữu nhiều kiểu.”



Cuối cùng, ống kính chuyển đến căn phòng của cậu con trai. Trên bàn học của cậu có một máy tính xách tay phong cách thiếu nhi. Cậu bé điều

khiển con chuột rất thành thạo, nhanh chóng vào trang web chứa đầy hình

ảnh ba lô trẻ em. Cậu bắt đầu chọn màu sắc của ba lô, hình hoạt họa

trong số con gấu, chó săn, hổ, vị trí túi ngoài, màu sắc của khóa kéo…

Những hình ảnh này vụt qua rất nhanh, cuối cùng, cậu điền tên mình vào ô trống: Hạt đậu nhỏ.



Tiếp theo là hình ảnh nhân viên phát chuyển

nhanh đến nhà, hai tay đưa cho Hạt đậu nhỏ một cái ba lô trẻ em. Bố mẹ

cậu bé đứng đằng sau mỉm cười.



Màn hình xuất hiện dòng chữ: “Hàng đặc biệt dành cho con yêu, độc nhất vô nhị.”



Âm nhạc nổi lên, cả gia đình lái xe ra ngoại thành. Xung quanh đều là cây

cối hoa cỏ mát mắt, nắng vàng rực rỡ. Ba chiếc ba lô để ở hàng ghế sau

xe ô tô.



Hình ảnh biến mất, một hàng chữ vụt qua:



Ba lô Ái Nhĩ (Aier) khiến cuộc sống vừa rực rỡ vừa đơn giản như vậy.



Góc phải màn hình xuất hiện hàng chữ: Nhãn hiệu con thuộc công ty Aito.



Khi quảng cáo này được phát trên internet và các đài truyền hình, khi nhãn

hiệu mới Ái Nhĩ (Aier) tràn nhập đông tây nam bắc, Ninh Duy Khải đã ngồi ở phòng làm việc mới, tạm thời cáo biệt ngành túi xách mà anh ta hô mưa gọi gió nhiều năm.



Công ty trực tuyến mà anh ta tiếp quản có quy mô rất nhỏ nhưng ít nhất cũng là công ty công nghệ cao. Vì vậy, văn

phòng nằm ở tòa nhà có giá thuê đắt đỏ nhất trong thành phố.



Vào

thời khắc này, Ninh Duy Khải đang chăm chú dõi mắt về màn hình quảng cáo cực lớn treo trên tòa nhà đối diện. Trên đó đang phát CF túi xách Aier.



Anh ta xem một lúc, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục cắm cúi vào tập tài liệu ở trên bàn.



Đúng lúc này, di động rung rung báo hiệu có tin nhắn mới. Ninh Duy Khải mở

ra xem, màn hình xuất hiện tấm ảnh tự chụp của một cô gái. Cô gái mặc bộ váy dài màu xanh lá cây, ôm chiếc ba lô Aier cùng màu, nở nụ cười đắc ý trước ống kính. Bộ dạng của cô rất tinh nghịch và đáng yêu.



Bên dưới có hàng chữ: Đừng để bị hạ gục. Em tặng anh cái này, muốn đấm muốn đá trút căm phẫn tùy anh – Lydia.



Ninh Duy Khải mỉm cười, nhắn lại cho cô: Em đang ở đâu? Khi nào tan sở, tôi đi đón em.



***



Cùng lúc đó, Trần Tranh đang ngồi trong phòng làm việc sang trọng của anh

ta. Trong tay anh ta là bản kế hoạch quảng bá sản phẩm túi xách thông

thường mới trên toàn quốc.



Các giám đốc bộ phận và lãnh đạo cao cấp đứng ở phía đối diện. Ai nấy sắc mặt nặng nề và bất lực.



“Mọi người ra ngoài trước đi.” Trần Tranh cất giọng lạnh nhạt.



Các giám đốc lặng lẽ đi ra ngoài.



Trần Tranh cầm cốc trà trên bàn, ném mạnh xuống đất, sau đó là quyển lịch

bàn, hộp danh thiếp, cuối cùng là tập kế hoạch quảng bá sản phẩm trong

tay anh ta.



Nếu nói Lâm Thiển từng vô cùng chấn động và tuyệt

vọng khi nhìn thấy sản phẩm Sa Ưng lúc Tân Bảo Thụy mới tung ra thị

trường, đồng thời thấy nó vượt trội hơn hẳn Aito của mình, thì vào thời

khắc này, Trần Tranh cũng có cảm giác tương tự.



Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, nhưng cũng chẳng thể giúp anh ta thoát khỏi cảnh cùng đường mạt lộ.



Đúng lúc này, di động đổ chuông, Trần Tranh cầm lên. Nhìn thấy số điện thoại, anh ta ổn định lại hơi thở mới bắt máy: “Bố.”


Kích tình qua đi, đêm đã rất khuya. Có lẽ đêm nay quá tuyệt

vời, dù tiêu hao nhiều thể lực nhưng Lệ Trí Thành và Lâm Thiển vẫn không buồn ngủ. Anh ôm cô tựa vào đầu giường, ngắm cảnh sắc lung linh ngoài

cửa sổ.



Lâm Thiển: “Lúc nào chúng ta công khai?”



Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn cô: “Đồng ý để anh “thấy ánh sáng” rồi à?”



Lâm Thiển cười tủm tỉm, gật đầu.



Bởi vì ra Tết, trọng tâm công việc của cô sẽ chuyển hoàn toàn sang công ty

vật liệu Minh Đức, mặc dù về nghiệp vụ vẫn còn dính dáng đến Ái Đạt

nhưng cũng coi như tách rời. Vì vậy, Lâm Thiển cho rằng đây là thời cơ

tốt để công khai mối quan hệ của hai người.



“Anh định dùng cách

gì để công bố quan hệ của chúng ta?” Lâm Thiển hỏi. Nghĩ đến chuyện từ

nay về sau sẽ trở thành tâm điểm chú ý, cô thấy hơi căng thẳng.



Lệ Trí Thành chỉ liếc cô một cái, không đáp lời. Ánh mắt của anh có vẻ kỳ lạ, thâm trầm, mang hàm ý nào đó mà cô không hiểu.



Sau đó anh nói: “Túi áo comple của anh có một thứ, hãy cầm lại đây.”



“Vâng”. Lâm Thiển không nghĩ ngợi nhiều, nhổm dậy thò tay vào túi áo comple đặt ở mép giường.



Tay vừa chạm vào cái hộp nhỏ, cô liền lôi ra ngoài. Là một cái hộp nhung đen.



Tim Lâm Thiển đột nhiên đập mạnh.



Lệ Trí Thành giơ tay từ đằng sau, vừa ôm cô vào lòng vừa cầm tay cô mở

hộp. Một chiếc nhẫn kim cương màu bạc xuất hiện ở trong đó.



“Dùng cách này được không em?” Anh hỏi nhỏ bên tai cô.



***



Khi mặt trời lên cao, mặt đất lại bắt đầu một ngày mới.



Có người vẫn hạnh phúc ôm nhau ngủ, có người bận rộn với công việc nhàm

chán, có người nằm dưới chăn ấm đệm êm nhưng nội tâm trống trải.



Cũng có kẻ chờ đón bước chuyển ngoặt của số phận với tâm trạng phức tạp.

Phía trước có lẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có thể là một cuộc

đời mới.



Mới sáng sớm, Trần Tranh đã dẫn các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ đứng ở cửa ra sân bay chờ đợi.



Đám cấp dưới người tỏ ra hưng phấn, người có thần sắc nghiêm trang, còn Trần Tranh không để lộ bất cứ biểu cảm nào.



Người bọn họ chờ đợi nhanh chóng xuất hiện.



Đó là một nhóm người đàn ông mặc comple chỉnh tề, trong đó có bốn năm

gương mặt châu Á, một người da đen, một người da trắng mắt xanh. Vài

người trong bọn họ đeo kính râm đen, trông rất thời thượng.



Thật

ra Trần Tranh ghét nhất người của doanh nghiệp nước ngoài. Trời nóng

chảy mỡ còn diện comple, bộ dạng cứ như đứng trên đầu thiên hạ.



Nhóm đàn ông vừa nhập cảnh nhanh chóng tiến lại gần. Trần Tranh và các giám

đốc đi tới nghênh đón, miệng nở nụ cười tươi. Anh ta đảo mắt một vòng,

cuối cùng dừng lại ở một người trong số đó.



Đó là một người đàn

ông cao lớn có vầng trán rộng, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ bức người. Bộ comple đen chỉnh tề hoàn toàn phát họa

đường nét thân hình anh. Anh có chiều cao như người phương Tây nhưng lại tỏa ra vẻ nho nhã của người phương Đông.



Vào thời khắc này, anh

đang dò xét đối phương. Ánh mắt anh lạnh nhạt và thông suốt, ẩn hiện ý

cười, khiến người đối diện khó nắm bắt.



Trần Tranh đã đọc tư liệu về con người này.



Jason Lin, phó tổng giám đốc công ty đầu tư MK, nhân vật có tiếng ở phố Wall, nghe nói cũng là nhân vật có ảnh hưởng trong cộng đồng người Hoa ở Bắc

Mỹ.



Cô phiên dịch của Trần Tranh nhanh chóng dùng tiếng Anh chào

đón đoàn người, đồng thời giới thiệ hai bên với nhau. Đầu tiên, đương

nhiên là giới thiệu CEO Trần Tranh của công ty Tư Mỹ Kỳ và Phó tổng giám đốc Jason Lin của phía đối phương.



Trần Tranh giơ tay, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào Mr Lin! Rất vui được gặp anh!”



Người đàn ông mỉm cười, cất giọng trầm thấp đầy từ tính, nhưng anh nói tiếng

Trung: “Trần tổng, chúng ta đều là người Trung Quốc, không cần khách sáo như vậy. Anh gọi tôi là Jason hay Lâm Mạc Thần đều được.”



Cuối cùng, hai bên lần lượt bắt tay nhau.



“Hợp tác vui vẻ.”



“Hợp tác vui vẻ.”