Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 33 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Trước mặt Lâm Thiển là một bản đề án cơ cấu lại công ty Ái Đạt.



Kể từ khi Lệ Trí Thành tiếp quản Ái Đạt đến nay, trong con mắt người

ngoài, một loạt động thái như phân chia cổ phần nội bộ, cải tổ bộ máy

công ty tương đối hỗn loạn. Nhưng Lâm Thiển biết rõ, hành động của Lệ

Trí Thành đã khiến Ái Đạt “thay da đổi thịt” từ lâu. Ái Đạt bây giờ

không còn là Ái Đạt trước kia nữa.



Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy rõ bố cục của tương lai như thời khắc này.



Mấy tháng nữa, tập đoàn Ái Đạt mới sẽ ra đời. Tập đoàn Ái Đạt mới gồm bốn

công ty trực thuộc, là Vinda, Aito, Mind và Ái Đạt cũ. Hiện tai, Lệ Trí

Thành nắm giữ cổ phần tuyệt đối của ba công ty Vinda, Aito, Mind. Chỉ có Ái Đạt cũ là anh sở hữu một số ít cổ phần. Tuy nhiên, Lâm Thiển có thể

dự đoán, trước khi tiến hành điều chỉnh, anh sẽ thu mua cổ phần để giành quyền kiểm soát cả công ty Ái Đạt cũ.



Tối qua, sau khi cầu hôn Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đã đưa bản đề án bí mật này cho cô.



“Em có bằng lòng làm nữ chủ nhân của nó không?” Anh hỏi.



Lâm Thiển đặt tập tài liệu xuống bàn, giơ tay ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.



Một người đàn ông đặt đế quốc thương mại của mình trước mặt một người phụ

nữ để cầu hôn đúng là một phương thức quá kích thích, cũng đánh trúng tử huyệt của Lâm Thiển. Bởi từ trước đến nay, tâm nguyện của cô là xuất

hiện một người đàn ông đủ mạnh, có thể chinh phục được cô.



Lâm Thiển đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: “Hoa thơm phải bẻ liền tay[1].”



[1] Câu thơ đầy đủ là: “Hoa thơm phải bẻ liền tay/ Chớ để lâu ngày lại bẻ

cành khô” trong bài Kim Lâu Y của Đỗ Thu Nương đời Đường, có nghĩa lúc

cần ra tay thì phải hành động ngay.



Trước đây, cô chưa bao giờ

cảm nhận thấy, tình cảm giữa cô và Lệ Trí Thành lại đẹp đẽ như vậy, tình sâu nghĩa nặng, rung động đến tâm can.



Đang chìm trong suy tư, đột nhiên có người gõ cửa, Lâm Thiển liền cất tập văn bản vào ngăn kéo, ngồi thẳng người: “Mời vào.”



Là một nhân viên nòng cốt dưới trướng của cô, đồng thời cũng là một chàng

trai trẻ có kinh nghiệm phong phú về marketing. Anh ta ngồi xuống phía

đối diện, sắc mặt nghiêm túc, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Giám đốc Lâm, tôi có chuyện muốn nói với chị.”



Ngữ khí này thường là dấu hiệu chẳng lành, Lâm Thiển hơi chau mày, mỉm cười: “Được, cậu nói đi.”



Đối phương đến xin từ chức, tiết lộ có một cơ hội nghề nghiệp khác nên muốn rời khỏi công ty. Không thể phủ nhận, khi nghe tin này, tâm trạng của

Lâm Thiển chùng xuống trong giây lát. Nhân tài xuất sắc bỏ đi là điều mà bất cứ người quản lý nào cũng không muốn gặp phải. Nhưng cô biết rõ,

nhân viên này là một người chín chắn, anh ta đề xuất xin nghỉ, có nghĩa

anh ta đã suy nghĩ kỹ càng.



Lâm Thiển không gây khó dễ cho đối

phương, nhưng vẫn cố gắng níu kéo. Cô hỏi anh ta có điều gì không hài

lòng, nhằm tìm ra vấn đề khúc mắc. Dù sao gần đây Ái Đạt cũng phát triển rất tốt, tỷ lệ nhân viên bỏ việc hay nhảy việc là rất thấp.



Cậu

nhân viên trẻ tuổi tương đối kính nể Lâm Thiển. Trò chuyện vài câu, anh

ta cho biết: “Giám đốc Lâm, chị đừng hiểu nhầm, Ái Đạt rất tốt, Lệ tổng

không có gì đáng phàn nàn, chị cũng đối xử với chúng tôi rất tốt. Tôi

rời khỏi Ái Đạt thật sự vì cơ hội phát triển nghề nghiệp, tới một doanh

nghiệp thích hợp với tôi hơn. Về việc đi công ty nào, bây giờ tôi không

tiện tiết lộ, mong chị thông cảm.”



Lâm Thiển gật đầu, nghĩ bụng: Nói thế nào cũng tốn công vô ích.



Tuy nhiên, cô cũng hiểu đạo lý, một doanh nghiệp xuất sắc nổi lên, đối thủ

cạnh tranh kiểu gì cũng sẽ “ve vãn” đội ngũ nhân tài của công ty đó,

hiện tượng nhảy việc là điều dễ hiểu.



Cô chỉ có thể an ủi bản

thân, do Ái Đạt gần đây quá nổi, người chiến thắng cũng có phiền não của người chiến thắng. Cho tới thời điểm này, nghiệp vụ của công ty tương

đối thuận lợi, cô không gặp khó khăn lớn. Có lẽ trong tương lai, cô sẽ

phải thường xuyên đối phó những vấn đề tương tự trong quản lý.



Thấy đối phương tỏ thái độ kiên quyết, Lâm Thiển gật đầu: “Được thôi, tôi

hiểu suy nghĩ của cậu. Vậy đi, cậu hãy bàn giao toàn bộ công việc trước

khi nghỉ làm, có việc gì cần hãy nói với tôi một tiếng. Khi nào cậu muốn quay về, tôi luôn hoan nghênh. Lúc rảnh rỗi nhớ liên lạc với tôi và các đồng nghiệp, cùng ăn bữa cơm, uống tách trà.” Ngừng một lát, cô cất

giọng dịu dàng: “Tôi chúc cậu phát triển thuận lợi ở công ty mới.”



Cậu nhân viên trẻ tuổi gật đầu lia lịa, vội vàng cảm ơn. Cuối cùng, anh ta

lên tiếng: “Giám đốc Lâm, tôi cũng chúc chị và Lệ tổng hạnh phúc đến đầu bạc răng long.” Nói xong, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay cô.



Lâm Thiển: “Cảm ơn cậu.”



Sau khi cậu nhân viên rời đi, Lâm Thiển xoay ghế, dõi mắt về phía tòa nhà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ.



Cổ nhân nói đúng, trên đời này chẳng có bức tường nào là gió không thổi

qua. Lâm Thiển cũng lờ mờ nhận ra, tuy cô và Lệ Trí Thành chưa công khai nhưng trong công ty đã có nhiều người biết chuyện. Cô không rõ, mối

quan hệ của cô và anh đã lan truyền đến mức nào?



Xem ra, việc Lệ Trí Thành trực tiếp đeo nhẫn cho cô lại là cách đơn giản nhất, đỡ phiền phức nhất, cũng bảo vệ thể diện của cô.



Trên thực tế, nhiều trường hợp phụ nữ bị mất thể diện là do đàn ông cư xử chẳng ra sao.



Lâm Thiển lại giơ tay bàn tay đeo nhẫn soi dưới ánh mặt trời. Gần đây cô và Lệ Trí Thành đúng là rất thuận lợi, thương trường đắc ý, tình trường

cũng dạt dào, người xung quanh chắc ngưỡng mộ chết thôi.



Sau khi tan sở, Lâm Thiển lái xe đến một quán trà trong thành phố. Lệ Trí Thành hẹn gặp Ninh Duy Khải ở đó.



Đường phố trong giờ tan tầm đông như mắc cửi, Lâm Thiển đi vòng vèo qua mấy

con đường nhỏ tới điểm hẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đi qua một ngã

ba tương đối vắng người, cô chợt nhìn thấy ô tô của Ninh Duy Khải đỗ

ngoài cửa một trung tâm thương mại.



Một cô gái trẻ lạ mặt từ ghế lái phụ xuống xe, đi vào trong trung tâm thương mại.



Ninh Duy Khải cũng xuống xe. Anh ta vẫn giữ bộ dạng thoải mái như thường lệ, dường như sự thất bại trong công việc không gây bất cứ ảnh hưởng nào

đến anh ta. Anh ta tựa vào cửa xe ô tô, nửa cười nửa không dõi theo bóng cô gái.



Cô gái đi vài bước lại quay đầu về phía Ninh Duy Khải, sắc mặt lộ vẻ thân thiết.



Ninh Duy Khải nói câu gì đó, cô gái đột nhiên cầm túi xách quay lại đánh anh ta một cái, khóe mắt cô tràn ngập ý cười.



Ninh Duy Khải cũng nở nụ cười nhàn nhạt.



Lâm Thiển lập tức giảm tốc độ, dừng xe ở đầu đường bên này, không tiếp tục

tiến về phía Ninh Duy Khải. Đợi anh ta lái ô tô đi xa, cô mới nổ máy,

phóng theo anh ta.



Lệ Trí Thành đương nhiên không để Lâm Thiển cùng gặp Ninh Duy Khải. Cô tự mình đến, thuần túy là vì lòng hiếu kỳ.



Khi cô lên quán trà, liền nhìn thấy Tưởng Viên đợi ở ngoài.



“Hai người đang nói chuyện.” Anh ta mỉm cười: “Tôi dẫn cô đi phòng VIP nghỉ ngơi.”



Lâm Thiển gật đầu. Tuy Lệ Trí Thành biết cô đến đây, nhưng cô không thể

trực tiếp tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ. Lâm Thiển cũng cảm thấy

không cần thiết, cô ở bên ngoài chờ Lệ Trí Thành là được.



Tầng

hai của quán trà bài trí trang nhã, từng phòng VIP đóng chặt cửa. Không

khí tràn ngập hương trà thơm nồng, tiếng nhạc du dương. Tưởng Viên dẫn

Ninh Duy Khải vào một gian rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy áo comple của Lệ

Trí Thành vắt trên thành ghế, Lâm Thiển mỉm cười ngồi xuống. Cô vừa uống trà vừa ngắm cây cối dưới sân. Bất chợt nghĩ đến cảnh tượng ở ngoài phố vừa rồi, trong lòng cô hơi phức tạp.



Cho đến bây giờ, có lẽ Lệ

Trí Thành và Ninh Duy Khải là những người hiểu rõ thủ đoạn của đối

phương nhất. Nhưng đây là lần đầu tiên họ ngồi cùng nhau, quan sát đối

thủ ở cự ly gần.



Hôm nay Lệ Trí Thành làm chủ. Vì vậy, sau khi

Tưởng Viên rót trà, anh mỉm cười nâng chén: “Ninh tổng, nghe danh không

bằng gặp mặt, tôi dùng trà thay rượu mời anh.” Nói xong, anh ngửa đầu

uống cạn chén trà.



Nói một câu thật lòng, Ninh Duy Khải cảm thấy

người đàn ông trước mặt rất hợp khẩu vị của anh ta. Người này có dáng vẻ ung dung, khí chất trầm ổn, không lạnh lùng ngạo mạn, cũng không cố ý

nhiệt tình hồ hởi.




“Anh, em sai rồi, các anh đừng “chém giết” lẫn nhau.” Cô ôm chặt cánh tay anh trai: “Vị hôn phu quan trọng, anh trai càng quan trọng hơn. Nếu anh đối xử với em như vậy, bố chúng ta ở trên thiên đường liệu có vui nổi

không? Chúng ta cách cả một đại dương, xa nhau bao nhiêu năm trời. Mười

sáu tuổi, anh mới về nước tìm người em gái này, anh nỡ lòng lại bỏ rơi

em hay sao?”



Câu nói rất tình cảm, cũng có ý nhận lỗi. Mặc dù ý

định ban đầu là dỗ ngọt anh trai nhưng vì nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt cô để lộ tấm chân tình.



Lời nói và thần sắc của Lâm Thiển đã chạm

vào trái tim Lâm Mạc Thần. Anh hừ một tiếng, không tiếp tục thốt ra

những câu lạnh lùng.



Lâm Thiển biết tính anh trai, nhân đà nói mấy câu ngon ngọt. Cuối cùng, khóe mắt anh cũng vụt qua ý cười.



“Bởi vì mối quan hệ giữa anh và em nên anh sẽ không nhúng tay vào vụ mua Ái

Đạt. Vụ này do một đồng nghiệp của anh phụ trách. Đây cũng là thỏa thuận ban đầu với những người chung vốn khác.” Lâm Mạc Thần cuối cùng cũng

tiết lộ thêm thông tin: “Anh chỉ phụ trách Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy.”



Nghe câu này, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển là quá tốt, anh trai né tránh

Ái Đạt, cô và Lệ Trí Thành sẽ không vì vấn đề này mà nảy sinh mâu thuẫn.



Suy nghĩ thứ hai là Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ rơi vào tay Lâm Mạc Thần, chắc chắn sẽ chết rất thảm…



Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh, nếu là đồng

nghiệp của anh thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Lệ Trí Thành rất lợi

hại, nếu thật sự đối đầu, đồng nghiệp và khách hàng của anh chịu thiệt,

anh đừng xót xa nhé.”



Lâm Mạc Thần cười cười: “Thân mình còn lo

chưa xong, đã lo cho người khác. Em hãy về làm rõ một vấn đề, rốt cuộc

Lệ Trí Thành có muốn bán hay không? Điều kiện thu mua Ái Đạt chắc chắn

tốt nhất trong ba công ty. Lệ Trí Thành là thương nhân thực tế và tỉnh

táo hơn em, em chắc chắn cậu ta không động lòng?”



Lâm Thiển không khỏi sửng sốt.



Trên thực tế, Lâm Thiển chưa từng nói chuyện với Lệ Trí Thành về vấn đề anh có muốn bán Ái Đạt hay không.



Hôm đó, sau khi tìm ra manh mối qua cuộc điện thoại với Lâm Mạc Thần, cô

hăng hái mở miệng: “Em sẽ đi tìm anh trai em làm rõ mọi chuyện.”



Lệ Trí Thành gật đầu: “Nếu không tiện cũng đừng miễn cưỡng.”



Trực giác báo cho Lâm Thiển biết, anh nhất định không bán, bởi đây là sản

nghiệp của gia đình anh. Cô chưa bao giờ phân tích vấn đề được mất trong đó. Bây giờ nghe Lâm Mạc Thần nói vậy, cô có chút không chắc chắn.



Dù sao Lệ Trí Thành từng vứt bỏ Aito mà không thèm nhíu mày. Anh cũng từng cho biết, anh sẵn sàng bỏ lợi ích này để đổi lấy lợi ích lớn hơn.



Không biết chừng anh cũng từng nghĩ đến vấn đề bán Ái Đạt ấy chứ.



Tâm trạng của Lâm Thiển trở nên phức tạp trong giây lát, không hẳn là thất vọng mà đột nhiên có chút hoang mang.



Nghĩ đến đây, cô rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành.



“Em rời khỏi nhà anh trai rồi, anh đang ở đâu?”



Giọng nói trầm tĩnh của Lệ Trí Thành từ đầu kia truyền tới: “Anh vừa rời công ty. Em đang ở đâu, anh đến đón em.”



Dù phát hiện ra thông tin thu mua nhưng Lệ Trí Thành không hề tỏ ra lo

lắng, sốt ruột hay hoảng hốt. Giọng nói bình thản của anh lúc này khiến

Lâm Thiển an tâm phần nào.



“Không cần đâu.” Cô từ chối: “Em sẽ bắt xe về thẳng nhà, cũng gần thôi.”



“Được.” Lệ Trí Thành nói khẽ: “Về nhà bàn sau.”



Lâm Thiển cúp điện thoại, đi đến bãi đỗ xe, chợt nhìn thấy một hình bóng quen mắt từ phía xa đi tới.



Khốn kiếp thật, Lâm Thiển chửi thầm một câu: Đúng là oan gia ngõ hẹp.



Trần Tranh không bất ngờ khi gặp Lâm Thiển ở nơi này. Mấy ngày trước, anh ta tình cờ nghe người của công ty đầu tư tiết lộ, Lâm tổng còn một em gái

tên Lâm Thiển cũng đang sống ở thành phố Lâm. Lúc đó, tâm trạng của anh

ta chấn động và phức tạp.



Điều đầu tiên Trần Tranh nghĩ tới là

cái tát dành cho Lâm Thiển. Sau đó, anh ta nhớ đến vụ anh ta và Lệ Trí

Thành tranh giành hợp đồng của Minh Thịnh, có người tiết lộ, Lâm Thiển

nhờ ai đó giới thiệu giúp Lệ Trí Thành. Lúc bấy giờ, anh ta còn nghĩ,

không ngờ LâmThiển có mối quan hệ rộng như vậy.



Bây giờ mới biết, người đó chính là anh trai cô, cũng là nhà đầu tư đại diện công ty nước ngoài đến thu mua Tư Mỹ Kỳ.



Nếu lúc đó anh ta theo đuổi Lâm Thiển thành công, có lẽ hiện tại Tư Mỹ Kỳ không mất nhiều cổ phần mà vẫn có thể hồi sinh?



“Lâm Thiển.” Trần Tranh gọi cô, thần sắc tỏ ra tự nhiên: “Đến tìm anh trai

em đấy à?” Anh ta cũng biết được địa chỉ Lâm Mạc Thần từ miệng đồng

nghiệp của anh nên mới tìm đến đây.



Trần Tranh chẳng có mục đích nào khác ngoài việc tăng thêm mối quan hệ tình cảm với nhà đầu tư có ảnh hưởng lớn này.



Lâm Thiển đại khái cũng đoán ra ý đồ của Trần Tranh. Cô nhìn anh ta bằng

ánh mắt không che giấu sự chán ghét. Sau đó, cô chẳng nói chẳng rằng

quay người bỏ đi.



Trần Tranh giơ tay ngăn Lâm Thiển, mỉm cười:

“Em trốn tránh tôi làm gì? Tôi và anh Lâm cũng là chỗ quen biết, sau này là đối tác làm ăn, chúng ta có thể bỏ qua khúc mắc trước kia hay

không?”



Lâm Thiển: “Đồ thần kinh.”



“Lâm Thiển.” Trần Tranh tỏ ra bất lực: “Cái tát đó không phải là ý của tôi. Tôi theo đuổi em

lâu như vậy, em vừa quay người liền lao vào vòng tay Lệ Trí Thành. Thử

hỏi thằng đàn ông nào chịu nổi? Tôi chỉ bảo bọn họ dọa em, ai ngờ bọn họ ra tay thật sự?”



Lâm Thiển không dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Cô chau mày nhìn anh ta, không lên tiếng.



Trần Tranh cúi thấp đầu tiến lại gần cô: “Em cũng tát tôi một cái, chúng ta

coi như hòa được không? Em tưởng tôi muốn bán Tư Mỹ Kỳ cho anh trai em?

Nếu không phải bọn em và Tân Bảo Thụy đánh nhau kẻ còn người mất, làm

loạn cả thị trường, Tư Mỹ Kỳ có đến mức rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?

Em làm việc ở Tư Mỹ Kỳ ba năm, tôi đối xử với em cũng không tệ. Nể mặt

tình nghĩa cũ, em hãy tát tôi một cái, sau này chúng ta không nhắc lại

chuyện trước kia. Dù sau cũng đều là công ty Trung Quốc, sau này em hãy

nói giúp tôi một câu trước mặt anh trai em, Trần Tranh tôi cảm ơn em

suốt đời.”



Trần Tranh nói đâu ra đấy, ánh mắt vô cùng chân thành. Có thể thấy, chưa bao giờ anh ta hạ mình như vậy.



Lâm Thiển cắn môi. Về tình cảm, cô rất ghét con người này. Nhưng nghe câu

“Em tưởng tôi muốn bán Tư Mỹ Kỳ”, lại nghĩ đến tình cảnh tương tự mà Ái

Đạt có thể phải đối mặt trong tương lai, cô lại có chút cảm thán.



“Bạt tai thì thôi đi, tôi không có sở thích đó.” Lâm Thiển cất giọng lạnh

nhạt: “Anh trai tôi ở nhà đấy, nhưng xin lỗi, tôi và anh ấy công tư rõ

ràng, từ trước đến nay không can thiệp vào công việc của nhau nên không

thể giúp anh.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.



Trần Tranh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn cô lái xe rời đi. Sắc mặt anh ta dần trở nên tối sầm.



Thật ra Trần Tranh không biết, từ đầu đến cuối, Lâm Thiển không hề đả động

với Lâm Mạc Thần chuyện ân oán cá nhân giữa cô và anh ta, bao gồm cả cái tát đó.



Nhưng nghĩ đến những điều kiện khắt khe mà Lâm Mạc Thần

đưa ra trong hợp đồng thu mua và các loại áp lực dồn xuống Tư Mỹ Kỳ,

trong lòng anh ta lại bốc lên ngọn lửa.



Nhất định là vì cái tát đó nên Lâm Mạc Thần mới chĩa mũi nhọn vào Tư Mỹ Kỳ. Đây chính là, nhân việc công trả thù riêng.



Mẹ kiếp, Lâm Thiển, Lâm Mạc Thần, đừng để tôi tìm được cơ hội, thù này không báo không phải là quân tử.



Trần Tranh cười nhạt một tiếng, quay người đi lên cầu thang máy. Đến trước

cửa nhà Lâm Mạc Thần, anh ta nở nụ cười lịch sự rồi giơ tay bấm chuông.