Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Buổi đêm yên tĩnh. Lâm Thiển đi vào sân trước ngôi biệt thự, tới bên mấy cây nho cô trồng hôm nào.



Mấy cây nho đã cao ngang người, những phiến lá lớn đung đưa trong gió. Sang năm, chắc nó đã có thể leo kín giàn ở trên cao.



Có lẽ do tâm trạng nặng nề và rối bời, Lâm Thiển không lập tức vào nhà mà

rút điện thoại chụp hình mấy cây nho làm kỷ niệm. Sau đó, cô mới thở

dài, đẩy cửa đi vào trong nhà.



Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa xem tivi. Nhìn thấy cô, anh vỗ nhẹ mặt ghế, ra hiệu cô ngồi xuống cùng anh.



Lâm Thiển bị tin tức trên truyền hình thu hút sự chú ý. Kênh kinh tế đang

đưa tin về vụ tập đoàn DG của Mỹ bỏ khoản tiền khổng lồ thu mua Tư Mỹ

Kỳ.



Tất nhiên, những thông tin này không mấy có giá trị. Bởi vì

quá trình hợp tác tương đối âm thầm lặng lẽ nên tin tức giới truyền

thông kiếm được đều là vu vơ hời hợt.



Bản thân việc công ty nước ngoài thu mua doanh nghiệp trong nước là đề tài nhạy cảm nên các bên đều tránh rình rang.



Nhưng chỉ xem thông tin này, lại hồi tưởng những lời Trần Tranh nói hôm nay, tâm trạng của Lâm Thiển càng tệ hơn.



Cô quay sang Lệ Trí Thành, hỏi thẳng: “Anh sẽ không bán Ái Đạt đấy chứ?”



Lệ Trí Thành cầm điều khiển tắt tivi. “Em nghĩ sao?” Anh không đáp mà hỏi lại.



Lâm Thiển thú thật: “Em không biết.”



“Hôm nay em nói chuyện gì với anh trai em thế?” Lệ Trí Thành lại hỏi.



Lâm Thiển lặp lại toàn bộ lời nói của Lâm Mạc Thần. Tất nhiên, cô bỏ qua

đoạn anh trai bảo anh “nằm chờ chết”. Lệ Trí Thành nghe xong, gật đầu,

chuyển đề tài khác: “Em đã nói với anh ấy chuyện hai chúng ta đính hôn

chưa?”



Nghĩ đến phản ứng của anh trai, cô đương nhiên không nói

thật, chỉ đáp: “Em nói rồi, anh ấy có chút không vui, vì em không báo

trước với anh ấy. Tuy nhiên, về cơ bản anh rất vui mừng, còn chúc phúc

chúng ta.”



Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười: “Thật không?”



Lâm Thiển hơi chột dạ, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên: “Tất nhiên là thật rồi, bằng không anh ấy có thể làm gì?” Cô nghĩ bụng: Vậy mà anh cũng đoán ra phản ứng của anh trai em. Em thừa nhận, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh

mới là người hiểu anh ấy nhất trên đời.



May mà hai người đàn ông này không đấu với nhau.



Lệ Trí Thành cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Đợi sau khi vụ thu mua kết thúc, anh và bố anh ẽ chính thức đi thăm người thân của em.”



Lâm Thiển đỏ mặt: “Tùy anh.”



Nhắc đến đề tài này, không khí trong phòng tựa hồ trở nên mờ ám trong giây

lát. Hai người nhìn nhau, Lệ Trí Thành giơ tay kéo cô vào lòng rồi vuốt

ve mặt cô.



“Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển lên tiếng.



“Em nên gọi anh là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi lại.



Lâm Thiển ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý anh. Dù sao cũng là lần đầu

tiên, cô rất khó mở miệng. Hơn nữa, gọi người đàn ông chững chạc thâm

trầm như anh bằng xưng hô thân mật, cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.



“Anh gọi trước đi.” Lâm Thiển đá “trái bóng” về phía anh.



Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên trán cô, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Vợ à.”



Trái tim Lâm Thiển như bị thứ gì đó chạm vào.



Cô không ngờ, một xưng hô hết sức bình thường, thốt ra từ miệng anh cũng khiến cô rung động đến thế.



Lâm Thiển giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, gọi khẽ: “Chồng ơi.”



Gương mặt anh gần kề, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô. Hai người nhất thời im

lặng, nhiệt độ không khí dường như tăng lên, khiến toàn thân cô nóng

ran.



Một lúc sau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh còn chưa nói, rốt cuộc anh có bán Ái Đạt hay không?”



Sắc mặt Lệ Trí Thành lộ vẻ nghiêm nghị trong giây lát. Anh giơ tay kéo cả

bàn cờ và hộp đựng quân cờ ở góc bàn uống trà ra trước mặt.



Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Anh định bố trí quân cờ hay sao?”



Lệ Trí Thành không trả lời, mà cầm bốn quân cờ màu đen, thả xuống bàn cờ.



“Nếu từ chối đề nghị thu mua của tập đoàn DG, Ái Đạt sẽ phải đối mặt với bốn sự uy hiếp chủ yếu. Thứ nhất là vấn đề tài chính. Tài lực của DG hùng

hậu hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nếu triển khai cuộc cạnh

tranh trên thị trường, chúng ta sẽ rất thiệt thòi.



Lâm Thiển gật

đầu. Đây cũng là điều cô lo lắng. Trước kia đấu với công ty có thực lực

hơn hẳn là Tân Bảo Thụy, Ái Đạt pải dốc hết sức lực mới có thể chiếm thế thượng phong. DG là tập đoàn sản xuất túi xách hàng đầu thế giới, tài

chính đương nhiên mạn hơn Tân Bảo Thụy nhiều.



“Thứ hai”, Lệ Trí

Thành cất giọng trầm thấp: “… là cái vỏ Tư Mỹ Kỳ. Trước đây DG nhảy vào

thị trường Trung Quốc không thành công là do không hợp thủy thổ, không

xây dựng được đội ngũ marketing, mạng lưới thị trường của mình. Nhưng

bây giờ, những khiếm khuyết “chết người” của bọn họ đã có Tư Mỹ Kỳ bổ

sung.”



Lâm Thiển gật đầu, không nhịn nổi mắng một câu: “Trần Tranh đúng là đồ ngu xuẩn.”



“Thứ ba là tâm lý người tiêu dùng.” Ánh mắt Lệ Trí Thành lạnh nhạt đi mấy

phần, Lâm Thiển tiếp lời: “Đúng vậy, không ít người tiêu dùng cho rằng

sản phẩm của nước ngoài tốt hơn sản phẩm nội địa. Điều này trở thành một ưu thế của bọn họ.”



Nhắc tới mới nhớ, hình như Lâm Thiển cũng thích hàng ngoại hơn.



Lệ Trí Thành rõ ràng nghĩ tới đống mỹ phẩm, quần áo, giày dép… của cô, anh âm thầm liếc cô một cái, Lâm Thiển chau mày: “Anh cũng có bao nhiêu thứ còn gì?”



Lệ Trí Thành đáp rất nhanh: “Anh chỉ có trang bị dã ngoại.”



Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc. Hình như đúng vậy, ngoài quần áo,

giày mũ, lều bạt dành cho chuyến đi dã ngoại, vật phẩm cá nhân khác của

Lệ Trí Thành đều là hàng nội địa.



“Land Rover.” Cô chợt nghĩ đến xe ô tô của anh.



“Là xe của công ty.”



Cũng đúng… Lâm Thiển vắt óc nghĩ tiếp. Đột nhiên mắt cô lóe sáng, nhưng sắc mặt hơi xấu hổ: “… Còn bao cao su nữa.”



Đại khái Lệ Trí Thành không ngờ cô tính cả thứ này. Khóe mắt anh vụt qua ý cười: “Được, cái này anh thừa nhận.”


Lệ Trí Thành yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.



Một lúc sau, Lệ Trí Thành mở miệng: “Vì vậy, nếu muốn thắng DG, bảo vệ thị

phần, chúng ta chỉ có một điểm quyết thắng then chốt, đó là ngăn chặn

người tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu này.”



Ninh Duy

Khải chau mày. Nói một câu thật lòng, anh ta có cảm giác vô cùng dễ chịu khi trò chuyện với Lệ Trí Thành. Câu nói vừa rồi của Lệ Trí Thành cũng

là suy nghĩ trong lòng anh ta. Có lẽ đây chính là cảm giác gặp kỳ phùng

địch thủ?



Ninh Duy Khải cười thầm một tiếng.



“Anh định làm thế nào?” Ninh Duy Khải đi thẳng vào vấn đề.



Lệ Trí Thành hiển nhiên đã có dự tính từ trước, anh đặt hai chén trà đến

trước mặt Ninh Duy Khải: “Tôi định tiến hành hai bước. Bước thứ nhất anh làm chủ, tôi phối hợp, tăng thêm áp lực cho đối phương từ vòng ngoài,

khiến bọn họ phải chịu áp lực lớn trong quá trình thâm nhập vào thị

trường Trung Quốc.”



Ninh Duy Khải hiểu ý Lệ Trí Thành, “vòng

ngoài” là chỉ mạng lưới tiêu thụ, nhà cung ứng, các đại lý, công ty vận

chuyển trên cả nước. Hiện tại, anh ta vẫn là Chủ tịch Hiệp hội túi xách, có mối quan hệ trong ngành. Ban đầu, anh ta định dùng chiêu này để

phong tỏa Aito. Bây giờ Lệ Trí Thành lại bảo anh ta áp dụng chiêu này

vào đối thủ nước ngoài, nghĩ lại cũng thấy nực cười.



Trước sự trầm mặc của Ninh Duy Khải, Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trong bước này, toàn bộ nguồn lực của Ái Đạt sẽ ủng hộ anh.”



Cái gọi là “ủng hộ” có nghĩa nguồn lực của cả hai công ty đều nằm trong tay Ninh Duy Khải, nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Như vậy, hai công ty sẽ phải đối mặt với áp lực cạnh tranh và chịu tổn thất như nhau. Đồng thời đây cũng là cơ hội tích lũy mối quan hệ và danh tiếng, giúp ích cho

việc làm lại từ đầu của anh ta sau này. Ninh Duy Khải thầm cân nhắc tính toán trong lòng. Anh ta không vội nhận lời, mà hỏi lại: “Bước thứ hai

thì sao?”



Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế ở phía sau, bình thản

đáp: “Bước đầu tiên sẽ khiến DG bị tổn thương nguyên khí, cũng là giả vờ tiến công. Bước tiếp theo, tôi sẽ chịu trách nhiệm tạo nên bức tường

ngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”



***



Lệ

Trí Thành về công ty Ái Đạt vào lúc chạng vạng tối, nhân viên đã tan sở

gần hết. Tưởng Viên ngồi ở gian ngoài, liền đứng dậy khi thấy anh: “Giám đốc Lâm đến rồi.”



Lệ Trí Thành gật đầu: “Cậu về trước đi.”



Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền nhìn thấy Lâm Thiển đứng bên giá sách, đang

xem quyển Binh pháp Tôn Tử của anh. Cô quay đầu mỉm cười với anh, đồng

thời rút tờ diệu kế thứ ba mà anh mới viết cách đây không lâu.



“Để em giữ cái này cho anh được không?” Cô hỏi.



Lệ Trí Thành đương nhiên không vấn đề gì. Lâm Thiển gấp cẩn thận, bỏ vào

ví tiền luôn mang theo người, đồng thời cố ý cất giọng nghiêm nghị: “Em

phải hết sức cẩn thận mới được, bị người khác nhìn thấy là hỏng bét. Tất nhiên, em cũng sẽ không cho anh trai xem.”



Lệ Trí Thành mỉm cười, đi tới ôm cô cùng ngồi xuống ghế.



“Tuần sau em thu xếp đi thành phố A được không?” Anh hỏi.



Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Chẳng phải theo kế hoạch, đầu tháng sau em mới đi hay sao?”



Kế hoạch mà cô nhắc tới đã được định ra từ trước, Lâm Thiển đi chi nhánh

công ty Minh Đức ở thành phố A. Từ nay về sau, cô sẽ tiếp quản mọi công

việc của Minh Đức ở đại lúc, coi như rời khỏi Ái Đạt.



“Cuộc chiến sắp xảy ra.” Lệ Trí Thành ôm cô: “Em cứ ở bên đó, xong việc anh sẽ đón em về.”



Lâm Thiển im lặng. Cô hiểu ý Lệ Trí Thành, giống như Lâm Mạc Thần tránh mặt khỏi vụ thu mua Ái Đạt, việc cô rời khỏi công ty sẽ càng ổn thỏa hơn.

Mấy ngày trước, Lâm Thiển tuyên bố làm phó tướng của anh, nhưng đó cũng

chỉ là lời nói trong lúc hưng phấn, bản thân cô đã sớm chuẩn bị tinh

thần đứng ngoài cuộc.



Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ mình phải đi nhanh như vậy.



“Được thôi.” Lệ Trí Thành đã quyết định, chắc chắn có suy tính của anh. Lâm Thiển ôm cổ anh: “Anh cần bao nhiêu thời gian?”



“Ba đến năm tháng.”



Lâm Thiển tròn mắt: “Ba đến năm tháng ư?” Cô và anh sẽ không gặp mặt?



Bắt gặp vẻ sốt ruột của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười, giơ tay đỡ gáy rồi cuối xuống hôn cô.



“Tuần nào anh cũng sẽ đến thăm em, bất kể mưa gió bão bùng.”



***



Vài ngày sau, Lâm Thiển đáp chuyến bay đi thành phố A.



Đối với chuyến đi lần này, cô vừa hưng phấn vừa bịn rịn. Vừa rồi Lệ Trí

Thành tiễn cô ra sân bay, nhìn hình bóng cao lớn của anh giữa đám đông,

viền mắt cô ngấn nước.



Tuy nhiên, hai người sống chung lâu ngày,

bây giờ được sống một mình cũng khá thoải mái dễ chịu. Hơn nữa, Lệ Trí

Thành hứa mỗi tuần sẽ đi thăm cô một lần, chắc chắn anh sẽ làm được.



Lúc ngồi ở phòng đợi, Lâm Thiển gọi điện chào Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần hơi bất ngờ: “Chẳng phải tháng sau mới đi sao?”



Lâm Thiển thở dài: “Anh đã né tránh thì em cũng nên tránh mặt đúng không?”



“Cũng tốt. Em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí Thành, em lui về đằng sau, anh cũng yên tâm hơn.” Lâm Mạc Thần đáp.



Lâm Thiển ngẩn người, cái gì mà “em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí

Thành”? Rõ ràng cô luôn là một mãnh tướng dưới trướng của anh, tự dưng

trở thành điểm yếu từ lúc nào thế?



Anh trai đã nghĩ vậy, lẽ nào Lệ Trí Thành cũng có ý nghĩ tương tự?



Cho đến lúc lên máy bay, trong lòng Lâm Thiển vẫn không thoải mái. Nhưng

khi máy bay lao vào tầng mây, bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng chói

lòa, Lâm Thiển tạm thời gạt bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu óc.



Cô vừa ngắm phong cảnh, vừa rút tờ cẩm nang diệu kế khỏi ví tiền.



Mấy ngày trước, khi Lâm Thiển và Lệ Trí Thành thảo luận về kế hoạch tiếp

theo, anh đã nắm tay cô, cùng cô viết dòng chữ này. Tuy nét chữ vẫn chưa được xuất sắc nhưng không ảnh hưởng việc thưởng lãm.



Kế thứ nhất là: Dụ địch tiến sâu.



Xem một lúc, Lâm Thiển lại gấp tờ giấy bỏ vào túi xách. Bởi vì đây là lần

đầu tiên nắm rõ toàn bộ kế hoạch của Lệ Trí Thành nên trong lòng cô hơi

xúc động. Cô lặng lẽ nhắm mắt, lần này nhất định sẽ thuận lợi, sẽ không

xảy ra bất cứ vấn đề nào.



Bọn họ nhất định sẽ thắng.