Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Một bên khách sạn là

con ngõ nhỏ chìm trong cơn mưa bàng bạc, một bên là quảng trường ẩm ướt. Xung quanh quảng trường là nhà thờ màu xám trắng, tháp chuông cổ kính.

Phía xa xa là dòng sông Arno đục ngầu. Trên sông xuất hiện một cây cầu

cổ kính thấp thoáng trong mưa.



Lâm Thiển chưa từng đặt chân đến

Florence[1], nhưng đã nghe danh nơi này từ lâu. Bây giờ sắp bước vào

cuộc chiến căng thẳng, cô và Lệ Trí Thành chạy đến thị trấn nhỏ nơi chân trời góc bể này, phảng phất như cách biệt với thế giới, tâm trạng đặc

biệt tĩnh lặng.



[1] Florence: thành phố nằm ở miền Trung Italy.



Cô đang ngồi trên giường ở khách sạn, sắp xếp lại đồ trong va li. Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh quan sát cô.



Quần áo là do anh mang từ thành phố Lâm tới, Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.



Cô cầm đống váy đưa đến trước mặt Lệ Trí Thành: “Tại sao anh toàn mang váy cho em thế?”



Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Bởi vì chân em đẹp.”



Lâm Thiển “xì” một tiếng, không nhịn được cười. Đi công tác ở bên ngoài, không có bộ quần áo nào cũng bất tiện.



Vừa treo váy vào tủ, cô vừa nghĩ: Từ trước đến nay chưa bao giờ anh thu dọn quần áo cho cô. Hôm nay mới biết, hóa ra sở thích của anh đơn điệu như

vậy.



Nhưng Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện, kết luận trên là sai

lầm. Bởi vì đống quần áo lót của cô đủ loại màu sắc trong khi của anh

chỉ một màu đen.



Lâm Thiển đếm: đỏ, đen, tím, xanh lam, trắng,

nâu… Cô liền quay đầu nhìn Lệ Trí Thành, tìm đủ loại màu sắc trong ngăn

đồ lót cũng không dễ dàng.



“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển chỉ vào đống đồ lót: “Bảy sắc màu, anh tưởng anh đang sưu tập bi ve đấy à?”



Lệ Trí Thành gối hai tay lên đầu, tựa vào thành ghế phía sau: “Anh tiện tay lấy thôi.”



Xì, ai tin chứ, tiện tay mà thu thập đủ loại màu sắc.



Lúc xuống dưới nhà, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ: con người Lệ Trí Thành

trông có vẻ thâm sâu, chín chắn, già dặn, nhưng ở trên giường cũng rất

thích tình thú… Nghĩ đến đây, mặt cô hơi nóng ran. Được rồi, sau này cô

sẽ chiều anh.



Lúc này, Lệ Trí Thành đang đứng dưới mái hiên gọi

điện thoại: “Ok, see you later[2]”. Anh cúp máy, ngoảnh đầu nói với Lâm

Thiển: “Xe của bên đó sắp đến đón chúng ta rồi.”



[2] Được, lát nữa gặp.



Lâm Thiển gật đầu. Cô đột nhiên có phản ứng, mở to mắt nhìn anh: “Anh biết nói tiếng Anh?”



Cô có nghe nhầm không đấy? Tiếng Anh của anh rất lưu loát, chẳng thua kém cô là bao.



Lệ Trí Thành bỏ hai tay vào túi áo, thản nhiên đáp: “Anh tự học.”



Hừ, lần trước đi Mỹ ai kêu mình không biết tiếng Anh? Hai năm nay chưa bao

giờ thấy anh động đến sách tiếng Anh bao giờ, còn nói tự học?



Lại “giả heo ăn thịt hổ”. Quả nhiên lúc đó anh dùng mọi chiêu để theo đuổi cô.



Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, anh mỉm cười ôm cô lên xe.



Trên thực tế, Lệ Trí Thành nói tiếng Anh rất giỏi. Hai ngày tiếp theo, anh

trực tiếp đàm phán với hai công ty sản xuất đồ da và túi xách thông

thường mà không cần Lâm Thiển làm phiên dịch. Cũng chẳng cần nhờ đến sự

giúp đỡ của cô, anh đã ký thành công hợp đồng độc quyền với hai công ty

này ở khu vực châu Á.



Cả hai công ty đều là doanh nghiệp địa

phương, quy mô không lớn. Một công ty chưa từng bán sản phẩm ra ngoài

biên giới Italy, một công ty chỉ phát triển ở miền Nam nước Ý. Vì vậy,

khi Lệ Trí Thành đến bàn chuyện hợp tác, bọn họ hết sức vui mừng, chi

phí đại lý cũng không cao. Lệ Trí Thành ký hợp đồng độc quyền trong năm

năm, đồng thời ký hai đơn đặt hàng có thể nói rất lớn đối với bọn họ.



Lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng của đối phương đã là tầm chạng vạng tối. Thị trấn nhỏ đèn đóm sáng rực, con đường dài ở phía trước là phố thương

mại, tập trung những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.



Lâm Thiển

khoác tay Lệ Trí Thành, liếc qua túi tài liệu màu đen của anh, có chút

đắc ý: “Chúng ta cũng giàu quá đi, đến tận châu Âu đặt hàng.”



Lệ Trí Thành mỉm cười, dõi mắt về phía trước: “Một ngày nào đó, Ái Đạt cũng sẽ có cửa hàng ở nơi này.”



Lệ Trí Thành rất hiếm khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Lâm Thiển cũng cảm

thấy sôi sục nhiệt huyết. Cô chỉ tay về dãy cửa hàng xa xỉ: “Trong tương lai nhãn hiệu của em cũng mở ở đây, ngay bên cạnh cửa hàng của anh.”



Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Thiển vào lòng, cúi đầu hôn cô.



Ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là người xa lạ không cùng màu

da, anh đứng giữa phố ôm hôn cô, trong làn mưa bụi lất phất, không bị

một ai làm phiền.



Bữa tối được giải quyết tại một quán ăn nhỏ

trên phố. Chỉ là món bít tết và rượu vang đơn giản nhưng mùi vị rất

ngon. Lâm Thiển uống đến mức đầu óc hơi tây tây, cô rút bản hợp đồng vừa xem vừa hỏi: “Anh đã ký được với mấy công ty rồi?”



“Cộng thêm quyền đại lý do mấy doanh nghiệp trong nước chuyển nhượng, tất cả có năm công ty.” Lệ Trí Thành đáp.



Lâm Thiển xem kỹ tư liệu về năm công ty này. Có công ty lớn của Đức doanh

số hàng trăm triệu Euro, cũng có doanh nghiệp địa phương nhỏ như ở

Florence vừa rồi. có doanh nghiệp chuyên đồ da, cũng có công ty chuyên

sản xuất túi xách thông thường. Mức giá của những công ty này thuộc loại tầm tầm bậc trung, cũng có sản phẩm rất rẻ. Tuy nhiên, chất lượng không đến nỗi quá tệ.



Các doanh nghiệp này đều có một đặc điểm chung: bọn họ đều có lịch sử lâu đời, ít nhất năm mươi đến một trăm năm.



Điểm này tương tự tập đoàn DG, Lâm Thiển nghĩ thầm.



Ăn xong, Lệ Trí Thành cầm tay cô: “Chúng ta đi thương lượng với công ty cuối cùng.”



Lâm Thiển có chút bất ngờ: “Muộn như vậy sao?”



Cuộc sống về đêm của thị trấn nhỏ đã bắt đầu, các quán bar và hộp đêm trong

ngõ sáng rực. Những nghệ sĩ đường phố đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào bờ

tường thổi kèn saxophone.



Lệ Trí Thành dẫn Lâm Thiển đi bộ vòng

vèo, tới khu dân cư. Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa còn

treo đèn lồng Trung Quốc.



Một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi

xuất hiện sau cánh cửa. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta nhiệt tình đi tới nghênh đón: “Hi! Lệ!”



Lệ Trí Thành mỉm cười: “Hi! David!”



Lâm Thiển đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau.



Lệ Trí Thành chơi với người nước ngoài từ bao giờ, sao cô không biết nhỉ?


Thì ra hành vi làm rối loạn thị trường của người Trung Quốc đã gợi ý cho bộ phận chiến lược của công ty mẹ ở Mỹ. Bọn họ đề xuất một biện pháp có

tính mũi nhọn.



Một khi đối phương dùng nhãn hiệu vớ vẩn, hạ bệ

nhãn hiệu loại hai, loại ba của chúng ta. Vậy thì chúng ta có thể dùng

nhãn hiệu tốt nhất, kéo các nhãn hiệu khác ra khỏi vũng bùn.



Cụ thể làm thế nào?



Zamon là thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, không một nhãn hiệu nào của Trung

Quốccó thể sánh bằng, thậm chí còn kém xa. Chỉ cần dựa vào tiếng tăm của Zamon, doanh nghiệp Trung Quốc làm gì cũng vô ích.



Một nhãn hiệu xa xỉ không phải dựa vào đồng tiền và mấy trò ba lăng nhăng là có thể tạo ra.



Vì vậy lần này, DG Trung Quốc tiến hành hai công việc. Một mặt, tích cực

tuyên truyền thương hiệu Zamon ở Trung Quốc, nỗ lực chiếm lĩnh thị

trường túi xách xa xỉ. Mặt khác, bọn họ sẽ làm một đoạn quảng cáo mới,

chủ yếu tập trung vào Zamon, đồng thời “đánh bóng” lại các nhãn hiệu

loại hai, ba kia.



Bởi vì Zamon đã thiết lập hình tượng cao cấp

vững chắc trong lòng người tiêu dùng nên thông qua hoạt động quảng cáo

“đánh bóng”, bọn họ sẽ không nhầm lẫn DG với các nhãn hiệu bình dân

khác.



Tất nhiên, để làm được điều này cần một khoản đầu tư rất lớn, đồng thời đặt cược cả tương lai của DG Trung Quốc.



Charles đặt tên cho “chiến dịch” lần này là “nghiền nát”. Với cỗ xe tăng lớn

Zamon, dẫn dắt các nhãn hiệu khác, nghiền nát thị trường túi xách Trung

Quốc.



Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Tranh cố ý ngồi lại trò

chuyện với mấy người quản lý nước ngoài. Thấy Charles tiễn Lâm Mạc Thần

ra thang máy rồi quay về văn phòng của mình, anh ta lập tức đi theo.



“Charles.” Trần Tranh gõ cửa vào phòng: “Tôi có một tin tức quan trọng cần báo cáo với anh.”



Cho đến bây giờ, Charles tương đối hài lòng về người cấp dưới Trung Quốc

này, anh ta mỉm cười: “Mời ngồi, có tin tức quan trọng gì muốn chia sẻ

với tôi thế?”



Trần Tranh trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Tại

sao Lâm tiên sinh lại không tiếp nhận việc thu mua Ái Đạt, bên trong có

một nguyên nhân quan trọng, anh có biết không?”



Charles lắc đầu: “Anh ta chỉ nói là lý do cá nhân. Liên quan đến vấn đề riêng tư, tôi đương nhiên không hỏi.”



Trần Tranh cười: “Anh và Lâm tiên sinh đều là người công tư phân minh, về

điểm này tôi rất khâm phục. Có điều…” Anh ta hạ giọng: “Trung Quốc có

một câu gọi là “việc quân cơ không ngại dối trá”. Sở dĩ Lâm tiên sinh

không nhận vụ Ái Đạt là vì em gái Lâm Thiển của anh ta làm quản lý cấp

cao ở Ái Đạt. Tay Lệ Trí Thành, CEO đương nhiệm của Ái Đạt, đồng thời

cũng là mối phiền phức lớn của chúng ta chính là vị hôn phu của con bé

đó.”



Charles há hốc miệng: “Thì ra là vậy.”



Sau khi tiết

lộ bí mật, Trần Tranh đương nhiên cho rằng, Charles sẽ hiểu cần phải làm gì. Nhưng một lúc sau, Charles chau mày hỏi: “Ben, anh nói với tôi

chuyện này làm gì?”



Trần Tranh đột nhiên cảm thấy chán ghét người đàn ông trước mặt.



Hình như Charles cố ý để anh ta tiết lộ. Người nước ngoài có vẻ thích giả bộ ngây thơ? Đúng là đồ giả dối.



Nhưng con người đôi khi buộc phải cúi đầu, Trần Tranh vẫn nói ra kế sách của

mình: “Ý của tôi là, bây giờ chúng ta đấu với Lệ Trí Thành, nếu công

khai mối quan hệ của Lâm Thiển và Lâm Mạc Thần, nhất định người của Ái

Đạt sẽ bị đả kích nặng nề. Thậm chí chúng ta có thể phao tin, Lâm Thiển

chính là người của công ty cài vào Ái Đạt. Như vậy, cô ta sẽ bị cơ quan

công an điều tra. Lệ Trí Thành không chỉ mất đi một trợ thủ đắc lực, mà

còn đánh mất lòng tin của mọi người. Dù vụ này không thể đánh bại anh ta nhưng chắc chắn cũng có lợi cho DG Trung Quốc chúng ta.”



Charles nghe rất nhập tâm. Anh ta dường như dao động, cũng hơi khó xử. Một lúc

sau, anh ta lắc đầu: “Không được, Ben, tôi không thể làm vậy, vì đi

ngược đạo đức nghề nghiệp của tôi và phản bội tình bạn giữa tôi và

Jason.”



Trần Tranh ngẩn người. Anh ta không ngờ người nước ngoài lại không thông suốt như vậy.



Thế là anh ta mở miệng thuyết phục: “Charles, anh có thể xác định Jason

không giúp em gái anh ta? Tri nhân tri diện bất tri tâm[6]. Thời gian

qua chúng ta gặp nhiều khó khăn như vậy, không biết chừng Jason ở đằng

sau giở trò cũng nên.”



[6] Biết người, biết mặt, khó biết lòng.



Bôi nhọ người khác là hành vi không cần bỏ vốn. Hơn nữa, con người Lâm Mạc

Thần luôn khiến Trần Tranh có cảm giác không đáng tin cậy.



Nào

ngờ lần này, Charles lại càng không tin lời anh ta: “Ben, anh nhầm rồi.

Jason là người bạn trung thành nhất của tôi. Hơn nữa, anh cũng đừng coi

thường anh ta. Thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là nhà đầu tư ở

phố Wall. Một Ái Đạt bé tý, anh chẳng thèm để vào mắt. Có người đánh

giá, tài sản của Jason lên đến…” Charles đưa ra một con số bằng đô la

Mỹ.



Trần Tranh hít một hơi sâu, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.



Charles nói tiếp: “Tôi tiết lộ cho anh thêm một bí mật, chắc anh sẽ yên tâm về

Jason. Mấy ngày trước, tôi có hỏi ý kiến của Jason về tình hình thị

trường hiện tại. Anh ta nói mình chỉ phụ trách vấn đề đầu tư, thân phận

nhạy cảm, không tiện phát biểu ý kiến. Sau đó khó chối từ, anh ta liền

viết một tờ giấy, gấp lại và đưa cho tôi, bảo tôi đợi ý kiến của công ty mẹ rồi mở ra, xem có giống ý kiến của anh ta hay không?



Anh thử

đoán xem mọi chuyện diễn ta thế nào? Sau khi nhận được chỉ thị về chiến

thuật “nghiền nát” từ công ty mẹ, tôi liền mở tờ giấy của Jason. Trên đó viết đúng câu hôm nay chúng ta nhìn thấy: Dùng cách của người để trị

lại người.



Ben, ý kiến Jason đưa ra giống hệt công ty mẹ. Ban đầu tôi còn phân vân, nhưng có ý kiến của anh ta, tôi càng kiên định làm

theo chiến thuật “nghiền nát”. Hơn nữa, lẽ nào công ty mẹ sẽ hại DG

Trung Quốc? Vì vậy, anh có thể yên tâm hoàn toàn về Jason.”



Mấy phút sau, Trần Tranh rời khỏi văn phòng của Charles.



Nghĩ tới lời nói cử chỉ của Lâm Mạc Thần, Trần Tranh cảm thấy vô cùng mờ

mịt. Lẽ nào Lâm Mạc Thần là người tàn nhẫn, mặc kệ em gái, đứng về phía

DG?



Nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Anh ta vừa tố cáo với

Charles, Lâm Mạc Thần đã sớm hơn một bước, giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của Charles, còn khiến người đàn ông này không muốn hãm hại em gái

của bạn.



Tại sao anh ta bỗng có cảm giác bản thân bị rơi vào bẫy?



Tuy nhiên, Trần Tranh không đoán ra, rốt cuộc Lâm Mạc Thần đề phòng nên mới tính kế anh ta, hay là tính kế cả với Charles và DG?