Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
Chương 37 :
Ngày đăng: 17:29 19/04/20
Trong thời điểm “gươm tuốt vỏ” vô cùng căng thẳng, mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình, đều cố gắng hết sức lực.
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đang nỗ lực đẩy lui hàng ngoại.
Trần Tranh nỗ lực bảo vệ chức vụ Tổng giám đốc và lợi ích của mình.
Charles cũng hết sức cố gắng, với hy vọng việc kinh doanh của DG Trung Quốc
ngày càng tốt đẹp. Anh ta cho rằng làm vậy không chỉ hoàn thành mục tiêu của công ty mẹ, còn có thể mang đến sản phẩm hàng đầu thế giới cho
người tiêu dùng Trung Quốc. Đây là một việc làm có giá trị.
Các
giám đốc đầu tư của Lâm Mạc Thần cũng đang nỗ lực. Tuy việc thu mua Ái
Đạt không có tiến triển nhưng nhóm đầu tư xuất sắc này đang tìm mọi cách đi sâu vào tầng lớp cổ đông của hai doanh nghiệp. Bất cứ “lỗ hổng” nào
hay đối phương chỉ tỏ ra một chút lung lay, bọn họ sẽ nắm bắt cơ hội,
luồn lách đến mục tiêu như con rắn độc.
***
Sau khi kết
thúc cuộc họp chiến lược của Charles, Lâm Mạc Thần trở về văn phòng của
mình ở thành phố Lâm. Lúc này, trời đã sẩm tối.
Phòng làm việc
của anh ở cuối hành lang. Khi đi ngang qua phòng hội nghị bật đèn sáng
trưng, Lâm Mạc Thần nhìn thấy một người đàn ông mặc comple chỉnh tề đang ngồi trò chuyện vói nhóm nhân viên phụ trách thu mua Ái Đạt.
Lâm Mạc Thần liếc qua người đàn ông trẻ tuổi đó. Đối phương trông hơi quen
quen. Bởi vì Lâm Thiển nên trước đây anh từng xem hồ sơ tất cả nhân viên quản lý cao cấp của Ái Đạt.
Vì vậy, Lâm Mạc Thần nhanh chóng đối chiếu người đàn ông này với một cái tên tồn tại trong bộ não của anh.
Là một nhân vật hết sức quan trọng của Ái Đạt.
Lâm Mạc Thần hơi chau mày, sắc mặt không thay đổi. Anh cũng chẳng dừng bước, tiếp tục đi về phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi yên vị, anh gọi thư ký pha một cốc cà phê, xem xét báo cáo
phân tích một lúc mới tựa vào thành ghế, cầm điều khiển mở tivi treo
trên tường.
Đúng tám giờ tối, các đài truyền hình lớn đều phát sóng quảng cáo mới của nhãn hiệu túi xách cao cấp Zamon.
Lại một trận “mưa máu gió tanh” sắp bắt đầu.
Tại sao trước đó, Lâm Mạc Thần chỉ đường vẽ lối cho Charles.
Bởi vì sau khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật dùng số đông tiêu diệt
đối thủ, Lâm Mạc Thần gần như có thể xác định, công ty mẹ DG ở bên Mỹ sẽ sử dụng Zamon để cứu vãn các nhãn hiệu khác. Đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, vậy thì việc anh chỉ cho Charles cũng không gây ảnh hưởng đến cục diện, còn có thể củng cố mối quan hệ cá nhân giữa anh và Charles,
đề phòng sự chia rẽ của tên tiểu nhân Trần Tranh.
Ngoài ra, với
trí tuệ của Lệ Trí Thành, chiến thuật “nghiền nát” của DG chắc chắn nằm
trong sự tính toán của cậu ta. Đã như vậy, anh thuận nước đẩy thuyền,
không biết chừng còn đúng ý cậu ta với Lâm Thiển, hơn nữa không vi phạm
quy tắc nghề nghiệp của anh.
Tuy nhiên, theo những gì anh vừa
chứng kiến, nội bộ Ái Đạt dường như có kẻ phản bội. Lâm Mạc Thần sẽ
không tiết lộ điều này với Lâm Thiển, bởi đây là chuyện thường thấy
trong quá trình thu mua. Nếu anh nói ra, sẽ vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp.
Nếu biến cố của ngày hôm nay khiến Ái Đạt bị đả
kích nặng nề, vậy thì có thể vượt qua cửa ải này hay không, chỉ dựa vào
bản thân họ mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Lệ Trí
Thành không thể ứng phó với những trò dối trá thường thấy trên thương
trường, vậy thì cậu ta có thể cuốn xéo khỏi em gái anh được rồi.
***
Đầu tháng chín, thành phố A nóng như lò lửa.
Buổi chiều ánh nắng chói chang, Lâm Thiển vẫn mặc bộ đồ công nhân màu xanh
dày cui, đội mũ lưỡi trai, tóc buộc sau gáy, cùng mấy nhân viên kỹ thuật và công nhân đứng bên dây chuyền sản xuất, kiểm tra thành quả thí
nghiệm.
Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý Lâm Thiển. Nghe giọng nói đắc ý và nũng nịu của cô, lòng anh rung động, anh nắm
ngón tay cô nói nhỏ: “Ừ, anh cam tâm tình nguyện.”
Buổi tối về khách sạn, hai người đặc biệt cuồng nhiệt. Cho tới khi kết thúc cuộc ái ân đã là nửa đêm.
Toàn thân Lâm Thiển rã rời, nằm trên giường không muốn động đậy. Do chưa
buồn ngủ cô tùy tiện cầm điều khiển, mở tivi ra xem. Ai ngờ bấm mấy kênh liền, cô đều nhìn thấy quảng cáo của Zamon.
Lâm Thiển bĩu môi,
quay sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu không phải đã biết trước đối sách của anh, chắc giờ này em lo lắng chết đi được. Đúng là hoàng đế còn
chưa lo, thái giám đã sốt ruột, cả nghĩ vô ích.” Nói xong, cô không nhịn được cười.
Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt,
nhưng khi xem quảng cáo của DG, đôi mắt anh lập tức trở nên thâm trầm
trong giây lát.
Cảm giác của Lâm Thiển bây giờ quả thực rất khó
diễn tả. Trước đây cô đi theo anh, trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm
trạng cũng lên lên xuống xuống, thậm chí chịu nhiều ấm ức. Mặc dù từng
có lời lẽ không hay về kế sách vô tình của anh, nhưng cũng bởi vì tâm
trạng rơi xuống đáy vực nên khi giành thắng lợi cuối cùng, niềm vui càng tăng lên gấp bội.
Còn bây giờ…
Chậc chậc… nhìn đối thủ
tiến hành từng bước theo kế hoạch của Lệ Trí Thành, trong lòng cô có cảm giác chứa đựng một bí mật to lớn nhưng không thể chia sẻ với người
khác, phải kìm nén đến mức khó chịu.
Ngoài ra, cho dù có kế sách
tiếp theo, nhưng kế sách đó liệu có hiệu quả, có nảy sinh biến cố bất
ngờ hay không là điều chẳng ai biết trước. Vì vậy, trong lòng Lâm Thiển
vẫn tương đối thấp thỏm bất an.
Lệ Trí Thành hoàn toàn ngược lại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thần sắc anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Lâm Thiển không nhịn được, ghé mặt hôn lên má anh một cái: “Em yêu anh.”
Lệ Trí Thành nhìn cô, cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Anh yêu em.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Lâm Thiển chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi anh: “Nghe nói gần đây công ty Ái Đạt cũ có mấy cổ đông nhỏ đem bán cổ phần?”
Lệ Trí Thành gật đầu: “Đúng là có mấy người.”
Lâm Thiển chớp mắt, trong kế hoạch của Lệ Trí Thành không bao gồm vụ cổ đông của Ái Đạt cũ bán cổ phần.
“Không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Lệ Trí Thành đáp: “Chúng ta không thể kiểm soát chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên, không ảnh hưởng đến đại cục là được.”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy lời anh cũng có lý.
Lệ Trí Thành chỉ chiếm 10% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ. Số cổ phần còn
lại nằm trong tay chủ tịch Từ Dung, chị dâu của Lệ Trí Thành, con trai
út của ông Từ Dung, những lãnh đạo cấp cao thân thiết như Cố Diên Chi,
Lưu Đồng và một số cổ đông nhỏ. Lâm Thiển đã tính qua, dù các cổ đông
nhỏ bán hết cổ phần, DG cũng chỉ giành được 15 - 20% cổ phần là nhiều
nhất, không thể nắm quyền kiểm soát công ty, trừ khi ít nhất hai người
nhà của Lệ Trí Thành hoặc lãnh đạo thân quen cùng phản bội. Tuy nhiên,
đây là trường hợp khó xảy ra.
Vì vậy Lâm Thiển yên tâm xem tivi. Một lúc sau, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Vài ngày nữa anh sẽ đi Mỹ một chuyến.”
Chuyến đi này của anh vô cùng quan trọng, Lâm Thiển đã biết trước. Cô gật đầu
mỉm cười với anh: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.”
Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ tới, ngày thứ năm sau khi Lệ Trí Thành đi
Mỹ, một tin tức chấn động từ tập đoàn Ái Đạt truyền tới.
Buổi tối cùng ngày, DG Trung Quốc tổ chức buổi họp báo, tuyên bố đã mua lại 51%
cổ phần của công ty Ái Đạt cũ, trở thành cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát công ty. Sau khi nghe thông tin này, chủ tịch Từ Dung đang ở Viện
điều dưỡng phát bệnh tim tại chỗ và được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập
tức.