Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 39 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Rất lâu sau này, khi

hồi tưởng lại khoảng thời gian phong ba bão táp đó, Lâm Thiển phát giác, rất nhiều sự việc đều phát triển theo dự kiến của Lệ Trí Thành.



Ví dụ, khi tiến vào thị trường Trung Quốc, bước đầu tiên của DG là tung ra nhãn hiệu loại hai và ba.



Ví dụ khi Lệ Trí Thành thực hiện chiến thuật “đục nước béo cò”, DG quả nhiên đẩy mạnh thương hiệu Zamon lên “đầu sóng ngọn gió”.



Ví dụ bây giờ, thị trường bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng.



Zamon giống như quả cầu pha lê đẹp đẽ, đã bị đẩy lên điểm cao nhất của thị

trường. Mà đằng sau đó, DG vô hình chung đã dốc hết sức lực của bọn họ,

từ tài chính, nhân lực, mức độ ảnh hưởng, trong khi Tư Mỹ Kỳ cũng đã

dùng toàn bộ nguồn tài nguyên của mình. Hơn nữa, bọn họ còn buộc chặt

nhãn hiệu cao cấp và nhãn hiệu bình thường vào nhau.



Lúc này, nếu có ai đó ở đằng sau đẩy bọn họ một phát. Zamon và DG Trung Quốc sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.



Lâm Thiển tưởng rằng, thời cơ ra tay đã chí muồi. Ai ngờ đúng lúc này, biến cố xuất hiện.



Công ty Ái Đạt cũ bị DG khống chế cổ phần thành công. Tiếp theo không chỉ xảy ra một hai sự việc ngoài ý muốn.



Trời vẫn chưa sáng, Lâm Thiển nằm trong phòng ký túc của công ty, gọi điện cho Lệ Trí Thành ở bên kia bờ đại dương.



“Bác trai không sao là tốt rồi.” Cô cất giọng dịu dàng: “Khi nhận được tin, em lo quá.”



Lệ Trí Thành đang ở phòng chờ của sân bay Seattle. Bên ngoài sắc trời mờ

mịt, sân bay đèn đóm sáng trưng. Anh dõi mắt ra đường băng tấp nập máy

bay lên xuống, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Em không cần lo lắng.

Trưa nay anh đã gọi điện cho bố, không có gì đáng ngại.”



“Vâng, có cần em bay về thành phố Lâm thăm bố anh không?”



Lệ Trí Thành im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Không cần, thời gian này em cứ ở thành phố A thì tốt hơn.”



Trong lòng Lâm Thiển không thoải mái nhưng cô vẫn đồng ý với quyết định của anh.



Cũng không phải Lâm Thiển khó chịu với Lệ Trí Thành. Cô hiểu rõ dụng ý của

anh, thông tin công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG gây chấn động toàn ngành túi xách. Tuy bây giờ Ái Đạt cũ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong

nghiệp vụ của tập đoàn Ái Đạt, nhưng đối với bố con Lệ Trí Thành, dù sao đây cũng là gia sản có ý nghĩa lớn, đồng thời là một biểu tượng torng

lòng toàn thể nhân viên Ái Đạt nói chung và những nhân viên lâu năm nói

riêng.



Là “lãnh tụ” của các doanh nghiệp quốc nội trong cuộc

chiến thu mua này, bây giờ Ái Đạt lại để mất “gia sản”, thử hỏi bên

ngoài hoang mang đến mức nào?



Có nguồn tin tiết lộ, dưới sự cạnh

tranh kịch liệt của Zamon, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ái Đạt đã dao

động bí mật ký hợp đồng với DG, sắp tới có lẽ cả tập đoàn sẽ bị đem bán. Cũng có người cho biết, nội bộ Ái Đạt chia thành hai phe, tình hình rất hỗn loạn. Đương nhiên cũng có kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến dư luận càng thêm hoang mang.



Lệ Trí Thành không cho Lâm Thiển về thành phố Lâm, cũng nhằm mục đích để cô tránh nơi thị phi này.



Lâm Thiển không thoải mái bởi vì Ái Đạt bị người khác chơi một vố, cũng vì sự bất lực của bản thân.



“Là ai bán cổ phần, anh đã điều tra rõ chưa?” Cô hỏi.



“Rồi.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Ngoài Cố Diên Chi còn có Từ Trừng Yến và chị dâu của anh.”



***



Cùng thời điểm, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, người được

coi là cánh tay phải của Lệ Trí Thành đang cùng đại kiện công ty đầu tư

MK và nhân viên tập đoàn DG đi thăm quan cửa hàng flagship của Zamon ở

New York.



Trước khi đi Mỹ, anh ta thông báo nghỉ phép một tháng với phòng nhân sự, đồng thời để lại đơn xin từ chức.



Vào giây phút này, Cố Diên Chi đứng giữa đám đông, bộ dạng đặc biệt nhàn nhã và thoải mái.



“Cố tiên sinh.” Một giám đốc của tập đoàn DG cười hỏi: “Anh có hài lòng về chuyến đi Mỹ lần này không?”



Cố Diên Chi tháo kính râm, nửa cười nửa không nhìn anh ta: “Rất hài lòng,

xin cảm ơn sự tiếp đoán của quý vị. Tôi nghĩ tôi đã đạt được nguyện vọng kiếm thật nhiều tiền, du ngoạn vòng quanh thế giới. Tôi sẽ bắt đầu hành trình từ nước Mỹ.”



Mọi người đều cười. Bên cạnh Cố Diên Chi là

một giám đốc người Trung Quốc, cũng vừa bay sang bên này. Anh ta hỏi:

“Cố tổng đồng ý bán cổ phần, còn rời khỏi Ái Đạt. Người trong giới đều

hết sức kinh ngạc, tôi muốn biết lý do tại sao?”



Câu hỏi mang hàm ý sâu xa.



Bởi vì vụ mua bán cổ phần là do Cố Diên Chi đàm phán với công ty đầu tư,

lãnh đạo cao cấp của DG chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Người giám đốc

này trong quá khứ cũng được coi là đối thủ cạnh tranh của Cố Diên Chi,

nên anh ta ít nhiều nảy sinh sự nghi ngờ. Nhưng cổ phần đúng là đã bán, DG đã kiểm soát công ty Ái Đạt cũ. Vì vậy, anh ta mới càng nghi hoặc.



Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Diên Chi mỉm cười, chỉ trả lời ngắn
Bình thường khi gặp nhau, hai người luôn vui vẻ và tình cảm. Nhưng vào thời

khắc này, Lâm Thiển hết sức yên tĩnh, môi hơi mím chặt. Lệ Trí Thành

cũng không nói điều gì, cầm tay cô đi ra ngoài.



Ngoài trời đã tối đen, hành lang bật đèn sáng trưng. Đây là khu phòng bệnh đặc biệt nên

rất vắng vẻ, chỉ có ngọn đèn sáng trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống người

bọn họ, tạo thành hình bóng bất định dưới chân.



Lâm Thiển liếc qua Lệ Trí Thành, có chút ngẩn ngơ. Cô thật sự hy vọng, hai người có thể nắm tay nhau đi đến hết con đường.



“Em ấm ức lắm phải không?”



Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, quay sang Lâm Thiển. Ở giây tiếp theo,

anh ôm eo cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, mạnh mẽ

nhưng cũng dịu dàng.



Lâm Thiển ôm cổ anh.



“Ừm.” Cô nói

khẽ: “Hơi hơi. Nhưng so với việc người nào đó gặp “núi đao biển lửa” ở

chỗ anh trai em, chút ấm ức này chẳng là gì cả.”



Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười.



Thật ra Lâm Thiển không hề oán trách ông Từ Dung. Ngược lại, cô hiểu những

suy nghĩ của ông, từ góc độ một người cha và một thương nhân. Hơn nữa,

sau khi Lệ Trí Thành tỏ rõ thái độ, ông cũng lập tức chấp nhận cô.



Nhưng Lâm Thiển vẫn hơi tủi thân, bởi vì cô và anh trai rất thẳng thắn vô tư, là những người đáng tin cậy nhưng lại bị hiểu nhầm. Hơn nữa, ở hoàn

cảnh này, cô lại không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, càng

không thể chứng minh mình là “người phụ nữ thích hợp với Lệ Trí Thành”.

Đây là do hoàn cảnh khách quan tạo thành, bởi vì thân phận và vị trí của cô và Lâm Mạc Thần là điều không thể thay đổi.



“Một người phụ nữ như thế nào mới thích hợp với anh?” Lâm Thiển đột nhiên lên tiếng.



Biết câu hỏi này là hơi kỳ cục nhưng cô vẫn thốt ra miệng.



Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô. Tầm mắt

Lâm Thiển hoàn toàn bị anh che khuất, toàn thân cũng bị anh ôm chặt.

Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng nói trầm

thấp của anh vang lên bên tai: “Có cần anh moi tim ra cho em không?”



Lâm Thiển không nhịn được cười.



Đúng là vừa rồi Lệ Trí Thành tỏ thái độ rất kiên quyết và cứng rắn trước mặt bố anh.



“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”



“Một khi con đánh đuổi DG khỏi thị trường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”



Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh.



Nếu tình yêu là một loại tín ngưỡng, vậy thì tín ngưỡng của cô chính là

người đàn ông này. Còn anh đã dùng phương thức quyết đoán vốn có của

mình để bảo vệ tình yêu của cả hai người.



“Em yêu anh.” Cô thì thầm.



Lệ Trí Thành lại một lần nữa cúi xuống ngậm môi cô.



Hai người cách xa một thời gian, cộng thêm nỗi nhớ nhung trước đó nên nụ

hôn này vô cùng mãnh liệt. Ở góc hành lang vắng vẻ, Lệ Trí Thành khóa

Lâm Thiển trong vòng tay của mình, hôn lên môi, mắt, mũi, tai cô. Cả hai nhất thời quên cả thời gian, trong mắt, trong lòng họ chỉ có hình bóng

đối phương.



Cao Lãng và Tưởng Viên vừa đi lên tầng bốn liền nhìn

thấy Tổng giám đốc đang ôm hôn một cô gái ở góc tường. Cô gái đó đương

nhiên là Lâm Thiển.



Lệ tổng ở thời khắc này hoàn toàn khác ngày thường. Có lẽ cũng chỉ ở trước mặt Lâm Thiển, Lệ tổng mới để lộ vẻ tùy ý như vậy.



Cao Lãng và Tưởng Viên đều dừng bước. Tưởng Viên không lấy làm lạ, Cao Lãng xấu hổ, lập tức quay đầu sang một bên.



“Khụ…” Tưởng Viên ho khan một tiếng.



Lệ Trí Thành ở phía đối diện liền ngẩng đầu, đồng thời rời khỏi môi Lâm

Thiển, nhưng vẫn ôm eo cô. Có lẽ do nụ hôn quá cuồng nhiệt, gương mặt

anh hơi hồng lên. Anh quay người về phía bọn họ. Lâm Thiển bị bắt quả

tang tại trận, thẹn thùng cúi thấp đầu, không nhìn hai người đàn ông.



“Tổng giám đốc.” Tưởng Viên cất giọng bình thản: “Cổng trước xuất hiện một số phóng viên và một số người không rõ thân phận, hình như đến để gây

chuyện.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Bọn họ cầm băng rôn biểu ngữ, nói Ái Đạt chúng ta câu kết với công ty nước ngoài, bán đứng thương

hiệu dân tộc.”



Thần sắc Lệ Trí Thành không thay đổi, trong khi Lâm Thiển giật mình. Biến cố đến nhanh hơn cô tưởng.