Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 40 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Đêm mỗi lúc mỗi khuya, cả thành phố lấp lánh ánh đèn như bàn cờ phức tạp trải dài, không thấy tận cùng.



Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đứng ở hành lang tĩnh mịch của khu nhà điều trị, dõi mắt xuống đám đông bên dưới.



Bọn họ có vẻ đứng ngồi không yên, bộ dạng hết sức hưng phấn. Các phóng viên tay cầm camera hoặc máy ảnh đi đi lại lại. Chỉ cần có người rời khỏi

tòa nhà này, lập tức thu h1ut sự chú ý của bọn họ.



Đằng sau đám

phóng viên là mười mấy người đàn ông mặc đồng phục xanh công nhân. Do

trời tối nên không rõ diện mạo của bọn họ, nhưng biểu ngữ trong tay họ

rất nổi bật:



“Ngăn chặn việc thu mua của nước ngoài.”



“Lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt câu kết nước ngoài, bán đứng thương hiệu dân tộc.”



Bọn họ đồng thời hô to khẩu hiểu phản đối. Giống như đã tập luyện từ trước, âm thanh đồng loạt vang vang:



“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!”



“Không cho người nước ngoài mua cổ phần của Ái Đạt cũ.”



“Đuổi gián điệp của nước ngoài ra khỏi Ái Đạt.”



Nghe đến năm từ “gián điệp của nước ngoài”, Lâm Thiển liền chau mày.



Rõ ràng bọn họ ám chỉ cô.



Mặc dù đã tối muộn nhưng cổng bệnh viện vẫn đông người qua lại, vì vậy đám

đông này nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua đường. Phóng viên

cũng nhân cơ hội, chụp ảnh nhóm biểu tình lia lịa. Người tụ tập mỗi lúc

một đông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.



Lệ Trí Thành một tay khoác vai Lâm Thiển, một tay chống lên thành cửa sổ. Sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh.



“Em cho rằng ai đứng sau vụ này?” Anh hỏi.



Lâm Thiển hừ một tiếng khinh miệt: “Trần Tranh chứ còn ai vào đây nữa? Thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngoài anh ta ra còn ai?”



Đây cũng là đáp án trong đầu Lệ Trí Thành. Khóe mắt anh vụt qua một tia sắc lạnh.



Lâm Thiển lắc đầu: “Thật ra Trần Tranh không phải là loại người ngốc

nghếch. Hồi còn làm việc ở Tư Mỹ Kỳ, em cảm thấy anh ta tương đối có đầu óc, quản lý công ty cũng không đến nỗi nào. Nhưng con người anh ta… quá cố chấp. Anh ta quá coi trọng tư lợi, hơn nữa thường bất chấp thủ đoạn

để đạt được mục đích, vì vậy mới hay làm những chuyện ngu ngốc. Bây giờ

nghĩ lại mới thấy, con người này thật ra vừa đáng thương vừa đáng giận.

Bởi vì từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn nhận rõ vấn đề.”



Nói xong, cô quay sang Lệ Trí Thành.



Có lẽ do mấy ngày qua, đặt biệt là hôm nay, tâm trạng của Lâm Thiển sa sút nên khi chứng kiến màn kịch đồng thời là sự tấn công ác ý của Trần

Tranh, trong lòng cô mới nảy sinh cảm thán.



Cô cảm thán con người Trần Tranh, cũng tựa như cảm thán nhiều chuyện khác, mà bản thân không thể nói rõ.



Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn Lâm Thiển. Sắc mặt anh vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt thâm sâu khó đoán.



Sau đó, anh giơ tay nâng cằm cô, nói nhỏ: “Em nói không sai, nhưng đây cũng là sự vùng vẫy cuối cùng của anh ta.



Ngữ khí của anh tựa hồ thoát ra khí lạnh, khiến Lâm Thiển bất giác rùng mình.



DG và công ty đầu tư tìm mọi cách thu mua cổ phần, khiến ông Từ Dung đổ

bệnh nhập viện. Bây giờ Trần Tranh lại dùng cô để công kích anh và Ái

Đạt.



Lệ Trí Thành sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chắc Trần Tranh đã quên mất, anh là người tàn nhẫn đến mức nào?



Hiện tại, kế hoạch liên hoàn do anh sắp xếp đã đâu vào đấy, cuộc phản kích

sẽ bắt đầu vào mấy tháng sau. Đến lúc đó, Trần Tranh sẽ chỉ còn con

đường “chết”.



Lâm Thiển lại dõi mắt xuống đám đông bên dưới.

Không biết bây giờ Trần Tranh đang trốn ở góc nào? Chắc anh ta rất đắc ý khi chứng kiến cảnh tượng này?



Nhưng nhiều khả năng lần sau gặp lại, cô chỉ còn ánh mắt thương hại dành cho anh ta.



***



“Tiết Minh Đào tới rồi.” Tưởng Viên đi đến, gật đầu với Lệ Trí Thành.



Lâm Thiển thuận theo ánh mắt hai người đàn ông, quả nhiên nhìn thấy mấy

chiếc xe buýt lớn đỗ ở ngoài cổng bệnh viện. Sau đó, Tiết Minh Đào dẫn

theo mấy cán bộ và nhân viên của Ái Đạt xuống xe. Bọn họ bắt đầu duy trì trật tự ở hiện trường, đồng thời ngăn phóng viên và đám người biểu tình ở bên ngoài.



Tình trạng này thật ra hơi khó xử. Lệ Trí Thành

không thể báo cảnh sát, bởi nếu cảnh sát can thiệp, chắc chắn ngày mai

sẽ lên trang nhất, chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn.



Nhưng cũng

không thể mặc kệ đám người gây rối, bởi họ chặn ngoài bệnh viện, không

biết baoi giờ mới rời đi. Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của ông Từ Dung sẽ

bị ảnh hưởng.



Bây giờ chỉ có thể dùng thủ đoạn “lấy thịt đè

người” để trấn áp bọn họ. Cũng may Tiết Minh Đào dẫn theo nhiều người,

bao vây đám gây chuyện trong giây lát.



Từ trước đến nay, Tiết

Minh Đào luôn là người làm việc thận trọng. Tuy không nghe thấy bọn họ

nói gì nhưng Lâm Thiển có thể đoán ra, Tiết Minh Đào và mấy cán bộ đang

trình bày với phóng viên, có lẽ giải thích đám người gây chuyện không

phải nhân viên của Ái Đạt. Người anh ta dẫn đến cũng khá thú vị. Một bộ

phận thanh niên cường tráng đứng ở vòng ngoài, bên trong đều là người có tuổi hoặc nhân viên nữ. Như vậy, bọn họ trở thành thế yếu trước đám

người gây chuyện kia. Nếu đối phương động thủ, tin tức của ngày mai sẽ

trở thành, lưu manh côn đồ đánh đập nhân viên của Ái Đạt. Tất nhiên, đám thanh niên trai tráng cũng không để những người già nua, yếu ớt bị ức

hiếp thật sự.



Không thể không thừa nhận, Tiết Minh Đào tương đối thâm hiểm. Anh ta thừa sức đối phó với kẻ tiểu nhân như Trần Tranh.



Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, hiện trường không xảy ra xung đột, đám đông

biểu tình cũng có người ra về. Mấy phóng viên đều vây quanh Tiết Minh

Đào, nghe anh ta giải đáp thắc mắc.



Thấy tình hình bớt căng thẳng, Tưởng Viên cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành và Lâm Thiển: “Ô tô đã đến cổng phụ rồi.”



Lệ Trí Thành gật đầu, cởi áo comple khoác lên người Lâm Thiển, sau đó ôm vai cô: “Chúng ta đi thôi!”



Lâm Thiển không lên tiếng. Bây giờ đúng là chuyện lớn đã hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy nhiên…



Cô quan sát đám đông bên dưới, lại ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời tối đen.

Dù Lệ Trí Thành không nói rõ, nhưng tất cả mọi người, gồm cô và anh,

Tưởng Viên, Tiết Minh Đào, Trần Tranh… đều biết rõ, mối quan hệ giữa cô

và Lâm Mạc Thần đã ảnh hưởng đến cục diện đối kháng giữa các doanh

nghiệp trong và ngoài nước.



Anh trai vị hôn thê của CEO tập đoàn

Ái Đạt Lệ Trí Thành chính là giám đốc đầu tư số một, người chỉ đạo vụ

thu mua các doanh ngiệp trong nước. Bất kể ai biết sự thật này, trong

lòng đều không thoải mái.



Có phải Ái Đạt đã câu kết với DG? Lâm

Thiển có phải là gián điệp hay không? Lâm Thiển vốn không thể giải thích tường tận những băn khoăn này. Nhất là người bên ngoài không nắm rõ kế

hoạch tiếp theo của Lệ Trí Thành, chỉ thấy bây giờ các doanh nghiệp

trong nước bị DG đè bẹp. Tình trạng này càng khiến dư luận hoang mang,

ngờ vực. Trong khi đó, cuộc phản công của Lệ Trí Thành cần thêm một

khoảng thời gian chuẩn bị, chắc chắc anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Ý nghĩ đó một khi cắm rễ trong đầu óc, sẽ khơi gợi niềm kiêu hãnh và nhiệt huyết từ trong cốt tủy của cô.



Lâm Thiển nghĩ thầm: Nếu bây giờ bản thân không phụ thuộc vào Lệ Trí Thành, làm gì có chuyện người xung quanh nghi ngờ cô. Như Lệ Trí Thành từng

phát biểu, kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Nếu cô có năng lực tự chứng

minh sự trong sạch của mình, người xung quanh liệu có dám bôi nhọ cô nửa câu? Trần Tranh cũng sẽ không dám coi cô là nhược điểm của Lệ Trí

Thành, thách thức hết lần này đến lần khác. Phóng viên cũng không dám

phát biểu linh tinh, bởi vì cô đã cho thấy tài năng và phẩm hạnh của

mình trước mọi người. Đám nhân viên kỳ cựu của Ái Đạt không còn nghi ngờ cô, bởi vì cô không cần lệ thuộc vào Lệ tổng của bọn họ mới có thể tồn

tại.



Ý nghĩ này lặp đi lặp lại trong bộ não Lâm Thiển, trở thành ý chí và khát vọng mãnh liệt. Cô biết mình phải dấn thân. Cuộc đời có

những việc bạn phải đích thân thử nghiệm, không có cách nào kháng cự,

cũng không thể coi thường. Dường như bạn đã nhìn thấy cơ hội thay đổi

vận mệnh. Một âm thanh luôn lặp đi lặp lại trong nội tâm của bạn: Đó là

việc bạn phải làm.



Lâm Thiển lại ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông bên cạnh.



“Tôi sẽ âm thầm xử lý giai đoạn này.” Lệ Trí Thành nói: “Tôi cũng sẽ giải thích với nhân viên trong công ty.”



“Không tồi.” Lâm Mạc Thần nhướng mày: “Có thể để Lâm Thiển chuyển toàn bộ cổ

phần của Minh Đức cho cậu, coi như tỏ rõ lập trường.” Anh quay sang em

gái: “Lâm Thiển em tạm thời rời khỏi Minh Đức, không làm bất cứ công

việc nào liên quan đến Ái Đạt, biến mất khỏi tầm mắt của dư luận.”



Lệ Trí Thành cũng nhìn Lâm Thiển, gật đầu: “Tôi tán thành.”



Thấy em gái vẫn đang ngẩn ngơ, Lâm Mạc Thần cười cười: “Thời gian này để Lệ

Trí Thành giấu em trong nhà. Việc ở bên ngoài bọn anh sẽ xử lý. Một thời gian nữa, khi DG bị đánh bại hoàn toàn, nỗi oan của em tự nhiên sẽ được giải. Em cứ yên tâm đi.”



Lệ Trí Thành ôm vai Lâm Thiển. Thấy cô mãi vẫn không lên tiếng, anh hỏi nhỏ: “Được không em?”



Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành đều cho rằng, nhất định Lâm Thiển sẽ nhận lời. Bởi vì cô là người thông minh, luôn biết lúc nào nên tiến hay lùi. Gặp việc đại sự, cô đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.



Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh trai rồi quay sang Lệ Trí Thành.



“Không.” Âm thanh dứt khoát vang lên.



Cả Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều kinh ngạc.



Sau đó, khóe mắt Lâm Mạc Thần ẩn hiện ý cười thích thú. Anh tựa vào thành

ghế, cầm cốc trà uống một ngụm. Lệ Trí Thành lặng lẽ quan sát người phụ nữ trong lòng, vài giây sau, anh cũng có phản ứng như Lâm Mạc Thần,

khóe miệng nhếch lên.



“Tại sao?” Anh hỏi.



Đây là lần đầu

tiên Lâm Thiển trình bày suy nghĩ của mình trước hai người đàn ông. Cô

hơi ngượng ngùng nhưng cũng rất kiên định: “Chỉ trong chốc lát, các anh

đã thu xếp ổn thỏa chuyện sau này và rủi ro có thể gặp phải, cũng sắp

xếp đâu vào đấy việc em nên làm gì và đi đâu. Nhưng lần này, sự sắp xếp

của các anh chỉ là cách làm an toàn nhất chứ không phải tốt nhất đối với em.”



Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành hoàn toàn ngẩn người. Lâm Mạc

Thần đặt cốc trà xuống bàn, lặp lại lời Lâm Thiển: “Em cho rằng, sự sắp

xếp của anh không tốt đối với em?”



Lệ Trí Thành yên lặng quan sát đôi mắt trong veo và vẻ mặt kiên định của Lâm Thiển. Bàn tay anh vẫn

đặt trên eo cô, ngón tay cọ nhẹ trên làn da. Anh đã lờ mờ đoán ra suy

nghĩ của Lâm Thiển.



Sau đó, anh đột nhiên muốn ôm chặt cô vào lòng, không cho cô rời khỏi tầm kiểm soát và sự bảo vệ của mình.



Lâm Thiển không phát giác ra cơn sóng ngầm dưới đáy mắt của Lệ Trí Thành.

Cô mím môi, nói rành rọt từng từ một: “Không, các anh đối xử với em rất

tốt. Anh, anh vì em mà từ bỏ công việc hiện tại. Hơn nữa, vụ này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh trong ngành. Lệ Trí Thành…” Cô nở nụ

cười bất lực: “Bây giờ ai cũng cho rằng anh bị sắc đẹp mê hoặc, muốn bán thương hiệu của dân tộc.”



Cô đột nhiên đứng dậy, thở một hơi dài.



“Nhưng có những chuyện, em cần tự mình đối mặt, tự xử lý. Dù các anh giỏi đến

mức nào, vì em hy sinh đến mức nào cũng không thể giải quyết.





lẽ các anh sẽ dễ dàng đánh bại DG, để dư luận tin rằng, Ái Đạt luôn kiên định bảo vệ thương hiệu dân tộc. Nhưng liệu trong lòng bọn họ có tin,

em không câu kết với nước ngoài? Sau này em trở về ngành túi xách, cái

tiên “Lâm Thiển” sẽ mãi mãi mang theo một vết nhơ mơ hồ. Nhìn thấy em,

mọi người sẽ nghĩ tới tin đồn từng xảy ra.



Sao em có thể trông

mông dư luận quên đi vụ này, dùng cách này có thể trả lại sự trong sạch

cho bản thân em? Không, em chẳng cần thật giả không rõ ràng, không muốn

trở thành đề tài bàn tán. Em phải dùng cách của mình để chứng minh sự

trong sạch. Em muốn tất cả mọi người đều thấy, Lâm Thiển em không phải

là nội gián của DG. Em phải đứng trước mặt mọi người, khiến họ có ấn

tượng sâu sắc, khiến họ không có cách nào hiểu nhầm em, coi em là “người phụ nữ dựa vào đàn ông để tiến thân”.



Em nhất định… nhất định sẽ khiến bọn họ thấy rõ điều đó.”



***



Lúc Lâm Mạc Thần ra về đã hơn một giờ sáng.



Lâm Thiển tiễn anh ra ngoài cửa. Anh quay người nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa hết thích thú.



“Anh có thể tạm thời đứng ngoài cuộc theo đề nghị của em.” Lâm Mạc Thần cất

giọng lạnh nhạt: “Có điều, DG tốt nhất cầu nguyện cho em thành công. Bởi nếu em gái không xong, sẽ đến lượt anh trai vào cuộc.”



Lâm Thiển phì cười, giơ tay ôm anh trai: “Cảm ơn anh.”



Lâm Mạc Thần cười cười, nhìn Lệ Trí Thành ở trong phòng. Sau đó, anh quay người rời đi.



Lâm Thiển nhìn theo anh trai cho tới khi anh vào thang máy mới quay về

phòng. Sau lời bộc bạch vừa rồi, Lâm Mạc Thần sảng khoái chấp nhận yêu

cầu của Lâm Thiển, tạm thời đứng ngoài cuộc. Thật ra, anh hiểu rõ điều

em gái mong muốn, như bao năm qua.



Vừa vào phòng, Lâm Thiển đã

nhìn thấy Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng anh không hề buồn ngủ mà hướng ánh mắt trầm tư về phía cô.



Cái nhìn

sắc bén của anh luôn khiến Lâm Thiển khẽ run rẩy. Cô đi đến bên Lệ Trí

Thành ngồi xuống, khoác tay tựa đầu vào vai anh. Khuôn mặt hai người gần kề, Lâm Thiển có thể cảm nhận anh hơi nghiêng mặt, phả hơi thở nóng hổi vào trán cô.



Lâm Thiển không nhịn được cười: “Em không làm theo sự sắp xếp của anh nên anh tức giận đấy à?”



Thật ra cô biết Lệ Trí Thành không tức giận, nên chỉ trêu anh mà thôi. Sau

khi nói ra nguyện vọng với hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời

mình, vào thời khắc này, Lâm Thiển thấy rất sảng khoái, mọi buồn bực

hoàn toàn tan biến. Cô chỉ mong lập tức quay về nhà máy mới của mình,

lập tức bắt tay tạo ra sản phẩm, để tất cả mọi người nhìn thấy nhãn hiệu riêng của Lâm Thiển như cô vừa tuyên bố.



Nào ngờ vừa dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên giơ tay giữ vai Lâm Thiển, thuận thế đẩy cô nằm

xuống sofa, còn anh quan sát cô từ trên cao.



Lâm Thiển chớp chớp mắt.



“Em cần bao nhiêu thời gian?” Anh hỏi.



Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào, cô đáp: “Đợi khi nào anh phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.”



Em nhất định sẽ trở về, mang theo nhãn hiệu và sự trung thành của em, giúp anh lại đứng trên đỉnh cao của ngành.



Hóa ra kề vai sát cánh với anh mới là tình yêu mà em khao khát trong cuộc đời.