Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 41 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Ba tháng sau.



Ba tháng vừa qua là khoảng thời gian tăng trưởng mạnh nhất của DG Trung

Quốc, cũng là ba tháng huy hoàng nhất trong cuộc đời Charles và Trần

Tranh.



Từ đó trở đi không bao giờ có khoảng thời gian huy hoàng

như vậy, tới mức nhiều năm sau, Trần Tranh vẫn còn hoài niệm về tháng

năm đó, không ngừng hồi tưởng, như một giấc mộng đẹp đẽ mà anh ta hy

vọng bản thân vĩnh viễn không tỉnh dậy.



Vào thời khắc này, Trần Tranh đang chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.



Buổi tối, bên trong khách sạn sáu sao Nam Việt ở thành phố Lâm lộng lẫy xa

hoa, ai nấy quần áo là lượt chỉnh tề. Trên màn hình phía trước là logo

DG Trung Quốc cực lớn và một loạt số liệu chỉ thành tích:



“Doanh số của DG Trung Quốc chạm mốc năm trăm triệu;



Zamon trở thành thương hiệu có ảnh hưởng nhất trong ngành túi xách ở Trung Quốc.



Thị phần đột phá thành tích 25%;



Lượng tiêu thụ tháng tăng 30%.



…”



Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày DG Trung Quốc mở tiệc mừng công.



Dưới ánh đèn lấp lánh, hội trường chìm trong tiếng nhạc du dương, Charles

mặc bộ lễ phục đuôi tôm đắt giá nhất của mình, tươi cười đi lên sân

khấu. Anh ta tổng kết vắn tắt thành tích mà DG Trung Quốc đạt được trong một năm qua. Sự hài hước của anh ta khiến bên dưới vang lên từng tràng

cười và vỗ tay nhiệt liệt.



Cuối cùng, Charles mời tất cả quản lý

cao cấp lên sân khấu, cùng chúc rượu nhân viên, khách mời và giới truyền thông. Đứng bên cạnh anh ta chính là Trần Tranh. Charles cầm micro phát biểu: “Người tôi muốn cảm ơn nhất là Trần Tranh, người bạn kiêm đồng

nghiệp của tôi, và toàn thể nhân viên Trung Quốc. Không có sử ủng hộ của quý vị, DG Trung Quốc không thể đạt được thành tích như ngày hôm nay,

không thể cống hiến cho người tiêu dùng Trung Quốc sản phẩm hàng đầu thế giới.”



Câu nói này đẩy bầu không khí trong hội trường lên đến

cao trào. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, đám quản lý uống cạn ly

rượu vang. Trần Tranh và Charles vai kề vai, quan sát đám đông ở bên

dưới, trong lòng xuất hiện một sự mãn nguyện chưa từng có.



Cuối cùng, anh ta đã có thể đưa Tư Mỹ Kỳ lên tầm cao mới. Anh ta nghĩ bụng: Cuối cùng mình cũng giành được tất cả.



Thành tích của anh ta cũng khiến người Trung Quốc nở mày nở mặt. Tư Mỹ Kỳ của anh ta trở thành công ty con của doanh nghiệp túi xách hàng đầu thế

giới. Anh ta có thể học hỏi kỹ thuật tốt nhất, quy trình quản lý tiên

tiến nhất. Sau này, anh ta nhất định sẽ làm ra sản phẩm ngày càng xuất

sắc hơn.



Anh ta sẽ đứng trên đỉnh cao như ước nguyện.



Tiếng nhạc rộn ràng vang lên, rất nhiều người, gồm cả da trắng lẫn da vàng

bắt đầu khiêu vũ. Có cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp đến mời ông chủ của mình khiêu vũ. Charles và Trần Tranh nhìn nhau cười, cùng bạn nhảy đi

xuống dưới. Không khí buổi tiệc mừng công lại một lần nữa dâng cao.



Trong lúc xoay tròn theo điệu nhạc, một ý nghĩ mơ hồ vụt qua đầu óc Trần

Tranh, chỉ mong sao khoảnh khoắc này mãi mãi không kết thúc. Anh ta sẽ

không bao giờ phải quay lại năm tháng thảm hại, phẫn nộ và vô vọng đó.



***



Thị trường luôn mang đến cho chúng ta kết quả bất ngờ, thậm chí là mâu

thuẫn nhau. Bởi thị trường là do vô số người tiêu dùng tổ hợp thành, bị

vô số nhân tố ảnh hưởng.



Ví dụ trong khoảng thời gian này, cùng

với sự chiếm lĩnh của DG Trung Quốc, các hoạt động phản đối trên các

diễn đàn trong phạm vi cả nước cũng đạt đến cao trào chưa từng có. Nhiều đoàn thể học sinh liên kết tẩy chay sản phẩm của DG, nhiều trang web

liên quan đến ngành túi xách và cơ quan truyền thông chỉ trích vụ thu

mua ác ý của DG. Một nhà kinh tế học đăng bài viết, lên án kịch liệt vụ

công ty nước ngoài chiếm lĩnh thị trường túi xách nội địa… Tất nhiên

trong đó không thể thiếu sự khơi mào và kích động Lệ Trí Thành và Ninh

Duy Khải.



Một thực tế không thể phủ nhận, sản phẩm của DG càng

bán chạy, sự phản đối càng gay gắt. Nhưng phản đối càng mãnh liệt, DG

lại càng bán được nhiều hàng hơn.



Hai tình trạng cực đoan này

xuất hiện cùng một lúc, không thể giải thích nguyên nhân vì sao. Nhiều

học giả ra sức bảo vệ thương hiệu dân tộc cũng đành thở dài, chấp nhận

sự thật.



Nhưng hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận, thị

trường túi xách Trung Quốc bây giờ giống một quả bóng bay khổng lồ, càng thổi càng lớn, luồng khí lưu bên trong càng mạnh. Hiện tại, ngoài Ái

Đạt và nhãn hiệu Sa Ưng của Ninh Duy Khải vẫn giữ được thị phần và có

thể đối kháng với DG, các doanh nghiệp túi xách khác đều chịu áp lực cực lớn, sinh tồn ngày càng khó khăn, tương lai ngày càng mịt mờ.
trong bệnh viện và rất nhiều nhân viên của Ái Đạt, Tư Mỹ Kỳ lẫn Tân Bảo

Thụy và những người dân bình thường khác.



Sau đó, dưới sự chú ý của vô số người, nhạc nền của quảng cáo nổi lên, hình ảnh cũng xuất hiện.



Đó là một đoàn tàu hỏa đang chuyển bánh ở khu vực vùng núi tuyết trắng.

Bầu trời trong vắt, núi cao vời vợi, từng đàn dê tung tăng trên thảo

nguyên.



Bởi vì tiếng nhạc đặc biệt dịu dàng nên hình ảnh quảng

cáo có một vẻ thơ mộng khó diễn tả. Một cô gái trẻ thanh tú ôm chiếc ba

lô ngồi bên cửa sổ. Đối diện cô là mười mấy người lính xuất ngũ.



Trong khoang tàu đầy ắp người, cô chỉ chú ý đến một mình anh. Anh cũng chú ý đến một mình cô.



Người đàn ông đội mũ quân nhân với gương mặt tuấn tú, thân hình cao lớn. Anh

có đôi mắt dài trong suốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối diện.



Tàu hỏa nhanh chóng tới nhà ga. Cô gái đeo ba lô nhảy xuống tàu. Người đàn

ông cũng sải bước dài xuống theo. Đôi nam nữ kẻ trước người sau rời khỏi nhà ga, đến một trạm xe buýt.



Sau đó, cả hai cùng lên một chuyến xe. Cô ngồi ở hàng ghế trước, người đàn ông ngồi hàng ghế sau.



Hai người đồng thời xuống xe, cô gái đi vào một ngõ nhỏ, người đan ông đi

theo sau. Cô không nhịn được, quay đầu trừng mắt với anh: “Sao anh lại

đi theo tôi?”



Người quân nhân vừa xuất ngũ chỉ liếc cô một cái,

tiếp tục đi qua chỗ cô, tới một ngôi nhà, thong thả rút chìa khóa khỏi

túi quần, mở cửa vào nhà. Cả quá trình, anh không nhìn cô một lần.



Cô gái ngẩn người, đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, cô mới đi vào ngôi nhà ở bên cạnh.



Thì ra anh là hàng xóm mới chuyển đến.



Màn hình chuyển cảnh. Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái giặt ba lô, phơi trên

giá treo quần áo cao cao ở trong sân rồi vào nhà. Một trận gió lớn nổi

lên, thổi bay chiếc ba lô của cô qua bức tường thấp, rơi xuống sân nhà

người đàn ông.



Người đang ông đang đọc sách ở trong sân. Vừa cúi

đầu, anh liền nhìn thấy một chiếc ba lô nữ màu đỏ rơi ngay dưới chân

mình. Ống kính đặc tả chiếc ba lô, để lộ logo: Khuynh Thành.



Sau đó, bên ngoài có người gõ cửa: “Có ai ở nhà không? Túi xách của tôi bị thổi sang sân bên này rồi.”



Người đàn ông cầm ba lô đi đến cổng ra vào.



Lúc này, khán giả đều cho rằng anh sẽ mở cổng, trả chiếc ba lô lại cho cô

gái. Nào ngờ, anh đột nhiên thoăn thoắt len lên cây, đặt chiếc ba lô lên cành cao rồi leo xuống.



Tiếp theo, anh mở cổng, để cô gái đi vào. Cô gái trợn tròn mắt khi thấy chiếc ba lô: “Sao lại ở tít trên đó?”



Người đàn ông bình thản đáp: “Gió lớn quá.”



“Làm sao bây giờ, tôi không biết leo cây.”



“Tôi biết, tôi có thể giúp cô. Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô.”



Gió thổi lá cây xào xạc.



Cô gái mặc bộ váy dài giản dị, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi quần dài đơn

giản. Hai người im lặng nhìn nhau. Hình ảnh dường như dừng lại ở giây

phút đẹp đẽ, vĩnh hằng trong giây lát.



Màn hình lại một lần nữa tối dần, cảnh lãng mạn biến mất.



Sau đó, giữa màn hình hiện lên hàng chữ: Khuynh hhành… chỉ vì em. Giọng đàn ông đặc biệt trầm thấp và dịu dàng đồng thời vang lên: Just For Her.



Bên dưới là hàng chữ nhỏ: Nhãn hiệu túi xách dành cho phái nữ. Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence.



Dưới cùng là hình ảnh một dãy túi xách màu sắc rực rỡ.



Cuối cùng, màn hình hoàn toàn tối đen, mọi chữ phụ đề biến mất. Sau hai

tiếng tùng tùng, màn hình lại hiện ra mấy chữ: “Khuynh Thành” còn tiếp,

mời quý vị tiếp tục đón xem.



Sau khi phát xong đoạn quảng cáo, kênh truyền hình lại bắt đầu phát tin tức thời sự.



Trong phòng im lặng như tờ. Cố Diên Chi mỉm cười, cầm lon bia dám mắt vào màn hình tivi. Sắc mặt anh ta giống như đang hồi tưởng, cũng như đang cảm

thán.



Còn Lệ Trí Thành đặt lon bia xuống bàn, quay đầu ngắm giàn nho ngoài cửa sổ.



Trên giàn gỗ, lá cây rậm rạp, dây leo quấy quýt vào nhau. Ánh trăng xuyên

qua kẽ lá, chiếu ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Ánh sáng đó cũng tựa

như rọi vào lòng anh, mang lại cảm giác khó diễn tả bằng lời.