Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 42 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Khi ánh ban mai chiếu vào phòng hội nghị, Lâm Thiển đóng máy tính xách tay trước mặt, mệt mỏi đứng dậy.



Không chỉ một mình cô, bảy tám nhân viên trẻ tuổi ngồi quanh bàn họp, ai nấy

viền mắt đỏ mọng, đầu tóc lòa xòa. Nhưng mọi người đều tỏ ra phấn khởi,

sắc mặt rạng ngời.



Bởi vì hiện tại, nhãn hiệu “Khuynh Thành” chính là ngôi sao mới rực rỡ nhất trong ngành túi xách.



Đã năm ngày trôi qua kể từ lúc quảng cáo đầu tiên phát sóng, lượng tiêu

thụ tăng đột biến, hiện trạng này có phần giống Vinda và Aito lúc mới

tung ra thị trường.



Đằng sau sự thành công bao giờ cũng là quá

trình gian khổ không kể xiết. Lâm Thiển không nhớ đã bao lâu cô chưa có

một giấc ngủ tử tế. Lúc này, đầu óc cô choáng váng, trước mắt đã mờ mịt. Nhờ tinh thần sôi sục, cô mới gắng gượng chủ trì xong cuộc họp phản hồi về tình hình tiêu thụ sáng nay.



Bây giờ, cô đã có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.



Những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là nhân viên nòng cốt đi theo cô từ Ái Đạt qua bên này. Vì vậy, Lâm Thiển không cần tỏ ra khách sáo. Cô thở dài một hơi: “Thắng lợi đã nằm trong tầm tay. Bây giờ chúng ta không

cần bận tâm nhiều, lượng tiêu thụ chắc sẽ tiếp tục tăng trưởng thôi. Tôi cho mọi người về nghỉ ngơi cả ngày hôm nay. Ngày mai bắt đầu chuẩn bị

phương án marketing tiếp theo.”



Câu nói hài hước nhưng cũng rất hăng hái, mọi người đều cười: “Vâng.”



Cô thư ký đứng dậy, cất giọng đầy quan tâm: “Giám đốc Lâm, chị mau đi ngủ

đi.” Lâm Thiển còn chưa trả lời, người bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy, giám đốc Lâm mau nghỉ ngơi đi”, “Giám đốc Lâm đừng làm việc nữa”, “Chị mà

tiếp tục làm việc, chúng tôi sẽ bỏ hết đấy.”



Lâm Thiển cảm thấy

ấm áp trong lòng. Cũng biết thân thể mình sắp đến cực hạn, cô tự nhủ, sẽ không có lần sau. Cô ngẩng đầu cười nói: “Tôi sẽ đi ngay đây. Mọi người cũng cực khổ rồi, ngày mai gặp lại.”



Bởi vì thời gian này liên

tục làm đêm nên Lâm Thiển đặt một chiếc giường nhỏ tại gian bên trong

văn phòng, để có thể nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy ra về, còn cô về phòng làm việc đi ngủ.



Người thức thâu đêm

đều biết, lúc mới ngủ rất khó chợp mắt. Lâm Thiển nhớ đến Lệ Trí Thành,

liền lấy điện thoại định nhắn tin cho anh. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cô

phát hiện chẳng có gì để nói.



Bởi những điều muốn thổ lộ, cô đều gửi gắm trong quảng cáo “Khuynh Thành.”



Cô tin anh nhất định sẽ hiểu.



Khuynh thành, khuynh thành, vô cùng yêu anh. Còn nỗi nhớ nào cần nói nữa chứ?



Mang theo tâm trạng ngọt ngào, Lâm Thiển dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, không biết trời đất là gì.



Tuy đưa ra câu quảng cáo “Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence” hoành tráng, nhưng trên thực tế, công ty mới của Lâm Thiển rất nhỏ. Việc sản xuất

tạm thời nhờ nhà máy của Ái Đạt, cô bỏ toàn bộ chi phí. Vì vậy, trụ sở

công ty ở Vũ Hán chỉ có mười mấy người.



Còn ở Đài Loan và

Florence, thật ra cô cũng có người. Đó là nhân viên kiêm nghiệm mà cô

mượn từ Uông Thái Thức và David, sản phẩm ký gửi ở cửa hàng của bọn họ.



Lâm Thiển cũng có ba mươi sáu kế của mình.



Kế này gọi là… chỉ cần cho một ít màu sắc, cô sẽ mở cả phường nhuộm.



Lâm Thiển ngủ ở trong văn phòng, khu làm việc bên ngoài vẫn còn một số nhân viên đang trực. Sản phẩm vừa tung ra thị trường nên cần theo dõi sát

sao. Cả căn phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính, cho tới

khi Lệ Trí Thành xuất hiện.



Khi anh cùng Tưởng Viên xuất hiện ở cửa văn phòng làm việc, mọi người đều kinh ngạc đứng dậy .



Trên thực tế, bọn họ bị bất ngờ há hốc mồm đến nỗi sắp rớt cằm.



“Lệ tổng, Lệ tổng!” Mọi người đều khách sáo và cung kính chào hỏi anh, giọng điệu có phần xúc động.



Lệ Trí Thành gật đầu với đám nhân viên, đồng thời quan sát xung quanh.



Văn phòng bài trí đơn giản, không giống với sở thích của anh. Trần nhà và

cửa kính đều điểm xuyết đường nét màu đỏ, tạo cảm giác rất ấm áp.



Hóa ra đây là văn phòng lý tưởng của cô.



Lệ Trí Thành mỉm cười: “Mọi người vất vả nhiều, tất cả đã làm rất tốt.”



Mọi người đáp: “Đâu có, đây là trách nhiệm của chúng tôi”, “Cảm ơn Lệ tổng”.



Lệ Trí Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Giám đốc Lâm đâu rồi?”



Cô thư ký hơi khó xử, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Giám đốc Lâm đang ngủ ở bên trong.” Cô chỉ tay: “Chị ấy đã mấy ngày không chợp mắt.”



Lệ Trí Thành quay về hướng đó. Cánh cửa màu gạo khép chặt, bên ngoài treo tấm biển: General manager Lâm Thiển.



“Đưa chìa khóa cho tôi.” Lệ Trí Thành bình thản cất tiếng.



Cô thư ký ngẩn người.



Tưởng Viên cũng hơi xấu hổ, anh ta coi như không nghe thấy đề nghị quá đáng này.


Càng theo dõi, Charles càng toát mồ hôi

lạnh. Anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thảo nào mấy tháng trước anh

ta thấy lượng tiêu thụ của Zamon ở Mỹ tăng cao. Lúc đó anh ta còn tưởng, đây là “điềm lành” như người Trung Quốc thường nói. Đúng là shit thật!



Charles tỏ ra nghi hoặc và phẫn nộ, cất cao giọng với giám đốc bộ phận thị

trường: “Lẽ nào việc kinh doanh trang web này là hợp pháp? Bán hàng của

nước ngoài nhưng không nộp thuế, đây là thủ đoạn cạnh tranh không lành

mạnh.”



Những người khác cũng có thắc mắc tương tự, nhưng giám đốc thị trường lắc đầu bất lực: “Không phải đâu Charles. Trang web này

thiết kế rất khéo, nó chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh giống Taobao hay

Kinh Đông[1]. Người bán sản phẩm Zamon ở trên đó đều là hộ làm ăn cá

thể. Vì vậy, việc kinh doanh này trở thành hành vi mua bán trao tay giữa các cá thể, không liên quan đến trang web. Pháp luật không ngăn cấm

điều này.”



[1] Taobao hay Kinh Đông (JD.com) là những trang web mua bán trực tuyến nổi tiếng của Trung Quốc.



“Âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu.” Charles đứng dậy, đi đi lại lại trong

phòng hội nghị. Bắt gặp bộ dạng này của anh ta, những người khác cũng

đau đầu rối loạn.



Đúng thế, ai mà không nhìn ra đây là một âm mưu?



Trần Tranh ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ.



Hộ cá thể lấy đâu ra tài chính hùng hậu như vậy, một lúc tích trữ cả ngàn

sản phẩm? Cái gọi là trang web mua sắm chỉ là mượn danh nghĩa, dùng

phương thức này để thoát khỏi sự ràng buộc của chính sách nhà nước mà

thôi.



Đây rõ ràng là hành vi nhằm vào Zamon.



Ngoài Lệ Trí Thành, kẻ chủ mưu còn có thể là ai?



Điểm đáng sợ của trang web này, không phải ở chỗ nó tiêu thụ bao nhiêu sản

phẩm Zamon, cướp đi bao nhiêu thị phần của DG, bởi đó cũng chỉ là con số lẻ của DG mà thôi. Điều quan trọng là, nó khiến người tiêu dùng nhận

thức ra một sự thật, một túi xách hàng hiệu trong nước có thể bán tới

năm nghìn nhân dân tệ, nhưng thật ra ở Mỹ mới chỉ bán giá hai nghìn.

Người tiêu dùng có thể chịu nổi điều đó? Có thể bình tĩnh không? Hơn

nữa, họ bắt đầu nghi ngờ, liệu Zamon có phải là nhãn hiệu hàng đầu thế

giới?



Khi hệ thống giá cả của một mặt hàng xa xỉ bị nghi ngờ, có

nghĩa là giá trị thương hiệu của nó cũng bị nghi ngờ. Nếu cứ tiếp tục

như vậy, nhiều khả năng hình tương mà Zamon khó khăn lắm mới có thể tạo

dựng ở Trung Quốc sẽ bị sụp đổ tan tành.



Vào thời khắc này, ngồi

giữa đám người Trung Quốc và nước ngoài, nghe Charles không ngừng nổi

giận, nghe mọi người thảo luận bằng tiếng Anh, Trần Tranh đột nhiên có

một cảm giác hết sức ly kỳ.



Đầu tiên, việc Zamon gặp phải nguy cơ không làm anh ta đau đớn, còn lâu mới bằng nỗi đau anh ta gánh chịu khi Tư Mỹ Kỳ thất bại.



Tuy nhiên, Trần Tranh cũng không tránh khỏi áp lực lớn. Cảm giác này rất

quen thuộc, giống hai lần thất bại trong tay Lệ Trí Thành. Họa đến mà

chẳng thể đề phòng, cũng không biết phải làm sao. Bạn không hề hay biết, bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì. Điều duy nhất mà bạn biết, là một

khi đối phương triển khai cuộc phản kích, bạn chỉ có thể mở to mắt nhìn

bản thân từ từ rơi xuống vực sâu. Dẫu bạn uất hận đến mức nào, dù có làm gì thì dường như cũng không thoát khỏi bàn tay của anh ta.



Trần

Tranh đương nhiên không bộc lộ tâm trạng chân thực của mình. Nghe mọi

người thảo luận xong, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Charles, chúng ta

làm gì bây giờ?”



Charles lạnh mặt, ánh mắt lộ vẻ hung dữ: “Lập

tức điều tra xem người kinh doanh trang web đó là ai? Nhất định là Lệ

Trí Thành và Ninh Duy Khải ở đằng sau giở trò. Tôi sẽ kiện bọn họ.”



Việc này không khó điều tra. Mỗi công ty đều có đại diện pháp nhân, trang web mua sắm trực tuyến cũng vậy.



Vài ngày sau, Charles và Trần Tranh biết được tên người lập trang web. Đó là Cố Diên Chi.



Quả nhiên cùng một giuộc. Có điều…



“Boss, chúng ta có kiện cũng chỉ e khó thắng…” Nhân viên bộ phận pháp vụ mở

miệng một cách khó nhọc: “Cố Diên Chi tuy từng là cổ đông và lãnh đạo

cao cấp của Ái Đạt, nhưng mấy tháng trước, anh ta đã bán hết cổ phần

trong tay, hơn nữa còn bán cho DG chúng ta. Anh ta chẳng còn quan hệ gì

với Ái Đạt, trở thành cá thể tự do. Chúng ta không có chứng cứ, cũng

chẳng thể kiện Ái Đạt tội kinh doanh không đàng hoàng. Chúng ta cũng

không thể kiện Cố Diên Chi, bởi vì từ quy định của trang web, anh ta chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh cho dân mạng mà thôi[2].”



[2] Cố

Diên Chi tuy lập trang web nhưng không kinh doanh trực tiếp. Giống như

anh ta mở một cái chợ, cung cấp mặt bằng, các cá nhân sẽ đóng tiền thuê

mặt bằng và mở “shop” kinh doanh. Cùng với sự phát triển của thương mại

điện tử, những trang web như vậy đang là trào lưu thịnh hành ở Trung

Quốc hiện nay, trong đó trang web mua bán trực tuyến lâu đời và có quy

mô lớn nhất là Taobao.