Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 43 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Sự xuất hiện của “Tây Dương Phạm” đúng là có ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của DG Trung Quốc.



“Tây Dương Phạm” khiến một bộ phận người tiêu dùng nảy sinh sự nghi ngời về

Zamon, nhưng hiện tượng này vẫn chưa lan rộng, chưa phát triển đến mức

không thể cứu vãn.



Do đó, Charles lập tức tiến hành một loạt biện pháp phòng ngự cứng rắn.



Đầu tiên, anh ta báo cáo tình hình với công ty mẹ ở Mỹ, đề nghị công ty mẹ

lấy tư cách doanh nghiệp, có văn bản kiến nghị với hải quan hai nước

Trung Mỹ, yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt việc đưa sản phẩm Zamon vào Trung Quốc trong thời gian gần đây. Đề nghị này nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ công ty mẹ.



Tiếp theo, Charles ra lệnh cấp dưới điều tra kỹ

lưỡng, thu thập chứng cứ, nhằm tìm ra manh mối giữa Ái Đạt và Tây Dương

Phạm, bởi anh ta vẫn không từ bỏ hy vọng khởi kiện Ái Đạt. Về vấn đề

này, Trần Tranh không mấy lạc quan. Trông mong Lệ Trí Thành làm việc

không kín kẽ, để lại dấu vết ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.



Charles còn liên hệ với đại diện các nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới tại

Trung Quốc, đề nghị mọi người cùng liên kết kiến nghị tới Bộ Công thương Trung Quốc. Nhưng đề nghị này không nhận được sự hưởng ứng, bởi vì

người tinh ý đều nhận ra, sự tồn tại của trang web mua bán trực tuyến

Tây Dương Phạm chính là phản ánh cuộc chiến thương mại giữa DG và các

doanh nghiệp nội địa. Trên Tây Dương Phạm cũng có các sản phẩm thuộc

hàng hiệu khác, nhưng chỉ vài mẫu mang tính tượng trưng, phần lớn đều

hiển thị “hết hàng”, rõ ràng muốn bọn họ “nước sông không phạm nước

giếng.”



Hơn nữa, các thương hiệu xa xỉ khác đều là đối thủ cạnh

tranh của DG tại Trung Quốc. Một năm qua, Zamon ồ ạt chiếm lĩnh thị

trường, bọn họ đã rất chướng tai gai mắt. Vì vậy, tất cả chỉ ậm ừ lấy

lệ, tọa sơn quan hổ đấu.



Trước thái độ của bọn họ, Charles chỉ có thể chửi thề một câu: “Shit!”



Cuối cùng là động thái quan trọng nhất, Charles muốn giảm bớt mức độ ảnh

hưởng của Tây Dương Phạm trong phạm vi cả nước. Anh cũng biết đến câu

nói của chủ tịch Mao Trạch Đông: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan

ra đồng cỏ.” Ở Trung Quốc vốn có một số người cương quyết tẩy chay DG,

anh ta không thể để thế lực này nhân cơ hội ngóc đầu dậy, ngộ nhỡ tạo

thành phản ứng dây chuyền trong người tiêu dùng thì hỏng bét.





vậy sau khi thương lượng với Trần Tranh, Charles quyết định đổ tiền kiểm soát giới truyền thông và mạng internet. Trần Tranh biết rõ đạo lý này

nên vỗ ngực nhận nhiệm vụ. Anh ta bắt đầu luồn lách, đi lại quan hệ với

các cơ quan truyền thông lớn và trang web tên tuổi. Không biết bao nhiêu tiền đổ vào cái động không đáy đó, nhưng tục ngữ nói rất đúng, có tiền

mua tiên cũng được.



Tuy nhiên, Charles và Trần Tranh chỉ đoán

đúng một nửa. Bước tiếp theo của Lệ Trí Thành quả nhiên mượn Tây Dương

Phạm phát động cuộc tấn công nhằm vào DG.



Nhưng anh không lợi

dụng dư luận và giới truyền thông như nửa năm trước, mà dùng hình thức

quảng cáo trên truyền hình, trực tiếp tuyên chiến với DG ngay trước mặt

người tiêu dùng cả nước.



Chỉ trong một đêm, cả nước đều biết, giá sản phẩm Zamon ở trong và ngoài nước chênh lệch lớn đến mức nào, biết

được cuộc chiến phản thu mua của doanh nghiệp quốc nội với doanh nghiệp

nước ngoài, nhằm mục đích bảo vệ thương hiệu dân tộc.



Không cần nghĩ cũng biết, người dân Trung Quốc sẽ làm thế nào.



***



Buổi đêm tĩnh mịch, Lâm Thiển và các đồng nghiệp vẫn ở văn phòng, tất bật chuẩn bị quảng cáo thứ hai của “Khuynh Thành”.



Thời gian qua, sự ra đời của trang web Tây Dương Phạm thu hút sự quan tâm

của tất cả mọi người trong ngành túi xách. Các đồng nghiệp trong công ty của Lâm Thiển cũng bàn tán sôi nổi. Có người cảm thấy chiêu này như tát vào mặt DG, nhưng cũng không ít người lo ngại, việc bán hàng trên mạng

dù sao cũng có hạn, không thể tạo thành mức độ ảnh hưởng lớn. Chỉ cần

sóng gió qua đi, việc kinh doanh của DG sẽ trở lại như cũ.



Trước những lời nhận xét đó, Lâm Thiển chỉ im lặng mỉm cười.



Bởi vì cô biết rõ chiêu tiếp theo của Lệ Trí Thành. Một khi tìm ra nhược

điểm của đối thủ, anh sẽ “ra đòn” liên tiếp, đánh đến khi đối phương

không đứng dậy nổi mới thôi.



Đang vùi đầu vào công việc, Lâm

Thiển đột nhiên nghe thấy một đồng nghiệp kêu “A” một tiếng rồi gọi cô:

“Giám đốc Lâm, mọi người mau xem tivi đi.”



Lâm Thiển và những

người khác đều hướng ánh mắt về phía chiếc tivi tinh thể lỏng treo

tường. Bây giờ là “giờ vàng” của buổi tối, tin thời sự vừa phát xong,

một quảng cáo mới đột nhiên xuất hiện.



Màn hình hoàn toàn tối đen, sau đó hiện ra ba chữ màu trắng rất đẹp: Tây Dương Phạm.



Lâm Thiển dán mắt vào màn hình. Cô biết Lệ Trí Thành sẽ đi bước này, nhưng cô không rõ nội dung quảng cáo ra sao.



Sau đó, màn hình vụt qua vô số hình ảnh, đồng thời một giọng nam giới cất lên: “Tokyo, Paris, New York, Sydney…”



Đây đều là cảnh sắc phồn hoa của đô thị lớn trên thế giới. Hình ảnh được xử lý rất tốt, mang lại cảm giác phục cổ tĩnh lặng trong sự náo nhiệt.



Sau đó, màn hình lại chuyển cảnh, nhưng không phải hình ảnh thành phố, mà

là các tủ kính bày túi xách hàng hiệu. Ánh đèn rực rỡ, mặt kính lấp

lánh, những chiếc túi xách ở bên trong càng trở nên sang trọng bắt mắt.

Tuy nhiên, khi ống kính lia qua, logo của túi xách đã bị che mất, thay

thế bằng ký hiệu “XXXX”.



Giọng đàn ông vang lên: “Ở nước ngoài,

chúng được bán với giá như sau.” Ống kính lại đặc tả con số bên dưới mỗi túi xách: $400, €100… sau đó là một dãy số đổi thành nhân dân tệ.



“Còn ở trong nước, chúng được bán với giá hoàn toàn khác.”



Màn hình lại chuyển cảnh tới đường Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh, Từ Gia Hội

Thượng Hải, khu Thiên Hà Quảng Châu… Những nơi đó đều có tủ bày sản phẩm túi xách tương tự, giá bán là ¥8000, ¥ 42.000, ¥ 200.000… đắt gấp ba

lần, thậm chí bảy, tám lần ở nước ngoài.



Tiếp theo, màn hình biến thành màu cam đỏ, nhạc nền nổi lên, từng con chữ của địa chỉ trang web

Tây Dương Phạm nhảy ra, trông rất sống động.



Giọng đàn ông lại

vang lên: “Tây Dương Phạm, bán hàng chính hãng các nhãn hiệu toàn cầu,

xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.”



Cuối cùng, màn hình xuất hiện ba hàng chữ:



“Mọi hộ kinh doanh đều được chứng thực danh tính.



Bán hàng giả mua một phạt mười. Trang web sẽ bồi thường ngay.



Tất cả mặt hàng giảm từ 30 – 90%.”



***



Lâm Thiển chống cằm, lặng lẽ xem hết quảng cáo. Các đồng nghiệp lộ vẻ phấn

chấn, một nhân viên nam bật ngón tay tách một tiếng: “Làm rất hay.”



Lâm Thiển không nhịn được cười. Chiêu này của Lệ Trí Thành đúng là thâm thật đấy.



Quảng cáo không nói sản phẩm xa xỉ “có sự cách biệt về giá giữa các khu vực”

mà nhấn mạnh “xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.” Chắc

bất cứ người nào nghe câu này cũng bị khơi gợi lòng kiêu ngạo và nỗi bực tức.



Tuy nhiên đây cũng là sự thật. Cho dù chính sách thuế nhập

khẩu của Trung Quốc khiến giá thành hàng ngoại tiêu thụ ở nội địa cao

hơn ở nước ngoài, nhưng Lâm Thiển từng nghiên cứu phân tích về vấn đề


Lâm Thiển nhướng mày, nói với phó giám đốc: “Anh hãy cử người tiếp xúc với

bọn họ, khéo léo để lộ thái độ muốn hợp tác, nhưng tuyệt đối không được

cho bọn họ biết chúng ta có quan hệ với Ái Đạt, cũng đừng cho họ biết sự tồn tại của tôi.”



“Vâng.”



Sau khi phó giám đốc rời đi, Lâm Thiển xoay nửa vòng ghế, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.



Hừ… Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cuối cùng cơ hội cũng đến.



Dù sao cũng không phải là người bụng dạ thâm sâu như Lệ Trí Thành, vào

thời khắc này, cô có chút xúc động, một chút hồi họp và do dự.



Có lẽ do tâm linh tương thông, Lệ Trí Thành xuất hiện đúng lúc cô cần anh. Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, di động bỗng đổ chuông, là anh gọi

tới.



Lâm Thiển bắt máy, cất giọng biếng nhác, ngọt ngào và đắc ý: “A lô!”



Ở đầu kia điện thoại, Lệ Trí Thành đang ngồi trong văn phòng của mình. So với khoảng thời gian trước đó, bây giờ anh nhàn rỗi hơn một chút. DG

Trung Quốc rơi vào thế yếu bởi tinh thần bảo vệ thương hiệu dân tộc của

người tiêu dùng đã lên đỉnh điểm. Chỉ cần tung một đòn vào thời điểm

thích hợp là có thể cắt đứt hơi thở cuối cùng của DG.



Do đó, vấn đề lớn nhất của anh bây giờ chính là… vợ của anh vẫn chưa trở về.



“Bao giờ em mới chịu quay về?” Lệ Trí Thành mở miệng hỏi thẳng.



Lâm Thiển không nhịn được cười.



Không ngờ Lệ Trí Thành cũng có lúc không thể kiềm chế.



Chẳng phải anh thản nhiên để lại cho cô nụ hôn rồi âm thầm bỏ đi mất hay sao? Anh chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”, đợi cô tự động quay về vòng tay anh đúng không?



Nhưng Lâm Thiển biết rõ, tại sao anh gọi điện vào lúc này.



Bất cứ ai xem quảng cáo thứ hai cũng biết nhãn hiệu Khuynh Thành chắc chắn thành công. Thành công rồi trở về là lời hứa của cô.



Con người Lệ Trí Thành từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, chỉ e anh sẽ không để cô ở bên ngoài thêm một ngày ấy chứ.



“Cho em thêm mấy ngày.” Lâm Thiển cất giọng dịu dàng mang một chút xảo

quyệt: “Trở về như vậy vẫn không đủ hoành tráng”. Ngừng vài giây, cô

tiếp tục mở miệng: “Em đã từng nói, phải khiến tất cả mọi người nhìn

thấy.”



Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát.



Có lẽ vào

thời khắc này, Lâm Thiển không biết tâm tình trong lòng người đàn ông.

Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ anh yêu mang theo một chút ngạo mạn và láu cá giống như hạt trân châu rực rỡ tô điểm trái tim anh.



Anh thừa nhận bản thân hoàn toàn bị người phụ nữ này mê hoặc. Tình cảm đó

khác với tình cảm trong quá khứ. Trước đây, anh cũng có dục vọng chiếm

hữu mãnh liệt đối với cô, nhưng lúc bấy giờ anh vô cùng ung dung, bởi cô luôn ở trong bàn tay anh. Sự thật đúng là vậy, dù cô có độc lập đi

chăng nữa nhưng vẫn lệ thuộc vào anh, bất kể tình yêu hay sự nghiệp.



Anh thừa nhận, từ trước đến nay bản thân rất hưởng thụ sự lệ thuộc của cô.



Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn dựa vào bản thân, mở ra một khung trời mới trong

lĩnh vực thương mại của anh. Cô bắt đầu có suy nghĩ và chiến lược của

mình, mà anh không hề hay biết.



Cảm giác này đúng là rất phức tạp.



Nhưng Lệ Trí Thành biết rõ một điều, hơn nữa ngày càng thông suốt một sự

thật. Người phụ nữ này đã khơi gợi cảm xúc lạ lẫm trong con người anh.

Đó là hứng thú và cảm giác mới mẻ ngày càng mãnh liệt hơn đối với cô.



“Được”. Lệ Trí Thành đáp: “Anh có thể nhịn thêm vài ngày.”



Lâm Thiển phì cười, cố ý nói: “Cảm ơn anh.”



Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Không cần cảm ơn, sớm muộn gì anh cũng đòi lại từ người em.”



Lâm Thiển á khẩu trong giây lát.



Từ người cô ư? Nhất định là cô nghĩ lung tung, bởi Lệ Trí Thành là người

có giáo dục, về cơ bản sẽ không bao giờ nói những lời trắng trợn.



Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển chợt nảy ra ý tưởng: “Chúng ta liên lạc bằng hình ảnh đi.”



“Được.” Lệ Trí Thành đồng ý.



Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc kiểu này, Lâm Thiển cũng thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng cô muốn gặp anh như vậy, nhưng trước đó chưa từng nghĩ đến

chuyện kết nối hình ảnh.



Có lẽ bởi vì, cô không thể tưởng tượng

nổi một người đàn ông chín chắn như Lệ Trí Thành lại thò mặt trước màn

hình máy tính, trò chuyện với cô.



Hai người đồng thời đi khóa trái cửa văn phòng của mình.



Hình ảnh nhanh chóng được kết nối. Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Anh ngồi bên cửa sổ, bộ dạng điềm tĩnh như thường lệ. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ hơi mở ra, nhưng vẫn vô cùng

tuấn tú. Ngoài ra, đôi mắt thâm trầm hơn màn đêm của anh vượt qua hàng

ngàn cây số, lặng lẽ ngắm nhìn cô ở cự ly gần.



Lâm Thiển đột nhiên thẫn thờ, nỗi nhớ nhung gào thét trong tim.



Khi nhìn thấy gương mặt anh, cô mới phát hiện bản thân nhớ anh biết nhường

nào. Bình thường nỗi nhớ đó được che giấu trong công việc bận rộn, trong sự phấn đấu không ngừng nghỉ. Cho đến khi bốn mắt chạm nhau, nỗi nhớ

mới dâng tràn như thác lũ, không có cách nào kìm nén.



Mọi lời nói đều tắc nghẽn ở cổ họng Lâm Thiển. Cô vốn chuẩn bị trêu chọc anh, chuẩn bị tán gẫu nhưng bỗng dưng mất hết hứng thú.



Trong lòng chỉ còn một câu duy nhất, cô nhẹ nhàng thốt ra miệng: “Em yêu anh.”



Ở đầu bên kia, Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm gương mặt gầy rộc của người phụ nữ và đôi mắt ngấn lệ của cô.



Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái từ từ chạm vào màn hình,

nơi khóe mắt Lâm Thiển: “Tốt nhất em hãy đẩy nhanh tốc độ, sức chịu đựng của anh sắp đến cực hạn rồi.”



***



Vài ngày sau, một tin

tức tựa như trái bom nổ tung trên internet. Nghe nói “Khuynh Thành”,

nhãn hiệu nóng hổi nhất trong thời gian gần đây rất có khả năng sẽ bị

bán cho công ty DG Trung Quốc. Đối với những người đang có tinh thần tẩy chay hàng ngoại, đây đúng là một “trái bom hẹn giờ”.



Chỉ trong

chốc lát, những ý kiến phê bình, nghi ngờ, công kích, thất vọng… tràn

ngập trên các phương tiện thông tin đại chúng. Thậm chí một số sinh viên còn tổ chức cuộc biểu tình phản đối trước văn phòng của Khuynh Thành ở

Vũ Hán.



Tuy nhiên, giống như DG từng tạo ra hai trạng thái trái

ngược trên thị trường, Khuynh Thành cũng tương tự. Ý kiến phê bình chỉ

trích ngày càng nhiều, lượng tiêu thụ sản phẩm trong cả nước ngày một

tăng cao.



Trả lời phỏng vấn, người phát ngôn của DG Trung Quốc

phát biểu một câu rất hàm súc: “Đúng là chúng tôi đang bàn chuyện hợp

tác với một số công ty trong nước.” Điều này khiến dân mạng càng đoán

già đoán non, tạo thành bầu không khí sôi nổi trên mạng.



Mặc dù trở thành tiêu điểm, nhưng công ty Khuynh Thành vẫn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối.



Vài ngày sau, khi sự ngờ vực đạt đến đỉnh điểm, một nguồn tin xác thực được tung ra. Tập quảng cáo cuối cùng của Khuynh Thành sẽ được phát sóng vào ngày Mười lăm tháng Một. Cùng ngày, công ty Khuynh Thành và tập đoàn DG tổ chức buổi họp báo ký kết hợp đồng. Thương hiệu Khuynh Thành được bán cho tập đoàn DG với mức giá ất cao, tới hai trăm triệu nhân dân tệ.