Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 44 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Vào lúc bốn giờ năm mươi phút ngày Mười lăm tháng Một.



Tại hội trường họp báo trong khách sạn sang trọng nhất thành phố, Charles,

Trần Tranh và mọi nhân viên của DG Trung Quốc nóng lòng chờ đợi.



Bên dười, phóng viên ngồi chật cứng hội trường, tất cả đều giơ máy ảnh hoặc máy quay phim. Bọn họ không ngừng dõi mắt về phía cửa ra vào, nhằm mục

đích muốn thấy dung nhan của người sáng lập ra nhãn hiệu Khuynh Thành.



Theo tin đồn, đó là một người phụ nữ giàu có nhưng không phô trương. Nghe

nói, mọi ý tưởng sáng tạo và thiết kế nhãn hiệu đều xuất phát từ người

phụ nữ này. Trước đó cô giao công ty cho giám đốc làm thuê quản lý. Bởi

vì lần này kí hợp đồng chuyển nhượng, cô mới đích thân bay tới thành phố Lâm.



Thật ra trong nội bộ công ty DG Trung Quốc cũng không ít người phản đối vụ thu mua Kuynh Thành.



Bọn họ cho rằng, trong thời điểm làn sóng chống hàng ngoại dâng cao như lúc này, việc DG tuyên bố thu mua một công ty được mọi người chú ý thật ra

là hành động đổ thêm dầu vào lửa, càng kích thích tinh thần tẩy chay của người tiêu dùng.



Nhưng Charles bỏ ngoài tai mọi ý kiến phản đối. Trong con mắt của anh ta, người Trung Quốc không giống người Mỹ. Trên

con đường theo đuổi công bằng và lẽ phải, sự nhiệt tình của người Trung

Quốc chỉ là nhất thời. Một khi độ nóng qua đi, hoặc gặp phải trắc trở

lớn, sự nhiệt tình ấy sẽ biến mất một cách thần kỳ.



Vì vậy,

Charles cho rằng, hành động kéo Khuynh Thành về phía mình không phải đổ

thêm dầu vào lửa, mà là tạt một gáo nước lạnh vào tinh thần tẩy chay của người tiêu dùng Trung Quốc. Sự nhiệt tình của bọn họ sẽ không dâng cao

hơn, ngược lại bởi vì chịu đả kích, họ nhiều khả năng rơi vào tình trạng sa sút tinh thần.



Hơn nữa liên kết với Khuynh Thành cũng có ích

lợi khác. Đó là vẽ ra một môi trường hợp tác lành mạnh và tốt đẹp giữa

doanh nghiệp trong và ngoài nước, tranh thủ sự ủng hộ của dư luận, đồng

thời có thể khiến liên minh của Lệ Trí Thành bị đả kích, lòng người dao

động. Ngoài ra, Khuynh Thành đúng là một nhãn hiệu tốt, được đông đảo

người tiêu dùng ủng hộ, có thể tiếp thêm dòng máu tươi mới cho công ty

DG Trung Quốc.



DG Trung Quốc rất có khả năng vượt qua giai đoạn khó khăn nhờ sự mới mẻ này.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng hội nghị dần trở nên căng thẳng.



Đúng năm giờ chiều, đã tới thời gian kí hợp đồng nhưng nhân vật nữ chính vẫn chưa xuất hiện.



Đám phóng viên bắt đầu xì xầm to nhỏ. Charles ngồi ở hàng đầu tiên vẫn giữ

nụ cười trên môi, quay sang hỏi Trần Tranh: “Sao đối phương vẫn chưa

tới?”



Trong lòng Trần Tranh thấp thỏm bất an. Anh ta đứng dậy: “Để tôi đi xem thế nào.”



Vừa vào phòng làm việc tại hậu trường, Trần Tranh liền gặp một cấp dưới

đang đi nhanh tới. Bộ dạng của anh ta hốt hoảng: “Trần tổng, bọn họ vừa

gọi điện nói không ký hợp đồng nữa, đồng thời xin lỗi chúng ta...”



Trần Tranh sững sờ. Anh ta gầm lên: “Đưa điện thoại cho tôi.”



“Người liên lạc của đối phương đã tắt máy.”



Ngọn đèn trên đầu sáng rực, tiếng bàn tán ở hội trường ngày càng lớn, nhưng lợt vào tai Trần Tranh lại ù ù như tiếng muỗi kêu.



Hô hấp của anh ta ngày càng gấp gáp. Tung hoành ở chốn thương trường bao

nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp đối tác không giữ chữ tín, trở mặt nhanh như vậy.



Một ý nghĩ vụt qua đầu óc Trần Tranh, nhưng anh ta cảm thấy khó tin.



Hồi tưởng lại quá trình đàm phán trong mấy ngày qua, rõ ràng đối phương to

ra có hứng thú, còn ra sức ngã giá. Nếu không phải thật lòng muốn bán,

đối phương sẽ không nhiệt tình như vậy.



Trong việc ký hợp đồng,

sợ nhất là tình cảnh trước đó đã thương lượng xong xuôi, đến thời điểm

then chốt cuối cùng, đối phương lại phủi mông đi mất. Hiện trạng này

khiến bạn tức đến mức màu dồn hết lên não mà không thể phát tiết.



Bởi vì chỉ cần chưa đặt bút kí tên, hai bên không phải thực hiện quyền lợi

và nghĩa vụ, cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.



Hôm nay, dười sự đề nghị của đối phương và được Charles chấp thuận, Trần

Tranh đã mời hơn mười cơ quan truyền thông đến đưa tin về vụ ký kết. Nếu bị mất mặt trước giới báo chí, chắc chắn DG Trung Quốc sẽ trở thành trò cười trong giới thương mại. Tinh thần tẩy chay của người dân chắc chắn

sẽ càng kịch liệt.



Nghĩ đến đây, Trần Tranh lạnh buốt sống lưng. Hay là... vụ ký kết này chỉ là một cái bẫy?



Trần Tranh từ từ quay đầu về phía phòng hội nghị sáng trưng. Anh ta nghĩ,

Charles từng nói, DG Trung Quốc chỉ cần giữ được hơi thở cuối cùng, đừng để xảy ra chuyện gì, là có thể vượt qua khó khăn.



Nhưng bây giờ, hơi thở cuối cùng đó liệu có còn không?



“Anh hãy mở kênh kinh tế thành phố Lâm lức năm giờ ba mươi phút.”



Khi nhận được tin nhắn của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đang họp với mấy lãnh đạo cao cấp trong phòng hội nghị của tập đoàn Ái Đạt.



Liếc qua tin nhắn, Lệ Trí Thành lại nhướng mắt nhìn mọi người: “Chúng ta tạm dừng một lúc.” Anh quay sang Tưởng Viên: “Mở kênh kinh tế của thành phố Lâm.”



Ngoài Cố Diên Chi, những nhân vật quan trọng khác như Lưu


Vào thời khắc này, khán giả đang xem quảng cáo cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái.



Nhưng đoạn phim không xuất hiện hình ảnh cô trả lời, mà chuyển sang cảnh cô đã lên nhà.



Đi đến cửa, cô lập tức dừng lại, bởi trước cửa xuất hiện một gói đồ. Sau

khi bóc túi, cô phát hiện bên trong là một chiếc ba lô màu đỏ rực, rất

nhẹ và tinh xảo. Từng đường khóa kéo phân bổ đan xen, tạo thành đường

nét tinh xảo đẹp đẽ.



Trong túi nhỏ ở bên ngoài ba lô có một phong thư. Cô gái mở ra, sắc mặt biến đổi trong giây lát.



Quảng cáo vang lên giọng nói của nam chính:



“Túi xách là đồ em thích nhất. Anh từng nói sẽ tặng em một cái, cuối cùng hôm nay anh cũng làm xong rồi.”



Màn hình đồng thời hiện lên hình bóng mờ mờ. Người đàn ông ngồi ở nhà, cầm

ảnh cô gái ngắm một lúc, sau đó cầm miếng vật liệu màu đỏ mềm mại xem

xét.



“Đây là vật liệu quân dụng, rất nhẹ. Dù em nhét đầy đồ cũng không cảm thấy nặng.”



Hình ảnh vụt qua rất nhanh, người đàn ông cầm mấy cái ba lô quân dụng so sánh rồi vẽ lên tấm vật liệu màu đỏ.



“Cái túi này dùng để đựng ví tiền của em. Trong này, em có thể đựng đồ dùng

phụ nữ mà mối tháng cần dùng đến. Nơi này đựng mỹ phẩm, nơi này đựng các loại thẻ...”



“Về màu sắc em không cần lo lắng, đây là màu em

thích nhất, cũng không bị bạc... Phòng của em rất bừa bộn, lúc không cần dùng đến, em có thể gấp nhỏ lại, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích...”



Cô gái giơ tay che mặt.



“Tuy không thể cho em nhiều thứ, nhưng anh nhất định sẽ trao cho em tất cả

những gì anh có.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.



Cô gái giàn giụa nước mắt. Cô cầm chiếc ba lô chạy nhưng xuống dưới. Điệu

nhạc buồn da diết nổi lên, cô gái điên cuống tìm kiếm trên đường phố

đông người qua lại, nhưng vẫn không thể tìm thấy hình bóng đã đi xa.



Màn hình lại chuyển cảnh tới thị trấn nhỏ thơ mộng. Hình ảnh mông lung, không thể phân biệt là chân thực hay mộng ảo.



Dưới tán cây rậm rạp, người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng quần vải đen đơn

giản, sắc mặt anh có phần mệt mỏi. Cô gái cầm ba lô màu đỏ rực rỡ, lặng

lẽ đứng ở phía đối diện, cách anh mấy bước.



Hai người yên lặng nhìn nhau, tựa như ngày đầu gặp gỡ.



Màn hình tối dần. Hàng chữ quen thuộc lại xuất hiện.



“Khuynh Thành chỉ vì em.”



“Just For Her.”



Cho tới lúc này, hàng vạn khán giả của Khuynh Thành mới hiểu rõ tình cảm và hàm nghĩa gởi gắm trong quảng cáo. Trong lòng họ cũng dội lên tình cảm

phức tạp.



Một mặt là niềm vui bất ngờ. Từ trước đến nay, Khuynh

Thành chinh phục người tiêu dùng nhờ mẫu mã và hình tượng thương hiệu.

Đầu tiên là câu chuyện chứa chan tình cảm trong quảng cáo thu hút khách

hàng nữ. Về bản thân sản phẩm, người tiêu dùng cảm thấy nó rất nhẹ, rất

thời trang, phù hợp với phái nữ.



Tuy nhiên, nhà sản xuất chưa bao giờ giới thiệu kỹ về chức năng sản phẩm, cho đến quảng cáo ngày hôm nay.



Điều này giống như ban đầu bạn mua một món đồ chỉ vì nó đẹp. Nhưng sau khi

mua về mới phát hiện, hóa ra nó còn có nhiều công dụng đến vậy. Nó thật

sự mang lại niềm vui bất ngờ cho bạn.



Mặt khác là sự xúc động.

Câu nói vừa nãy của Lâm Thiển, người sáng lập ra nhãn hiệu đã khiến mọi

người sôi sục nhiệt huyết, sau đó bỗng dưng được theo dõi một câu chuyện tình đẹp đẽ và cảm động với cảnh người đàn ông dâng tặng túi xách nữ

hoàn hảo nhất cho người anh yêu thương.



Rõ ràng là câu chuyện

tình yêu rất đỗi bình thương nhưng đã rung động đến tâm can. Sự cảm động vì tình yêu đan xen với lòng yêu nước khiến trong lòng mọi người tràn

ngập một niềm an ủi và viên mãn to lớn.



Đêm đã về khuya. Chiếc xe Land Rover từ tập đoàn Ái Đạt lao nhanh trên đường phố, trong ssắc đêm thanh lạnh.



Cuối cùng cũng về đến ngôi biệt thự.



Xe phanh kít lại, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, đôi mắt xuyên qua giàn nho rập

rạp, phát hiện trong nhà đã bật đèn sáng, chừng to người phụ nữ của anh

đã trở về.



Anh lập tức xuống xe, sải bước dài đi qua giàn nho,

lên bậc thềm trước cửa nhà. Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền ngửi thấy

hương trà thoang thoảng, ngôi nhà vốn lạnh lẽo bao ngày qua bây giờ tràn ngập ánh sáng ấm áp. Lâm Thiển vẫn chưa kịp cởi áo khoác ngoài, tay cầm cặp kính râm cười híp mắt với anh. Đôi mắt trong veo, khóe miệng đỏ hơi cong cong, gương mặt trắng ngần của co, không có điểm nào không cuốn

hút.



Lệ Trí Thành đứng ở cửa, thân hình cao lớn của anh tựa hồ

mang theo hơi lạnh, đôi mắt đen lấp lánh như sao trời. Anh đứng cách vài bước, nhìn cô chăm chú, khóe miệng cũng để lộ nụ cười.