Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 45 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Trên cõi đời này luôn tồn tại tình trạng người này vui, người kia buồn. Hôm nay làm vua, ngày mai cũng có thể thành giặc.



Theo đà Lâm Thiển trở về bên Lệ Trí Thành, công ty Khuynh Thành gia nhập

liên minh ngành nghề do Ái Đạt dẫn đầu, cục diện của cuộc chiến giữa

doanh nghiệp trong và ngoài nước càng trở nên rõ ràng hơn.



Sáng ngày thứ hai.



Trụ sở DG Trung Quốc hôm nay như chìm trong bầu không khí ngột ngạt đè nén. Charles chính là trung tâm của bầu không khí này. Cửa văn phòng của anh ta khép chặt. Thỉnh thoảng, nhân viên ở bên ngoài nhìn thấy gương mặt

sầm sì của anh ta qua cửa sổ lá sách.



Mấy ngày vừa qua, khá nhiều nhân viên của DG Trung Quốc đã nộp đơn từ chức, các khu vực và cửa hàng vẫn tiếp tực rơi vào tình trạng khó khăn.



Cái gọi là thị trường

sụp đổ toàn diện đại khái diễn ra ngay trước mắt, có thể là hôm nay hoặc ngày mai, không biết vào thời điểm nào.



Những ngày này, Trần

Tranh luôn ở trong trạng thái lơ mơ. Anh ta là người càng gặp áp lực lớn sẽ càng buông thả bản thân. Ban ngày giải quyết xong công việc nhức

đầu, buổi tối anh ta chơi thâu đêm suốt sáng ở quán bar hay hộp đêm.



Nhưng càng phóng túng, Trần Tranh lại càng cảm thấy trống rỗng. Anh ta bỗng nghĩ đến chuyện trả thù Lâm Thiển và Lệ Trí Thành.



Lẫn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, anh ta cũng quen biết vài thành phần

thuộc giới xã hội đen. Nếu thuê người bắt cóc Lâm Thiển, cho cô ta và Lệ Trí Thành một bài học hoặc thậm trí cho cô ta biến mất... Lệ Trí Thành

cũng chưa chắc nắm được điểm yếu của anh ta.



Nhưng sau đó, anh ta sẽ ra sao?



Về phần Lâm Thiển... Trần Tranh bất ngờ phát hiện, dù cô cho DG Trung Quốc một cú đấm tàn nhẫn ngay trước mặt giới truyền thông nhưng trong lòng

anh ta vẫn không hận cô. Đây là một cảm giác kỳ lạ, từ khi DG Trung Quốc bắt đầu suy sụp, Trần Tranh luôn trong tình trạng lơ lửng, như đứng

ngoài tất cả. Thật ra trước sự thất bại của DG Trung Quốc, anh ta cũng

có đau, nhưng không phải là nỗi đau cắt da cắt thịt.



Dẫu sao, cục diện bây giờ cũng cần có một kết thúc.



Trần Tranh đẩy cửa phòng làm việc của Charles, miệng mỉm cười: “Good morning.”



Charles ngược lại không cười nổi. Công ty mẹ ở bên Mỹ cho biết, họ vô cùng thất vọng về anh ta. Bây giờ anh ta không biết tương lai của mình ở đâu,

nhảy sang công ty khác hay đi quốc gia khác?



Charles có cảm giác, kể từ khi quản lý DG Trung Quốc, anh ta luôn sống một cách bất đắc dĩ.

Nhưng anh ta không tìm ra nguyên nhân tại sao lại như vậy?



“Ben.” Vào thời khắc này, anh ta chợt có cảm giác ‘đồng bệnh tương lân’ với

Trần Tranh: “Đợi quý này kết thúc, có lẽ hai chúng ta phải tự nhận trách nhiệm và từ chức.”



Trần Tranh lặng thinh.



Đúng lúc này,

một cấp dưới cầm tập văn bản hớt hải lao vào văn phòng, thậm chí quên gõ cửa. Anh ta cất giọng hoảng hốt: “charles, xảy ra chuyện lớn rồi.” Nói

xong, anh ta đưa đơn khởi kiện của luật sư đến trước mặt hai vị sếp.



Charles cầm xem, tức thì liền biến sắc.



Đó là một đơn khởi kiện của một doanh nghiệp đối với DG Trung Quốc. Tên

doanh nghiệp này hơi quen quen nhưng Charles nhất thời nghĩ không ra.



Nhưng khi đọc kỹ nội dung khởi kiện, anh ta lập tức nhớ ra doanh nghiệp đó.



Bọn họ tố cáo DG Trung Quốc bãn một lô hàng túi xách thông thường chất

lượng kém cho bọn họ nửa năm trước. Bây giờ thông qua luật sư, bọn họ

yêu cầu bồi thường thiệt hại với khoản tiền rất lớn.



“Chẳng phải

anh nói đây là doanh nghiệp nông dân, không quan tâm đến chất lượng hay

sao?” Charles gầm lên, anh ta tức đến mức tay run run.



Cấp dưới ở bên cạnh lắc đầu: “Không, Charles. Mặc dù đại diện pháp nhân của công

ty đó là người Trung Quốc nhưng người Italy cũng có cổ phần. Sự việc này liên quan đến đầu tư nước ngoài, bọn họ cho biết sẽ xuất khẩu lô hàng

này sang châ Âu. Sản phẩm kém chất lượng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến

danh tiếng công ty bọn họ ...”



Đúng lúc này, nhân viên pháp vụ đi vào, lập tức tiếp lời: “Không, kể cả ra tòa đối phương cũng không thắng nổi, rõ ràng hợp đồng giấy trắng mực đen...”



Charles đột nhiên kêu “A” một tiếng, hai tay vò tóc, sau đó quay người đi khỏi văn phòng, mặc kệ Trần Tranh và cấp dưới.



Trần Tranh dõi mắt vào tờ đơn kiện rơi dưới đất, đột nhiên bật cười.



Dần dần, nụ cười của anh ta biến thành nụ cười cay đắng.



Tới lúc này, vụ kiện thắng hay thua không còn quan trọng nữa. Anh ta có thể tưởng tượng, một khi tin tức về vụ kiện lan truyền khắp ngành túi xách

và cả nước, từ nay về sau, anh ta và Charles sẽ không còn chỗ đứng trong ngành, thậm chí cả trên thương trường.



Anh ta và Charles đã bị dồn vào đường cùng.



Lệ Trí Thành nắm giữ lá bài đó từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng ngả bài một cách vô tình.



Thời gian gần đây, Ninh Duy Khải hết sức thoải mái dễ chịu.



Sau bao sóng gió, Tân Bảo Thụy lại trở về bàn tay của anh ta. Hơn nữa lần

này, anh ta trở thành chủ nhân thật sự của công ty. Ninh Duy Khải nghĩ,

có lẽ anh ta sắp bước vào đỉnh cao mới trong cuộc đời.



Tất nhiên, Ninh Duy Khải còn có thể tiến xa hơn, bởi vì anh ta và tên “kỳ tài quái thai” Lệ Trí Thành đã từ địch trở thành bạn. Với phong độ của hai

người, sau này chắc sẽ “nước sông không phạm nước giếng”.



Do đó, con đường phía trước của Ninh Duy Khải sẽ chẳng còn sự cản trở nào.



Mặc dù bây giờ Tân Bảo Thụy tương đối sa sút nhưng bất cứ ai nhìn con cái

của mình, dù xấu hay tốt cũng đều yêu thích. Ninh Duy Khải không hề bận

tâm đến tình trạng hiện tại. Ngược lại, anh ta gọi từng nhân viên cốt

cán tới văn phòng, khích lệ cổ vũ bọn họ. Thái độ này đã ảnh hưởng đến

nhiều người, nói đúng hơn toàn bộ doanh nghiệp. Thêm vào đó, việc DG

Trung Quốc “gãy cánh” càng khiến mọi người cảm thấy, Tân Bảo Thụy đang

từng bước trở lại thời kỳ huy hoàng.



Thuy nhiên, Ninh Duy Khải cũng không phải không gặp chuyện phiền não.



Ví dụ, sáng sớm hôm nay, anh ta nhận được điện thoại của thư ký chủ tịch Chúc thị.



Chủ tịch Chúc thị tất nhiên là ông già họ Chúc, người đứng đầu tập đoàn Chúc thị, cũng là bố vợ của Ninh Duy Khải.



Ninh Duy Khải cũng không từ chối, mỉm cười nhận lời rồi đến ngôi nhà lớn của Chúc thị ngay.



Bây giờ là mùa xuân, trăm hoa đua nở. Chủ tịch Chúc Bác Văn gần như không

còn nhúng tay vào việc của tập đoàn, ông ta ngồi trên cái ghế trong vườn nhà, mỉm cười gật đầu với con rể.



Hai anh em họ Chúc đều không thấy bóng dáng.



Từ trước đến nay, Ninh Duy Khải chưa bao giờ tự nhận là người bao dung độ

lượng. Bây giờ bọn họ không có mặt, anh ta vô cùng sảng khoái.


Chủ nhà mời mọi người đến nhà ăn uống nhưng đột nhiên biến mất cùng vợ

mình. Gặp phải tình cảnh này, chắc cũng chỉ có anh chàng thật thà như

Cao Lãng mới nghi hoặc hỏi bạn gái: “Đại ca và chị dâu sao vẫn chưa

xuống dưới nhỉ? Có cần anh đi gọi bọn họ không?” Cô bạn gái lập tức nhét cánh gà vào miệng anh ta, không cho nói chuyện.



Thời tiết mùa hè dễ chịu, mọi người ngồi dưới giàn nho, phóng tầm mắt ra xa, chuyện trò

vui vẻ. Cảnh tượng hết sức yên bình và thư thái.



Bên trong cánh

cửa kính, Lâm Mạc Thần vẫn ngồi nguyên một chỗ. Sau khi xem xong tin tức thời sự, anh bắt đầu kiểm tra tình hình thị trường chứng khoán ở Mỹ.



Về việc Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đột nhiên biến mất, anh cũng đã quen từ lâu.



Vừa xem một lúc, màn hình đột nhiên hiện ra một khung cửa sổ nhắc nhở. Đây

là chương trình do Lâm Mạc Thần cài đặt từ lâu. Anh đặt mua mấy tờ báo

kinh tế và thương mại hàng ngày, nếu gặp phải từ khóa quan trọng đã được cài đặt sẵn, khung cửa sổ nhắc nhở sẽ tự động hiện lên.



Bao nhiêu năm qua, ngày nào cũng như vậy.



Bây giờ trong khung cửa sổ xuất hiện ba tin tức mới.



Lâm Mạc Thần liếc nhanh qua tin tức. Đó là: Ngân hàng Trung Quốc thắt chặt

chính sách tiền tệ, cổ phiếu ngành kim loại Australia sụt giảm nghiêm

trọng, giám đốc bộ phận thị trường mới nhận chức của công ty XX Mộc Hàn

Hạ trả lời phỏng vấn của phóng viên tờ thời báo buổi tối Bắc Kinh.



Hai bàn tay đặt trên bàn phím của Lâm Mạc Thần cứng đờ trong giây lát.



Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa kính chiếu

vào trong phòng. Lâm Mạc Thần dán mắt vào một điểm trên màn hình. Nhiều

năm trôi qua, cuối cùng anh cũng lại nhìn thấy cái tên này.



Mộ Hàn Hạ, cái tên đặc biệt biết bao. Bất cứ người nào nghe qua một lần, cả đời chắc cũng sẽ khó quên.



Trong lòng Lâm Mạc Thần đột nhiên ngẩn ngơ, có cảm giác giống như một ngọn

gió thổi vào trái tim bình tĩnh của anh, khiến nó xao động trong giây

lát.



Lâm Mạc Thần ngồi bất động trong một lúc, vô thức đọc hết

bản tin đó. Cuối cùng, anh giơ tay gập màn hình máy tính, đanh mặt đứng

dậy đi ra ngoài.



Nhìn thấy anh vợ của sếp, Cao Lãng và mọi người

hơi kinh ngạc. Nhưng vừa định mở miệng hỏi, bọn họ bị gương mặt lạnh lẽo của anh dọa đến mức không thể thốt ra lời. Lâm Mạc Thần đi thẳng ra

ngoài. Cho đến khi hòa mình vào dòng xe cộ trên đường, anh mới giật mình bừng tỉnh, nhướng mắt quan sát xung quanh. Đến lúc này, trái tim anh đã hoàn toàn bình tĩnh.



Đối với Trần Tranh, mùa hè năm nay đặc biệt nóng bức, thậm chí đến mức khó chịu.



Gần buổi trưa, anh ta lái xe rời khỏi công ty. Cả buổi sáng, anh ta bàn

chuyện với mấy giảm đốc của công ty bất động sản, kết quả đạt được không tồi.



Trần Tranh lái xe loanh quanh trên đường mà không biết đi

đâu. Anh ta định tìm chỗ giải quyết bữa trưa nhưng nơi nào cũng nườm

nượp người.



Trần Tranh hạ tấm chống nắng, deo cặp kính râm đen.

Một người đẹp chân dài đi bộ qua đầu xe ô tô của anh ta, anh ta tùy tiện huýt sáo tán thưởng. Người đẹp quay đầu, quan sát chiếc xe cao cấp, rồi lại nhìn người đàn ông khá điển trai ngồi sau tay lái. Cô gái cũng

không tức giận, chỉ liếc anh ta một cái rồi bỏ đi.



Thật ra trong

mấy tháng qua, cuộc sống của Trần TRanh cũng không đến nỗi nào. Dù DG

Trung Quốc đã rơi xuống đáy vực, anh ta cũng rời khỏi DG, nhưng so với

việc Charles từ chức và rì khỏi Trung Quốc, anh ta cũng coi như khá tốt.



Việc bán cổ phẩn Tư Mỹ Kỳ ở thời kỳ đầy giúp Trần Tranh có một khoản tiền

tương đối lớn. Ai cũng biết sản xuất túi xách là ngành truyền thống, lợi nhuận mỏng. Dùng số tiền này đầu tư vào ngành bất động sản hay tài

chính tiền tệ... còn kiếm hơn gấp nhiều lần.



Do đó, Trần Tranh nhanh chóng thành lập công ty mới, bắt đầu sự nghiệp mới, cuộc đời mới.



Đèn tín hiệu cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, xe ô tô của Trần Tranh từ từ chuyển bánh. Có lẽ do thói quen tác động, anh ta bất giác lái xe đến phố thương mại sầm uất nhất thành phố.



Đây là nơi tập trung

nhiều cửa hàng bán túi xách của các nhãn hiệu lớn ở thành phố Lâm. Trước kia, mỗi tuần Trần Tranh đến đây thị sát ít nhất một lần. Trong những

năm qua, không biết anh ta có mặt ở con phố này bao nhiêu lần.



Trần Tranh dừng xe bên đường, ngẩng đầu nhìn của hàng flagship của DG ở phía đối diện. Bây giờ, chỗ đó hết sức tiêu điều vắng vẻ. Anh ta dự đoán,

không bao lâu nữa, cửa hàng này cũng sẽ bị đóng cửa như những cửa hàng ở các nơi khác.



Trần Tranh bật cười một tiếng, không biết cười ai. Anh ta lại ngẩng đầu dõi mắt về phía trước. Nổi bật nhất đương nhiên là một loạt cửa hàng của những thương hiệu trong nước như Vinda, Sa Ưng,

Khuynh Thành... Thời điểm này là đang mùa mua sắm, các nhà đều tung ra

sản phẩm mới, thu hút đông đảo người tiêu dùng.



Trần Tranh ngồi

một lúc rồi quay đầu xe. Đi men theo con phố thương mại này một đoạn,

anh ta liền nhìn thấy cửa hàng bán quần áo của một nhãn hiệu nổi tiếng

nằm ở bên tay phải. Cửa hàng gồm hai tầng, tấm biển quảng cáo lớn bật

đèn sáng trưng, âm nhạc sôi động, rất có không khí. Xem ra, cửa hàng này kinh doanh không tồi.



Trần Tranh rời ánh mắt khỏi cửa hàng đó, tiếp tục lái xe về phía trước. Chỉ là sống mũi anh ta đột nhiên cay cay.



Cửa hàng vừa rồi từng là cửa hàng bán chạy nhất của Tư Mỹ Kỳ. ậy mà Tư Mỹ

Kỳ đã rút khỏi nơi đó từ lúc nào, chuyển nhượng cho người khác từ lúc

nào, anh ta không hề hay biết.



Tư Kỹ Kỳ của anh ta, thương hiệu

mà bố anh ta phấn đấu một đời đã gần như biến mất trên thị trường. DG

vốn chỉ định mượn cái vỏ của T Mỹ Kỳ để nhảy vào thị trường Trung Quốc.

Khi việc kinh doanh gặp khó khăn, nhãn hiệu đầu tiên bị DG loại bỏ chính là Tư Mỹ Kỳ.



Trần Tranh lại lái xe thêm một đoạn. Cuối cùng, anh ta từ từ dừng xe bên lề đường, cúi đầu, đưa tay che mặt, nước mắt trào

ra khóe mi.



Chúng ta từng có khoảng thời gian tươi đẹp nhất,

chúng ta từng có những năm tháng tươi đẹp nhất. Trong những năm tháng

đó, có lẽ chúng ta mơ hồ vô vị, có lẽ chúng ta lảo đảo bước đi trên

đường đời. Nhưng khi thời gian trôi qua, khi mái tóc chúng ta đã bạc

trắng, ngoảnh đầu nhìn lại, mới thấy điều chúng ta mong mỏi nhất trong

cuộc đời là đừng phụ khoảng thời gian trẻ trung liều lĩnh đó, đừng phụ

sự dịu dàng và chờ đợi của mọi người.



Trái tim của chúng ta có lẽ còn non nớt, mù mờ, không đủ kiên cường và tỉnh táo. Trước bao nhiêu

ngã rẽ đường đời, chúng ta phải đi về hướng nào mới không lạc lối.



Đó là khoảng thời gian tươi đẹp của anh và em. Tuy gian nan trắc trở, tuy

băn khoăn lưỡng lự, nhưng bởi vì may mắn gặp được anh, cùng nắm tay đi

hết cuộc đời, tất cả mới trở nên khác biệt.



Tình yêu của chúng ta không liên quan đến của cải, không dính dáng đến địa vị, danh tiếng,

quyền lực. Cho dù em một thân một mình, cho dù em ngốc nghếch, ngây ngô, nó sẽ theo em suốt đời, bất kể lúc vui hay buồn.