Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Trước khi nhận được

điện thoại báo tin của nội gián, Trần Tranh không bao giờ nghĩ Ái Đạt

dám đứng ra nhận lỗi, dám đối đầu các công ty trong ngành.



Cố Diên Chi là người đa mưu túc trí, nhưng thủ đoạn không ngại đắc tội

toàn ngành để đạt mục đích chẳng phù hợp với tác phong khôn khéo của anh ta.



Hành động lần này ít nhiều có vị “điếc không sợ súng”.



Do đó Trần Tranh nghi ngờ, đằng sau Cố Diên Chi còn có người khác.



Bên ngoài lan truyền tin đồn, chủ tịch Ái Đạt có ý chọn một trong hai con trai còn lại làm người kế nghiệp.



Trần Tranh nóng lòng muốn biết, đối thủ mới của mình là ai. Trong vụ scandal “chất độc hại”, đối thủ đã tát vào mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ tìm

cơ hội tiêu diệt đối phương.



Chỉ có điều người này là ai, ngay cả nội gián cũng không rõ.



Vì vậy Trần Tranh nghĩ đến Lâm Thiển.



Một mặt, cô rất thông minh lanh lợi, tuy mới gia nhập Ái Đạt, nhưng không

biết chừng cô đã lần ra manh mối. Mặt khác, Ái Đạt đang trên bờ vực

thẳm, biết đâu cô cũng không thực lòng với bọn họ.



Nghe tiếng Trần Tranh, Lâm Thiển đáp: “Là Trần tổng đấy à? Anh nói vậy tôi thật sự không biết trả lời thế nào mới phải. À, bọn họ gọi tôi đi họp rồi, thật ngại quá, tôi cúp máy đây...”



Lâm Thiển lướt ngón tay trên màn hình, tắt máy một cách dứt khoát.



Ở đầu kia điện thoại, Trần Tranh im lặng nghe tiếng tút tút. Anh ta phì cười một tiếng, ném máy di động xuống bàn.



Vào giây phút quay người bước đi, Lâm Thiển chợt có dự cảm, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ sắp xảy ra cuộc chiến kịch liệt.



Nhưng đây chẳng phải là chốn thương trường hay sao?



Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành giữa đám đông bận rộn đi

lại. Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, hai tay bỏ vào túi áo khoác, tựa hồ

dõi mắt về bên này. Lâm Thiển không thể không công nhận, anh càng tuấn

tú và nổi bật hơn trong bộ áo khoác nghiêm chỉnh. Nếu đăng ảnh của anh

lên mạng, chắc chắn mọi người sẽ đánh giá anh là nhân viên bảo vệ đẹp

trai nhất, có khi anh nổi tiếng sau một đêm cũng nên.



Lâm Thiển mỉm cười với Lệ Trí Thành rồi quay người đi về hội trường.



Buổi họp báo diễn ra hết sức thuận lợi.



Đúng hai giờ chiều, Cố Diên Chi mặc comple đen ngồi ở vị trí chính giữa bàn chủ tọa phía trước.



Bên dưới đều là nhà báo cầm camera hoặc máy ảnh, nín thở chờ đợi anh ta

phát biểu. Lâm Thiển ngồi ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, tâm trạng cô cũng trở nên căng thẳng.



Dưới ánh đèn chiếu sáng, Cố Diên Chi đảo mắt một vòng, từ tốn mở miệng:



“Về sự kiện túi xách nữ AD509 kiểm nghiệm ra chất độc hại, tập đoàn Ái Đạt

xin được công khai lập trường chính thức và cam kết như sau:



Thứ nhất, chúng tôi đã kiểm tra ra nguồn gây chất động hại là vật liệu do

đại lý của châu Âu cung cấp. Ái Đạt đã chấm dứt việc hợp tác với họ,

đồng thời sẽ tiến hành khởi kiện họ.



Thứ hai, bất kể kết quả

tố tụng như thế nào, chỉ cần khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt, Ái Đạt

sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy chúng tôi quyết định thu hồi toàn

bộ sản phẩm thuộc lô hàng có vấn đề, hoàn trả tiền cho khách hàng. Một

mình Ái Đạt sẽ chịu mọi tổn thất.”



...



Tiếp theo

là tiết mục trả lời chất vấn của giới truyền thông, câu hỏi đầu tiên là

của phóng viên tờ “Nhật báo thành phố Lâm”: “Xin chào Cố tổng, tất cả

các doanh nghiệp sản xuất túi xách cao cấp trong nước đều dính dáng đến

vụ chất độc hại lần này. Trong khi toàn ngành giữ thái độ im lặng, tại

sao Ái Đạt lại đứng ra nhận trách nhiệm?”



Cố Diên Chi mỉm

cười: “Đối với Ái Đạt, điều quan trọng không phải so sánh với người

khác, mà là liệu có thể thực hiện cam kết với khách hàng hay không.

Chúng tôi là công ty đầu tiên đứng ra nhận trách nhiệm, nhưng chúng tôi

tin, chúng tôi không phải người cuối cùng.”



Lâm Thiển hơi nhíu mày khi nghe màn hỏi đáp. Thì ra ngay cả phóng viên cũng sắp xếp từ trước.



Câu hỏi và câu trả lời rất quang minh chính đại, nhưng lại ngầm kéo đối thủ cạnh tranh “xuống nước”.



Cô ngẩng đầu nhìn Cố Diên Chi trên bàn chủ tọa. Người đàn ông này quả là thâm hiểm.



Câu hỏi thứ hai: “Việc kinh doanh của Ái Đạt gặp nhiều khó khăn. Lần này

chịu tổn thất to lớn, liệu có khiến tập đoàn rơi vào cảnh khốn cùng?”



Cố Diên Chi không trả lời ngay mà trầm ngâm trong giây lát.



“Đúng là rất khó khăn.” Thần sắc của anh ta tương đối nặng nề: “Nhưng chúng

tôi sẽ không coi điều này là lý do né tránh trách nhiệm.”



***



Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Diên Chi đi ra đằng sau hậu trường, việc

đầu tiên là xác nhận với thư ký, đã phát đủ phong bao cho đám phóng

viên. Nhận được câu trả lời vừa ý, anh ta mới phấn khởi tới một góc

không người, gọi điện cho Lệ Trí Thành.



Lúc buổi họp báo mới

bắt đầu, Cố Diên Chi còn nhìn thấy Lệ Trí Thành thấp thoáng ngoài cửa,

bây giờ không biết anh chuồn đi đâu rồi?



Đầu kia nhanh chóng bắt máy.



Cố Diên Chi: “Hài lòng không Boss?”



“Cũng tạm.” Giọng nói từ tốn vang lên.



Cố Diên Chi cười: “Tôi đã ném trái bom hạng nặng rồi đó. Chú nói ngày mai

chú sẽ tiếp quản công ty, bây giờ tôi đã có thể sống thoải mái. Lát nữa

tôi đi ăn cơm với đám phóng viên, còn chú?”



“Tôi sẽ lái xe về tập đoàn.”



Lâm Thiển vừa cùng đồng nghiệp thu dọn hội trường, vừa mở di động lên mạng xem tin tức.



Hiệu quả của buổi họp báo tốt hơn cô tưởng. Trước đó, tin tức nóng hổi nhất

liên quan đến ngành này là “Vụ scandal chất gây ung thư”, “CEO Tân Bảo

Thụy Lâm Duy Khải xuất hiện trên trang bìa tạp chí Fortune Trung Quốc”,

“Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ tranh giành đơn hàng lớn của tập đoàn Minh

Thịnh”.



Bây giờ, tin tức “Buổi họp báo của Ái Đạt” đã nhảy

lên vị trí số ba trong số những tin tức được tìm kiếm nhiều nhất, lượng

truy cập và mức độ chú ý không ngừng tăng cao.



Tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn, Lâm Thiển cũng vậy.




Ai ngờ Lệ Trí Thành tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn cô đăm đăm.



Căn phòng rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh, hai người mắt đối mắt.



Lâm Thiển bỗng dưng có cảm giác nơm nớp trong lòng.



“Lúc trước tôi hiểu nhầm thân phận của anh, thật ngại quá.” Cô lại nở nụ cười lịch sự.



Lần này, cuối cùng Boss cũng mở miệng, vẫn là giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt thường lệ: “Lâm Thiển, cô không cần... giả bộ hiền lành thật thà với

tôi.”



Huyệt thái dương của Lâm Thiển giật giật.



Anh nói gì cơ? “Giả bộ hiền lành thật thà”? Chẳng lẽ trước đây cô để lại ấn tượng không thành thật cho anh?



Chết thật!



Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thiển. Cô không biết anh thật sự khó chịu hay chỉ nói đùa với cô?



Hay là anh thật lòng nói cho cô biết: cô không cần giả vờ hiền lành thật thà, cứ như bình thường là được.



Mặc dù rất sốt ruột nhưng Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười trấn tĩnh trên môi. Cô

nhanh chóng trả lời: “Lệ tổng, thật ra đây mới là bản chất của tôi.” Vừa thốt ra lời, Lâm Thiển chỉ muốn vả vào miệng mình.



Khóe mắt Lệ Trí Thành quả nhiên vụt qua ý cười như có như không. Anh đi đến, ngồi xuống ghế sofa, đặt hai tay lên đầu gối.



“Cô ngồi đi.”



Lâm Thiển nghiêm chỉnh ngồi xuống phía đối diện.



Hai người lại yên lặng một lúc, anh nhướng mắt nhìn cô: “Bây giờ trọng tâm công việc của tôi là gì?”



Lâm Thiển hơi ngây người, nhưng khi hiểu ý của anh, trong lòng cô chấn động.



Cô biết rõ, chức vụ như trợ lý hay thư ký của CEO, tuy có hướng dẫn cụ thể nhưng làm thế nào để phát huy giá trị lớn hơn hay giành được địa vị thế nào trong doanh nghiệp, cần dựa vào bản thân mỗi con người.



Nếu bạn không có khả năng, tự định vị bản thân ở mức thấp, vậy thì bạn chỉ

có thể trở thành chân sai vặt, không có giá trị tồn tại đặc biệt với

lãnh đạo, rất dễ bị thay thế. Nếu bạn có khả năng, bạn sẽ dễ dàng giải

quyết “việc vặt”, đồng thời còn có thể phát huy bản thân ở mức cao hơn,

đồng thời không ngừng “tỏa sáng”. Một khi lãnh đạo chú ý đến bạn, bạn sẽ trở thành nhân vật không thể thiếu. Những lãnh đạo cao cấp khác và nhân viên bình thường trong công ty sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác.



Vì vậy khi Lệ Trí Thành hỏi câu này, đương nhiên Lâm Thiển rất vui mừng.



Im lặng một vài giây, cô mở miệng, phát biểu những điều đã sớm chuẩn bị từ trước: “Lệ tổng, tôi từng suy nghĩ đến vấn đề này. Trong quá khứ, Tân

Bảo Thụy, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ có vị thế tương đương, Ái Đạt chiếm lĩnh

thị trường nhờ sản phẩm đạt chất lượng cao. Bây giờ, tuy công ty chúng

ta gặp khó khăn nhưng nền tảng vẫn rất tốt, không phải không có cơ hội

cứu vãn. Dùng phương thức nào để cứu vãn, tôi có quan điểm thế này.



Từ trước đến nay, thị trường luôn theo thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, thứ nào tốt sẽ càng tốt, tệ sẽ ngày càng tệ hại. Chúng ta

không thể từ từ đuổi theo Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ. Bởi vì đã để mất thị phần vào tay bọn họ, nên chúng ta không thể đuổi kịp bọn họ.



Do đó, tôi cho rằng, chúng ta phải đánh một trận quyết định. Việc xử lý

thành công khủng hoảng lần này là thời cơ tốt, chúng ta cần tìm kiếm cơ

hội trong thời cơ đó để xoay chuyển tình thế.”



Nói xong những câu này, Lâm Thiển nhướng mắt quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành. Nhưng anh vẫn trầm mặc như cũ.



Cấp dưới sợ nhất điều gì? Sợ nhất không biết quan sát nét mặt, không thể nắm bắt tâm tư của lãnh đạo.



Lâm Thiển cảm thất bản thân hết sức bi thảm, bởi vì Boss của cô là người “tê liệt cảm xúc”.



Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Thiển quyết định “mặt dày” lần cuối, đồng thời bày

tỏ sự trung thành của mình: “Lệ tổng, nếu đây là một cuộc chiến đấu, tôi nguyện làm “phó tướng” của anh, xung phong đi đầu, xông pha trận mạc.”



Quả nhiên, “thuận theo sở thích của người khác” luôn là phương pháp chuẩn

xác. Ví von theo kiểu quân sự cuối cùng cũng khiến Boss có phản ứng.



Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có vẻ sắc bén hơn trước đó.



Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Ừm, hôm nay đến đây thôi.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô, phó tướng Lâm.”



***



Cùng ngày, Trần Tranh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.



Anh ta không về phòng ngủ mà đi lên thư phòng ở tầng hai của ngôi biệt thự. Quả nhiên, bố anh ta đang ngồi xem báo cáo tài chính của tập đoàn ở

trong thư phòng.



Trần Đình Dân, bố Trần Tranh là người khởi

nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã đi làm thuê, làm công

nhân, đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng được Tư Mỹ Kỳ của ngày hôm nay.

Tuy rất giàu có nhưng tính cách của ông hoàn toàn khác con trai. Sống

hơn năm mươi năm cuộc đời, ông không yêu sắc đẹp, không thích xe hơi

sang trọng, chẳng thích bất cứ thứ gì. Ông chỉ yêu tiền bạc, mỗi ngày

xem xét sổ sách kế toán là thú vui lớn nhất của ông. Ngoài con trai Trần Tranh, đố người nào cướp được một chút tài sản của ông. Vì vậy, người

trong ngành đặt cho Trần Đình Dân biệt danh là “Trần Thiết Công”.



Trần Tranh ngồi xuống phía đối diện bố, anh ta rút cà vạt ném lên bàn, sắc mặt bực bội.



Trần Đình Dân ngẩng đầu nhìn con trai: “Anh đã xử lý xong chưa?”



Ông đương nhiên ám chỉ vụ scandal chất gây ung thư. Trần Tranh gật đầu, mắng khẽ: “Lần này Ái Đạt đúng là không biết sống chết.”



“Anh định làm thế nào?” Trần Đình Dân hỏi.



Trần Tranh cười ha hả: “Ái Đạt bày trò ầm ĩ như vậy, chắc chắn muốn nhân cơ

hội này lật lại thế cờ. Con đang đợi bọn họ đây. Con đã truyền đạt mệnh

lệnh cho phó giám đốc marketing, Ái Đạt định tạo đột phá ở bất cứ sản

phẩm hay thị trường nào, chúng ta sẽ dìm chết bọn họ bằng mọi giá.”



Ai ngờ Trần Đình Dân cất giọng lạnh nhạt: “Con trai, anh đã đi sai phương hướng rồi.”



Trần Tranh im lặng.



Trần Đình Dân mỉm cười: “Xem ra anh vẫn chưa làm rõ, chiến trường của Ái Đạt ở nơi nào. Thằng Lệ Trí Thành dám đứng ra nhận trách nhiệm, chứng tỏ nó là người dám nghĩ dám làm. Tất nhiên, nó cũng là loại người không biết

trời cao đất dày.”



Trần Tranh chăm chú lắng nghe.



Trần Đình Dân nói tiếp: “Một người có tính cách như vậy sẽ không từ từ cạnh

tranh với anh ở thị trường sản phẩm cuối cùng. Nó muốn một miếng ngoạm

hết, có khi tham vọng còn lớn hơn anh tưởng. Anh không thể lơ là cảnh

giác. Tôi hỏi anh, bây giờ trong ngành có cơ hội nào, có thể giúp nó trở mình?”



Trần Tranh biến sắc mặt: “Ý bố là... đơn hàng trị giá bốn mươi triệu của tập đoàn Minh Thịnh?”



Trần Đình Dân gật đầu.



Trần Tranh im lặng vài giây, nhếch mép: “Bây giờ vốn của Ái Đạt không bằng

một phần năm chúng ta. Con chỉ sợ bọn họ không thò chân vào vụ này. Một

khi tham gia, rất đơn giản, thực lực quyết định tất cả. Con sẽ cho Minh

Thịnh sản phẩm tốt nhất, giá cả hạ xuống thấp nhất, thấp đến mức Ái Đạt

không làm nổi. Dù bị lỗ, con cũng sẽ giành bằng được hợp đồng này, không cho Ái Đạt cơ hội. Đợi đến lúc bọn họ chết hẳn, bị đá ra khỏi thị

trường, chúng ta kiếm tiền cũng chưa muộn.”



Trần Đình Dân hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”