Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
Chương 5 :
Ngày đăng: 17:29 19/04/20
Muốn làm tốt vai trò “người bên cạnh” cấp trên, việc đầu tiên cần phải tìm hiểu cấp trên, tốt nhất hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Lâm Mạc Thần sống trong môi trường thương mại ở nước ngoài nhiều năm nên
càng hiểu rõ đạo lý này hơn em gái. Vì vậy buổi tối khi Lâm Thiển về
nhà, email liên quan đến thông tin cá nhân của Lệ Trí Thành đã nằm trong hộp thư của cô.
Thông tin cá nhân của anh chỉ vẻn vẹn vài
dòng đơn giản: Lệ Trí Thành, con trai thứ hai của chủ tịch Ái Đạt Từ
Dung, đồng thời cũng là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất của Quân đoàn trưởng
quân khu Tây Nam. Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào anh tham gia
quân đội, chắc người ta không thích đi theo con đường kinh doanh.
Chỉ trong mấy năm, Lệ Trí Thành đạt vố số thành tích huy hoàng. Thời đại
học, anh từng giành “Giải nhất cuộc thi xây dựng mô hình quân sự”, “Giải lãnh tụ diễn đàn sinh viên quân sự toàn cầu”. Sau khi chính thức nhập
ngũ, anh đoạt nhiều bằng khen như “Công lao hạng ba cá nhân”, “Công lao
hạng nhì tập thể”, “Giải cống hiến hành động chiến đấu đối kháng Săn
chim ưng”...
Ngoài ra còn có một số thông tin vụn vặt, cũng
không biết Lâm Mạc Thần tìm hiểu từ nguồn nào. Ví dụ Lệ Trí Thành dùng
tiền lương của mình để giúp đỡ nhiều trẻ em thất học, nhưng từ chối
không gặp mặt bọn trẻ. Đọc đến đây, Lâm Thiển chợt nhớ đến chuyện anh
nhường giường nằm trên tàu hỏa cho cô, nhưng chẳng thèm nói chuyện với
cô một câu. Anh ghét giao tiếp với người khác như vậy sao?
Ví dụ anh chưa có bạn gái, hơn nữa hình như chưa từng yêu đương bao giờ.
Lâm Thiển hết nói nổi, anh đã hai mươi lăm tuổi, cuộc sống quân ngũ quả
nhiên vừa cấm dục vừa đơn điệu...
Ngày hôm sau trên đường đi
làm, Lâm Thiển vẫn ngẫm nghĩ về những thông tin này. Lệ Trí Thành là
người đàn ông độc thân, vì vậy cô không cần giúp Boss xử lý cuộc sống
riêng lộn xộn như những trợ lý hay thư ký khác. Bây giờ anh vẫn chưa có
thư ký nào, đây cũng là điều cô cần suy nghĩ. Cô phải tìm một người
nhanh nhẹn làm được việc ở phòng nhân sự. Tuy nhiên, người đó không thể
quá thông minh, bởi người thông minh thường có tham vọng, không cẩn thận sẽ chiếm mất vị trí của cô.
Lúc Lâm Thiển đến văn phòng,
trời vừa hửng sáng. Đây cũng là một trong những hành vi cố ý của cô. Trợ lý đương nhiên phải đi làm sớm hơn ông chủ, Lệ Trí Thành từng là quân
nhân, chắc chắn có thói quen dậy sớm. Ai biết anh đến công ty lúc mấy
giờ?
Hôm qua sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện,
phòng nhân sự lập tức đưa ra thông báo nhậm chức. Lâm Tuyển dọn đồ lên
tầng trên cùng, vào một gian nhỏ ở bên ngoài phòng làm việc của CEO.
Tống Khiên Khiên và Dương Hi Như tỏ ra lưu luyến, đồng thời hết sức
ngưỡng mộ cô. Có điều, theo thông báo của phòng nhân sự, chức vụ của Lâm Thiển vẫn thuộc Văn phòng CEO nên hai cô gái trẻ tạm thời vẫn nghe theo sự chỉ đạo của cô.
Khi Lâm Thiển nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào, bên trong tối mờ mờ, căn phòng lạnh lẽo không một bóng người.
Lâm Thiển bật đèn.
Đây là phòng làm việc của CEO tiền nhiệm, bài trí tinh tế và sang trọng.
Vào thời khắc này, giá sách gỗ sơn đen ở bên tường trống không, mấy cái
tủ đựng tài liệu màu xám bạc cũng chẳng có thứ gì, khiến căn phòng rộng
lớn càng trở nên trống trải.
Trên bàn làm việc có mấy tờ báo
vất bừa bộn, Lâm Thiển xếp lại ngay ngắn. Sau đó, cô kéo ghế ông chủ vào đúng vị trí, tìm gói trà ngon ở trên tủ rồi tìm cốc uống trà.
Cốc uống trà đâu nhỉ? Hôm qua đến đây, Lâm Thiển nhìn thấy trên bàn đặt một cái cốc giữ nhiệt quân dụng màu xanh lá cây cực lớn.
Sau khi vừa hát ngâm nga vừa tìm một lượt quanh căn phòng, Lâm Thiển đẩy cánh cửa nhỏ thông ra sân thượng.
Vừa ngẩng đầu, cô liền ngây người.
Sân thượng này do CEO tiền nhiệm sang sửa, một bên là sân golf màu xanh nho nhỏ, một bên cắm ô che nắng cỡ lớn và bày mấy chiếc ghế mây.
Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế mây, anh mặc comple thẳng tắp, chỉ là không
thắt cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở ra. Một tay anh cầm quyển sách, một tay
đặt lên thành ghế. Toàn thân anh tỏa ra vẻ trầm tĩnh và thoải mái hiếm
gặp.
Nghe tiếng động, anh buông quyển sách, quay đầu về phía Lâm Thiển.
Vừa nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong bộ não của Lâm Thiển là:
trời, rốt cuộc Boss thức giấc từ lúc mấy giờ? Vì vậy sau này cô phải dậy từ lúc gà gáy mới có thể đồng bộ cùng Boss?
Lâm Thiển nhanh
chóng đảo mắt một vòng. Cốc giữ nhiệt quân dụng quả nhiên nằm trên bàn
trà nhỏ ở bên cạnh. Bên trong đầy nước trà, mùi hương nồng đậm, thì ra
anh uống trà Phổ Nhĩ. Quyển sách trên tay Lệ Trí Thành... là “Tôn Tử
Binh Pháp”. Sách đã cũ, là bản của Nhà xuất bản Thương mại nữa chứ.
Trên đầu gối anh đặt mấy tờ giấy trắng, viết chữ bằng bút mực. Lâm Thiển lập tức liếc qua, nét chữ đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi, tờ giấy viết: thỉnh quân nhập úng[1], mượn đao giết người, giương đông kích tây, thành môn lập
mục[2], dĩ dật đãi lao[3]...
[1]“Thỉnh quân nhập úng” có
nghĩa “gậy ông đập lưng ông”: xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai
Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn
Thần hỏi Chu Hưng rằng: “nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?”
Chu Hưng nói: “lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung
quanh sợ gì nó không chịu nói”. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
[2]“Thành môn lập mục” có nghĩa nói lời
giữ lời, mới có thể tạo dựng lòng tin của mọi người: xuất phát từ điển
cố Thương Ưởng người nước Vệ cho đặt một cây cậy gỗ ở cổng thành Nam rồi tuyên bố với dân chúng sẽ thưởng mười lượng cho người nào chuyển cây gỗ từ thành Nam sang thành Bắc. Thấy sự việc quá dễ dàng, mọi người bán
tín bán nghi nhưng không ai chịu làm. Thương Ưởng tăng mức thưởng lên
năm mươi lượng. Cuối cùng có người chuyển gỗ, Thương Ưởng lập tức thưởng cho người đó. Kể từ đó mọi người tin lời Thương Ưởng, cuộc cải cách của ông diễn ra thuận lợi.
[3] “Dĩ dật đãi lao”: đợi quân địch mỏi mệt mới đối phó.
Lâm Thiển nhướng mắt, chạm phải đôi mắt đen của Lệ Trí Thành. Anh từ từ
đóng quyển sách, kẹp tờ giấy vào trong sách, sau đó đứng dậy.
Lâm Thiển lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lệ Trí Thành, đồng thời liên tưởng đến
các thông tin trong tư liệu về anh, cô chợt hiểu ra vấn đề trong giây
lát.
Lẽ nào... anh đang nghiên cứu binh pháp vốn là sở trường của mình để vận dụng vào việc kinh doanh?
Lúc này, anh đã đi về phía cô, Lâm Thiển liền mỉm cười: “Lệ tổng, chào buổi sáng!”
“Chào.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, đi ngang qua Lâm Thiển. Lâm Thiển lập tức quay người, theo anh vào phòng.
Đối với việc Boss ký thác hy vọng vào binh pháp để cứu doanh nghiệp, Lâm
Thiển chỉ có thể lặng lẽ thắp cho anh một ngọn nến ở trong lòng.
Lúc mới bước vào đời, Lâm Thiển cũng có tinh thần học hỏi, cũng từng mua
một đống sách về thương trường như “36 kế binh pháp để giành thắng lợi
trên thương trường”, “Tôn Tử Binh Pháp Thương Chiến”... Sau khi đọc
xong, thu hoạch duy nhất cô đạt được là: hừm, đọc những câu chuyện nhỏ
về chiến tranh ở thời cổ đại rất thú vị. Còn về lý luận vận dụng binh
pháp gì đó trên thương trường, xin lỗi, cô không cho rằng đọc mấy cuốn
binh pháp là có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thương mại. Giữa hai lĩnh vực cách ngàn sông vạn núi, không thể cứ thế vác súng lao ra
thương trường.
Bởi vì là cấp dưới mới nhậm chức, Lâm Thiển
không tiện thẳng thắn phát biểu lãnh đạo đang làm chuyện vô dụng, dẫu
sao thời gian cũng còn dài.
Bây giờ, cô nên tập trung vào vấn đề cần quan tâm.
Lệ Trí Thành ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Thiển mỉm cười: “Anh đã ăn sáng
chưa? Giờ này chắc nhà ăn ở tầng dưới cũng mở rồi, cháo và bánh bao nhân thịt bò không tồi, tôi cũng chưa ăn, có cần tôi mua thêm một phần cầm
lên đây cho anh?”
Lời nói rất đúng mực. “Tôi chưa ăn nên nhân tiện mua thêm một phần”, không thể hiện sự vồn vã thái quá, nhưng cũng
quan tâm đến nhu cầu của lãnh đạo. Hơn nữa, dường như anh là người thích ăn uống...
ra hình ảnh đoàn xe đầy khí thế đưa anh đến công ty vào hai hôm trước.
Lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô chợt cảm thấy có chút thương xót
anh.
Tiếp theo đến lượt Tổng giám sát marketing phát biểu.
Anh ta là người đàn ông ngoài bốn mươi lão luyện, tên Tiết Minh Đào. Lâm Thiển từng tìm hiểu tình hình của anh ta, trong thời kỳ CEO tiền nhiệm
dốc sức tiến ra nước ngoài, những “cựu thần” như Tiết Minh Đào không
được trọng dụng, thậm chí không có thực quyền. Bây giờ thay đổi “triều
đại”, anh ta coi như lại được nắm quyền ở bộ phận marketing. Bị ấm ức
lâu như vậy, tất nhiên anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể vùng
lên bất cứ lúc nào.
Tiết Minh Đào quả nhiên đưa ra một kế hoạch marketing hết sức hoàn hảo.
Xuất phát từ bốn loại sản phẩm lớn của công ty như túi xách cao cấp, túi
xách đơn giản dành cho cuộc sống thường ngày, túi xách có chức năng đặc
thù và va ly cùng mười mấy chủng loại trực thuộc, Tiết Minh Đào phân
tích kỹ lưỡng tình hình thị trường hiện nay, so sánh ưu nhược điểm giữa
Ái Đạt và các đối thủ cạnh tranh, đồng thời đưa ra biện pháp nâng cao
nội bộ, kế hoạch và sách lược marketing... Ví dụ túi xách leo núi của
nam giới không được quá cứng, anh ta đề xuất thay đổi vật liệu, tăng
cường giám sát chất lượng. Ví dụ công tác marketing của sản phẩm va ly
kéo còn yếu, anh ta đề xuất tăng đầu tư quảng cáo, đẩy mạnh tiếp thị sản phẩm...
Không thể phủ nhận, đây là kế hoạch rất cụ thể và
sâu sát. Nếu không phải là người có kinh nghiệm làm marketing nhiều năm, đồng thời không hiểu rõ tình hình của công ty và thị trường, chắc chắn
khó có thể làm ra bản báo cáo này. Bản báo cáo mang lại cảm giác như một tờ bản đồ chỉ đường, có mục tiêu và kế hoạch tổng thể, lại tỉ mỉ đến
từng loại sản phẩm riêng, khiến người nghe cảm thấy hứng khởi.
Marketing vốn là công tác then chốt của một công ty sản xuất như Ái Đạt, cũng là
trọng tâm cuộc họp lần này. Sau bản báo cáo của Tiết Minh Đào, mầy người quản lý thì thầm to nhỏ thảo luận, bầu không khí rõ ràng được kích
hoạt.
Cố Diên Chi nở nụ cười nhàn nhạt, liên tục gật đầu với
Tiết Minh Đào. Thậm chí ngay cả Lệ Trí Thành cũng cầm tập tài liệu, vừa
nghe vừa xem xét. Lâm Thiển còn nhìn thấy anh đánh dấu trên tập báo cáo.
Lâm Thiển cũng có cảm giác như vừa được lên lớp một bài về marketing.
Cô thậm chí cảm thấy trong lòng sôi sục, thầm mong Tiết Minh Đào nhắc đến
dự án của tập đoàn Minh Thịnh, để nghiệm chứng quan điểm của cô là đúng
đắn.
Nhưng Tiết Minh Đào không hề đả động. Kết thúc bản báo
cáo, anh ta phát biểu: “Trong năm năm tiếp theo, chúng ta sẽ tạo ra đế
quốc marketing Ái Đạt.”
Mọi người đều gật đầu, Lâm Thiển hơi thất vọng.
Phòng hội nghị yên tĩnh một lúc, tất cả mọi người trầm tư suy nghĩ, cũng có
người thầm quan sát Lệ Trí Thành, xem vị CEO trẻ tuổi này có ý kiến gì
về kế hoạch phát triển đáng tin cậy nhất cho đến thời điểm này.
Lệ Trí Thành đặt tài liệu xuống bàn, ngẩng đầu nhìn đám đông. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
“Kế hoạch rất tốt.” Anh nói chậm rãi: “Tôi sẽ đọc kỹ lại.”
Ánh mắt Tiết Minh Đào vụt qua tia vui mừng. Lâm Thiển thầm tán thưởng: Boss rất có khí thế, kiểu gì cũng không thay đổi thần sắc.
Ai ngờ Lệ Trí Thành chuyển đề tài: “Có người đề nghị với tôi, giành được hợp
đồng của Minh Thịnh sẽ có thể cứu Ái Đạt. Các vị thấy thế nào?” Lúc hỏi
câu này, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Tim Lâm Thiển đập thình thịch.
Có người... là ám chỉ cô hay sao?
Tiết Minh Đào im lặng vài giây, sau đó rút một bản báo cáo từ kẹp tài liệu ở trên bàn đưa cho Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, chúng tôi cũng từng tiến hành
phân tích SWOT[5] với dự án của tập đoàn Minh Thịnh. Dự án này rất tốt,
nếu chúng ta giành được, có thể nhanh chóng thay đổi địa vị của Ái Đạt , cũng có cơ hội mở ra thị trường mới.
[5] Phân tích SWOT là
một trong 5 bước hình thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác
định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến
lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược. SWOT là tập hợp viết tắt
những chữ cái đầu tiên của các từ tiếng Anh: Strengths (Điểm mạnh),
Weaknesses (Điểm yếu), Opportunities (Cơ hội) và Threats (Thách thức) -
là một mô hình nổi tiếng trong phân tích kinh doanh của doanh nghiệp.
Nhưng nói thật, hiện tại dự án có hai đối thủ cạnh tranh thực lực hùng hậu là Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ, chúng ta khó có thể nhảy vào. Bọn họ đã theo
dự án mấy tháng, bây giờ chắc cũng tạo dựng được mối quan hệ. Trước đây, chúng ta chưa từng hợp tác với doanh nghiệp nhà nước, giờ muốn cạnh
tranh, xác suất thành công rất nhỏ. Hơn nữa, các đối thủ cạnh tranh còn
đề phòng chúng ta, dù giành được hợp đồng, tôi nghĩ cũng sẽ là một thắng lợi thảm hại, lợi nhuận thấp hoặc bằng không, được ít hơn mất.”
Lệ Trí Thành trầm ngâm, không lên tiếng.
Mặc dù chỉ là người ngoài lề, nhưng lời nói của Tiết Minh Đào cũng khiến
Lâm Thiển cảm thấy áp lực rất lớn. Trước đó đúng là cô chỉ nghĩ đến ích
lợi của dự án có thể cứu sống Ái Đạt nên suy nghĩ rất lạc quan. Mấy khó
khăn Tiết Minh Đào đề cập, cô chưa từng đào sâu suy nghĩ, nhưng đó lại
là “tử huyệt” của công tác marketing: khởi đầu muộn, không có mối quan
hệ, nguồn vốn hạn chế, vậy Ái Đạt lấy gì để đấu với người ta?
Lúc này, Phó tổng giám đốc phụ trách sản xuất và kỹ thuật lên tiếng.
Ông tên Lưu Đồng, ngoài năm mươi tuổi, là công thần số một từng cùng chủ
tịch Từ Dung tạo dựng giang sơn. Ông không tỏ ra thận trọng và thăm dò
Lệ Trí Thành như những người khác. Diện mạo của ông thẳng thắn , bộc lộ
vẻ uy nghiêm của vị trưởng bối.
“Trí Thành.” Lưu Đồng nói:
“Chú không đồng ý tham gia dự án Minh Thịnh, khai thác thị trường mới gì đó. Ái Đạt cũng vì ý tưởng này nên mới bị suy sụp, lẽ nào chúng ta lại
giẫm lên vết xe đổ? Chúng ta sản xuất túi xách, thị trường lớn nhất là
vài trăm triệu người tiêu dùng trong cả nước. Thị trường bị người khác
cướp mất, chúng ta phải giành lại. Đơn đặt hàng của doanh nghiệp nhà
nước hay chính phủ cũng chỉ như muối bỏ biển, lắm yêu cầu nhiều đòi hỏi
mà lợi nhuận thấp, tốt nhất chúng ta đừng tham gia. Chú đồng ý với ý
kiến của Tiết Minh Đào, chúng ta hãy bắt đầu làm lại từ thị trường một
cách chắc chắn.”
Lưu Đồng là người có tính cách chính trực,
lời nói của ông rất kiên quyết, tất cả mọi người đều gật đầu tán thành,
bởi ý kiến của ông cũng chính là suy nghĩ của mọi số đông.
Lâm Thiển hơi chau mày.
Lưu Đồng đã “nã pháo” vào Lệ Trí Thành, tuy nhiên Lệ Trí Thành vẫn trầm
mặc. Dù không lên tiếng nhưng bộ dạng của anh vẫn có khí thế. Mọi người
càng không biết anh đang nghĩ gì, bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát.
Trước tình hình này, Cố Diên Chi đưa mắt ra hiệu
Phó tổng giám đốc phụ trách bộ phận chức năng. Anh ta lập tức mở miệng
giàn hòa: “Tôi có ý kiến thế này, Lệ tổng đã nghe hết quan điểm của
chúng ta. Trọng tâm công việc tiếp theo là gì, phát triển theo hướng
nào, Lệ tổng cần tổng hợp và suy tính, có gì chúng ta họp bàn sau?”
Mọi người gật đầu, Lâm Thiển nhủ thầm: cũng chỉ còn cách như vậy.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lệ Trí Thành. Lưu Đồng chỉ nhằm vào sự
việc chứ không nhằm vào con người, ông nói: “Đây là chú nói thẳng nói
thật, Trí Thành, cháu nhất định phải thận trọng suy nghĩ.”
Nhưng không ngờ Lệ Trí Thành gật đầu với Lưu Đồng rồi nhìn mọi người, đồng thời cất giọng trầm tĩnh: “Tôi không cần suy nghĩ.”
Lâm Thiển ngần người. Không riêng cô, những người có mặt đều ngây ra.
Anh tiếp tục mở miệng: “Trưa nay tôi đã có quyết định: chúng ta phải giành đơn hàng của Minh Thịnh bằng bất cứ giá nào.”