Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Buổi chiều, Lâm Thiển

ngồi trong phòng làm việc nhỏ của mình, chỉnh lý lại ghi chép hội nghị.

Tâm trạng của cô có một sự xao động bất an khó diễn tả.



Đó là bởi vì câu nói của Lệ Trí Thành tại cuộc họp lãnh đạo cao cấp: “Trưa nay, tôi đã có quyết định.”



“Trưa nay” là lúc cô và anh ăn cơm, cô đề cập đến dự án Minh Thịnh. Liệu cô

có thể lý giải, lời nói của cô đã có ảnh hưởng quan trọng đến anh?



Lâm Thiển vừa xúc động nhưng cũng cảm thấy áp lực lớn chưa từng thấy.



Hơn nữa, Lệ Trí Thành vừa tỏ thái độ bất chấp ý kiến của số đông, bầu không khí ở phòng hội nghị trở nên kỳ quái ngay lập tức. Lưu Đồng biến sắc

mặt, Tiết Minh Đào trầm mặc, Phó tổng giám đốc hành chính cũng ngẩn

người.



Sau đó, Lệ Trí Thành mở miệng trước khi mọi người lên

tiếng: “Công ty đang trong thời kỳ bấp bênh, cần trên dưới một lòng. Bây giờ tôi đại diện cho người nắm cổ phần tuyệt đối, có quyền phủ quyết.

Vì vậy từ nay về sau, trước khi tôi đưa ra quyết định, có thể tồn tại vô số ý kiến, nhưng sau khi tôi quyết định, chỉ có một tiếng nói duy nhất. Giải tán cuộc họp.”



Lúc này, phòng làm việc của Lệ Trí Thành khép chặt cửa, Cố Diên Chi và Lưu Đồng vừa vào trong. Không biết ba vị

lãnh đạo thảo luận điều gì, ban đầu Lâm Thiển còn nghe thấy giọng nói

tương đối gay gắt của Lưu Đồng, nhưng sau đó chẳng còn âm thanh nào.



Một lúc sau, cửa phòng mở toang, Lâm Thiển lập tức đứng dậy, nhìn thấy Lưu

Đồng sa sầm mặt đi ra ngoài, Cố Diên Chi đi sau ông ta, thần sắc rất

bình tĩnh. Bọn họ không để ý đến Lâm Thiển, ai nấy đi thẳng về phòng làm việc của mình.



Lâm Thiển đợi một lát mới cầm ghi chép hội nghị đi vào văn phòng của Lệ Trí Thành.



Không còn nghi ngờ gì nữa, biểu hiện của anh tại cuộc họp ngày hôm nay chắc

sẽ gây sóng gió lớn. Các giám đốc và nhân viên sẽ đánh giá anh thế nào?

Bá đạo, độc tài, không hợp lòng người chăng?



Nhưng anh vẫn kiên quyết, có suy nghĩ riêng của mình, đồng thời tỏ ra hết sức tự tin.



Lâm Thiển không ngờ dưới vỏ bọc lạnh nhạt và trầm mặc, Lệ Trí Thành lại mạnh mẽ và quyết đoán như vậy?



Ánh hoàng hôn chiếu vào ô cửa, khiến phòng làm việc phủ một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.



Lệ Trí Thành ngồi ở sofa. Khác với tư thế lạnh nhạt thường ngày, lúc này

hai tay anh đặt trên đầu gối, dường như đang suy tư điều gì đó. Trước

mặt anh là hai tách trà khói bốc nghi ngút, rõ ràng là của Lưu Đồng và

Cố Diên Chi để lại.



Lâm Thiển đi đến bên anh: “Boss, đây là ghi chép cuộc họp.”



Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô, nhận tập văn bản rồi cúi đầu đọc.



Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giở trang giấy và tiếng nước trong bể cá ở gần cửa ra vào. Lâm Thiển thấp thỏm không yên, nhưng cô vẫn mở

miệng: “Hôm nay nghe ý kiến của Tiết tổng và Lưu tổng, tôi cảm thấy rất

sâu sắc và có lý.”



Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Em dao động rồi à?”



Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy, vị Boss này tuy phát biểu ngắn gọn, nhưng rất trực tiếp và trúng chỗ hiểm, khiến đối phương không phản ứng kịp.



Lâm Thiển vốn định dùng lời lẽ uyển chuyển một chút, nhưng nghe anh hỏi

vậy, cô quyết định phát biểu thẳng: “Không, tôi không dao động. Tôi muốn nói, bọn họ phân tích rất toàn diện và có lý, nhưng quan điểm này quá

chú trọng nội bộ, như làm thế nào giải quyết vấn đề tồn đọng, làm thế

nào nâng cao bản thân. Tuy nhiên, bây giờ ở bên ngoài cạnh tranh khốc

liệt, ngành này đã rất phát triển chứ không phải giống mười mấy năm

trước, không phải chất lượng sản phẩm của anh tốt, tố chất nhân viên

được nâng cao là anh có thể giành được thị trường, bởi vì người ta cũng

làm tốt không kém anh.



Sở dĩ tôi nhằm vào dự án của Minh

Thịnh, không phải bởi vì dự án này nhất định thành công, mà do tôi cảm

thấy, cứ đi theo đường lối truyền thống chắc chắn không ổn. Lấy một ví

dụ, nếu bây giờ Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ là con voi, Ái Đạt chỉ là con

cừu non. Cừu non có thể thông qua tự nâng cao bản thân để chiến thắng

con voi hay không? Tôi cho rằng không thể, nó chỉ còn một cách duy nhất

là đánh úp, mới có cơ hội giành thắng lợi.”



Lâm Thiển thẳng thắn trình bày quan điểm xuất phát từ nội tâm. Nói xong, cô lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành.



Từ đầu đến cuối anh không rời mắt khỏi cô, gương mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh.



Cuối cùng, anh chỉ đáp ba từ: “Tôi tin em.”



***



Ngoài trời trăng sao thấp thoáng, tỏa ánh sáng lành lạnh. Trong phòng, Lâm

Thiển mặc bộ đồ ngủ, ngồi khoanh chân trên giường, chống tay lên cằm ngơ ngẩn hồi lâu.



“Tôi tin em.” Giọng nói trầm tĩnh của Lệ Trí Thành phảng phất vẫn văng vẳng bên tai cô.



Không thể không thừa nhận, tâm trạng của Lâm Thiển hơi xốn xang.



Kể từ lúc anh phát biểu “có người đề xuất dự án Minh Thịnh với tôi”, lòng

cô đã xao động. Cho đến khi anh nói “Trưa nay tôi đã có quyết định”, cảm giác không thoải mái càng trở nên rõ ràng.


đi ngay. Điều này có nghĩa thời gian dành cho Ái Đạt chưa tới bốn mươi

phút?



Đây là một khởi đầu tương đối tệ, vì dù sao cuộc gặp

mặt lần đầu với lãnh đạo cao cấp cũng rất quan trọng. Nếu không thể để

lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương, chỉ e sau này sẽ khó hẹn gặp lần

thứ hai, càng không thể trông chờ Khang tổng ngả về phía bọn họ trong

đơn hàng lần này.



Sao Ái Đạt lại xui xẻo đến thế? Khó khăn

lắm mới có thể thu xếp cuộc hẹn, không ngờ bị người khác chen ngang, còn trò chuyện lâu như vậy.



Đồng hồ sắp chỉ năm giờ, Lâm Thiển

đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.” Vừa đẩy cửa đi ra ngoài, cô liền nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh tề từ đại sảnh ở bên cạnh đi tới.

Hướng đó là phòng làm việc của Khang tổng, còn người đi đầu đang tươi

cười rạng rỡ kia chính là Trần Tranh.



Trần Tranh dừng lại bắt tay vị phó chủ nhiệm văn phòng: “Phó chủ nhiệm Liêu, cám ơn anh, không

cần tiễn chúng tôi. Hôm nay chúng tôi nói chuyện với Khang tổng hết sức

vui vẻ, chắc làm mất không ít thời gian của anh, ngày khác tôi sẽ mời

anh uống trà.”



Phó chủ nhiệm cười tươi: “Trần tổng đừng khách sáo, để tôi tiễn các vị xuống dưới.”



Lúc này, Trần Tranh như phát giác ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về bên này.

Lâm Thiển đứng ngoài cửa, không kịp né tránh, chỉ còn cách đối mặt anh

ta.



Trần Tranh tựa hồ không hề ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở nơi này. Anh ta nhếch miệng, cùng đoàn người đi ra thang máy.



Vào thời điểm này, Tổng giám đốc Minh Thịnh Khang Chí Tông đang ngồi ở ghế sofa trong phòng làm việc, giơ tay bóp trán.



Ông là một nhà doanh nghiệp ngoài năm mươi tuổi, có gương mặt nghiêm nghị,

quắc thước. Bình thường ông không hay nói cười, nhưng người xung quanh

ông đều biết vị Tổng giám đốc xuất thân từ một kỹ sư này có rất nhiều ý

tưởng về phương hướng phát triển và quản lý doanh nghiệp. Hơn nữa, ông

còn là người làm ăn đứng đắn.



Dự án mua sắm lần này là cặp

công văn cho hơn mười ngàn công nhân viên thuộc chi nhánh công ty tại ba mươi mấy tỉnh thành trong cả nước. Trong con mắt ông, đơn đặt hàng

không lớn nhưng liên quan đến hình tượng thống nhất của tập đoàn và phúc lợi của công nhân viên nên chất lượng sản phẩm vô cùng quan trọng.



Trước đó Minh Thịnh từng tiếp xúc với Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ một thời gian. Sản phẩm của Tân Bảo Thụy có chất lượng tốt, công ty lại đứng đầu toàn

ngành nhưng bọn họ bán hàng đi nhiều quốc gia, giá cả tương đối cao. Bọn họ lại không chịu hạ thấp báo giá với Minh Thịnh nên về cơ bản bị loại

trừ.



Thực lực của Tư Mỹ Kỳ không bằng Tân Bảo Thụy nhưng công ty này đồng ý cung cấp sản phẩm tốt nhất, đồng thời nhiều lần cho biết

mức giá sẽ rất ưu đãi. Về thằng nhãi Trần Tranh, ban đầu Khang Chí Tông

không thích anh ta, cảm thấy đối phương hơi nông nổi nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, ông thấy con người Trần Tranh cũng được. Hơn nữa, một số cán

bộ quản lý dưới trướng Khang Chí Tông đều đánh giá tốt về Tư Mỹ Kỳ và

Trần Tranh, thành ra ông cũng có ý giao đơn đặt hàng cho anh ta.



Hôm nay Trần Tranh nói có việc quan trọng cần gặp Khang Chí Tông nên ông

đồng ý gặp gỡ. Một mặt, Trần Tranh giới thiệu lại một lần sản phẩm trọng tâm của Tư Mỹ Kỳ, ngoài ra còn tặng ông quyển sách hướng dẫn chơi cờ

cổ.



Khang Chí Tông lật giở vài trang, lập tức bị thu hút. Không thể không thừa nhận, món quà của Trần Tranh rất hợp ý ông.



Về phần Ái Đạt, cuộc gặp hôm nay là do cổ đông nước ngoài giới thiệu.

Trước đó Khang Chí Tông cũng nghe nói, công ty này sắp phá sản, không

biết bọn họ làm thế nào móc nối được với cổ đông nước ngoài? Ông cũng

chỉ định gặp bọn họ theo kiểu lấy lệ.



***



Cố Diên Chi và Lệ Trí Thành vào phòng làm việc của Khang tổng lúc năm giờ năm phút.



Kể từ giây phút đó, Lâm Thiển không rời mắt khỏi cánh cửa khép chặt, niệm thầm trong lòng: ra lâu một chút, lâu một chút...



Nói thật, cô rất sợ hai vị Boss chỉ vào tầm mười phút liền bị đối phương

kiếm cớ đuổi khéo. Mặc dù lo lắng nhưng cô vẫn không quên thầm rủa Trần

Tranh. Anh ta nói chuyện với Khang tổng lâu như vậy, hôm nay Khang tổng

ngồi máy bay, bây giờ chắc chắn rất mệt mỏi, năm rưỡi chiều còn có bữa

cơm khách, cùng lắm bọn họ chỉ có thể trò chuyện hai mươi lăm phút.



Thời gian trôi qua rất nhanh, gần đến năm rưỡi, Lâm Thiển hồi hộp nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào.



Vị phó chủ nhiệm ở bên ngoài cũng chú ý đến thời gian. Anh ta đi tới gõ

cửa, đi vào trong, không biết nói câu gì lại nhanh chóng ra ngoài, nhẹ

nhàng đóng cửa.



Lâm Thiển và Tiết Minh Đào đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.



Năm giờ bốn mươi lăm phút, Lệ Trí Thành vẫn chưa ra ngoài.



Tới sáu giờ vẫn không có động tĩnh, mãi hơn bảy giờ, cửa văn phòng mới mở

toang, Cố Diên Chi đi ra ngoài trước tiên, mặt mũi tươi cười rạng rỡ.

Sau đó là Lệ Trí Thành, khóe miệng anh cũng xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Cuối cùng là Khang Chí Tông, ông đích thân tiễn bọn họ ra khỏi phòng.