Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 7 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Thế nào gọi là miếng bánh từ trên trời rơi xuống? Đó chính là cảm giác hưng phấn khó diễn tả của Lâm Thiển lúc này.



Cuối cùng Khang Chí Tông vẫn đi dự bữa cơm khách theo lịch trình chứ không

ăn cơm cùng bọn họ, nhưng hai tiếng đồng đồ nói chuyện đã quá đủ.



Ô tô chạy trong màn đêm đang từ từ buông xuống, bên ngoài cửa sổ đèn điện rực rỡ, hắt lên gương mặt mỗi người trong xe. Cố Diên Chi cười ngoác

miệng, sảng khoái tựa vào thành ghế, cầm chai nước khoáng uống một ngụm

mới kể cho Lâm Thiển và Tiết Minh Đào nghe câu chuyện đằng sau “nhiệm vụ bất khả thi”:



“Lệ tổng của các vị và Khang Chí Tông chơi hai ván cờ, khiến Boss của doanh nghiệp thuộc Top 50 thua bét nhè. Khang

tổng không cam lòng, hẹn cuối tuần này chơi tiếp.”



“Hả?” Lâm

Thiển và Tiết Minh Đào tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hai người

đồng thời liếc Lệ Trí Thành ở ghế sau. Anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hai

chân vắt chéo, ngoảnh mặt ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Anh vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm tĩnh, sắc mặt không hề lộ vẻ mừng rỡ hay tự đắc. Chỉ là

vừa ở trong phòng điều hòa nóng mấy tiếng đồng hồ, gương mặt anh vẫn hơi ửng đỏ.



Tiết Minh Đào là “cáo già” ở chốn công sở không thua kém Cố Diên Chi, anh ta lập mở miệng khen Lệ Trí Thành, bày tỏ sự nể

phục của mình. Đàn anh thể hiện bản thân, “cáo trẻ” Lâm Thiển biết điều

im lặng. Cô là người ở bên cạnh lãnh đạo, thiếu gì cơ hội nịnh nọt, nên

chỉ mỉm cười phụ họa vài câu.



Lâm Thiển chợt nghĩ đến tư liệu mà anh trai thu thập được, hình như không nhắc đến chuyện Boss thạo

chơi cờ. Tất nhiên, Lâm Mạc Thần cũng không thể tìm hiểu đầy đủ. Vì vậy

hôm nay Lệ Trí Thành coi như “mèo mù vớ phải cá rán”?



Nghĩ

đến đây, cô vô ý thức lại liếc Lệ Trí Thành qua gương chiếu hậu, nhủ

thầm: Boss, anh thật sự có thể tiếp tục giữ im lặng, không cần nói

nhiều, trên người anh có nhiều chức năng vừa thực dụng vừa hữu dụng là

đủ. Hờ hờ…



Đúng lúc này, Lệ Trí Thành đột nhiên ngoảnh mặt, vừa vặn chạm mắt cô qua gương chiếu hậu, Lâm Thiển nở nụ cười tươi.



Lúc định rời mắt đi chỗ khác, Lâm Thiển phát hiện khóe miệng anh hơi cong lên, để lộ nụ cười nhạt với cô.



Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp. Hừm… vị Boss đẹp trai ít nói này sau khi

hoàn thành việc lớn chỉ cười với một mình cô, đúng là tự hào thật.



Lâm Thiển lại cười với anh rồi nhìn thẳng về phía trước.



Đúng lúc này, Cố Diên Chi lên tiếng: “Tôi đoán, tuần sau chúng ta có thể

thuận lợi nhận được thư mời thầu của Minh Thịnh. Tuy nhiên…” Anh ta

chuyển đề tài: “Tư Mỹ Kỳ cắm rễ rất sâu ở Minh Thịnh.”



Lâm

Thiển và Tiết Minh Đào đều im lặng. Đúng như Cố Diên Chi nhận định, Ái

Đạt vừa mới hẹn gặp lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh, Tư Mỹ Kỳ đã thò một chân vào, chứng tỏ người của Minh Thịnh đã báo tin cho họ, lại còn có

thể thu xếp cuộc gặp ngay trước Ái Đạt. Mối quan hệ này không chỉ đơn

giản là sâu, mà còn rất sâu.



Bốn người giải quyết qua loa bữa tối ở trên đường rồi về công ty.



Lúc xuống xe, Cố Diên Chi bắt tay Lệ Trí Thành: “Boss, bây giờ chú chỉ cần

phụ trách chơi cờ với lãnh đạo của bên kia, những việc còn lại giao cho

chúng tôi.”



Lệ Trí Thành cười cười: “Ừ.”



Nói xong

câu này, Cố Diên Chi và Tiết Minh Đào đi đến bộ phận marketing, Lâm

Thiển đi theo Lệ Trí Thành lên tầng trên cùng. Cô hiểu ý câu nói vừa rồi của Cố Diên Chi, lãnh đạo cấp cao bắt đầu mối quan hệ tốt đẹp, bọn họ

phải cố gắng hết sức mình, thiết lập quan hệ ở bên dưới, cùng Tư Mỹ Kỳ

đua tranh một phen.



Đó là chiến trường của những người làm marketing, nơi càng phức tạp và quyết liệt hơn.



Ngoài trời đã tối đen, Lâm Thiển ngồi vào vị trí, thu dọn đồ đạc. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.



Sau khi quay về, Lệ Trí Thành liền vào phòng làm việc, bên trong không một động tĩnh.



Lâm Thiển gõ cửa đi vào. Không nằm ngoài dự đoán của cô, anh đang ngồi sau

bàn làm việc. Trên bàn là một đống sản phẩm của Ái Đạt, tài liệu liên

quan đến các phòng ban và thị trường. Quen biết lâu như vậy, Lâm Thiển

thật sự cảm thấy sự cần cù và kiên định của anh đối với sự nghiệp kinh

doanh. Thời khắc này, ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh hơi cúi

thấp dưới ánh đèn, trong lòng cô có chút cảm động. Vốn định hỏi bao giờ

anh mới ra về, nhưng cô không thốt ra lời, mà lặng lẽ đổ thêm nước nóng


Trong khoảng thời gian đó, bộ phận marketing làm việc hết sức mình. Tiết Minh Đào nói: “Những đối

tượng có thể “tấn công” trong nội bộ Minh Thịnh, chúng tôi đã tận tâm

tận lực tạo quan hệ. Việc còn lại chỉ là chờ xem kết quả dự thầu.”



Cố Diên Chi dặn bộ phận marketing tiếp tục mở rộng quan hệ, còn công tác

chuẩn bị Hồ sơ dự thầu đương nhiên trở thành khâu quan trọng cuối cùng.



Chiều hôm nay, Lâm Thiển ngồi ở vị trí, trên tay cô là thư mời thầu của Minh Thịnh mới nhận được.



Từ thư mời thầu, có thể thấy Minh Thịnh đánh giá các doanh nghiệp dự thầu

dựa trên mấy phương diện: thực lực của doanh nghiệp, giá cả sản phẩm,

chất lượng sản phẩm, thời gian giao hàng. Theo Lâm Thiển được biết,

doanh nghiệp nhà nước còn thêm một mục “Sự đánh giá của lãnh đạo”, tức

là tổng hợp ý kiến của toàn thể lãnh đạo cao cấp. Vì vậy, tổng cộng có

năm phương diện.



Lâm Thiển thầm suy xét, tâm trạng của cô trở nên căng thẳng trong giây lát.



Về mặt thực lực doanh nghiệp: nhắm mắt cũng biết Tư Mỹ Kỳ có ưu thế tuyệt

đối so với Ái Đạt, chỉ hy vọng vụ chất gây ung thư có thể giúp Ái Đạt

tăng điểm số.



Về mặt giá cả sản phẩm: theo sự hiểu biết của

cô về Trần Tranh, chắc chắn anh ta sẽ ép giá xuống mức vô cùng thấp.

Đương nhiên Ái Đạt cũng có thể hạ giá, nhưng liệu có hạ được đến mức của Tư Mỹ Kỳ? Điều này cần vận may.



Chất lượng sản phẩm: Nói một câu thật lòng, xét tổng thể, chất lượng sản phẩm của Ái Đạt nhỉnh hơn

Tư Mỹ Kỳ. Thời gian làm việc ở Tư Mỹ Kỳ, Lâm Thiển phát hiện chất lượng

sản phẩm của họ rất không ổn định. Nhưng nếu Trần Tranh coi trọng dự án, chắc chắn anh ta sẽ chú trọng khâu chất lượng. Vì vậy phương diện này

hai bên bằng điểm nhau.



Thời gian giao hàng: Không cần nói

nhiều, hiện tại Ái Đạt là một đống bùng nhùng, Tư Mỹ Kỳ nhất định sẽ sản xuất nhanh hơn bọn họ.



Đánh giá của lãnh đạo: Tuy Lệ Trí

Thành và Khang Chí Tông đã trở thành bạn chơi cờ, nhưng con mắt của

Khang Chí Tông, Lệ Trí Thành chưa chắc đã bằng Trần Tranh. Hơn nữa trong số lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh, người đứng về phía Tư Mỹ Kỳ đương

nhiên nhiều hơn Ái Đạt.



Đúng là chẳng nhìn thấy khả năng chiến thắng.



Sau khi nhận được thư mời thầu, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đều ở trong

phòng làm việc thương lượng, Lâm Thiển không biết bọn họ định thế nào.

Nhưng tình thế bày ra rõ mồn một, cô tin phán đoán của họ sẽ không khác

cô là bao.



Buổi tối về nhà, Lâm Thiển vẫn nghĩ đến vụ đấu thầu. Phân vân một lúc, cuối cùng cô cầm di động, gọi cho Lâm Mạc Thần.



Lúc này mà không nhờ anh trai chỉ bảo, còn chờ đến bao giờ?



Lâm Mạc Thần đại khái mới thức giấc, giọng nói có chút không vui vì bị làm

phiền. Lâm Thiển lập tức nịnh anh trai: “Anh, đợi sau này quan hệ giữa

em và Boss thân thiết hơn, em sẽ nói với anh ấy, thật ra anh mới là cao

nhân, là thầy giáo của anh ấy.”



Lâm Mạc Thần phì cười, im

lặng nghe em gái kể tường tận tình hình. Trầm mặc vài giây, anh mở

miệng: “Bên mời thầu sẽ đánh giá và cho điểm năm phương diện, sau đó

chọn đối tượng có số điểm cao nhất trúng thầu... Đánh giá cho điểm đấy

Lâm Thiển, kết quả đánh giá là do con người làm ra, một nhân viên đánh

giá khách quan công bằng đến mức nào cũng không thể tránh khỏi ý thức

chủ quan trong nội tâm. Từ xưa đến nay, trong nước hay nước ngoài đều

như vậy.



Do đó, nếu để anh đưa ra yêu cầu về Hồ sơ dự thầu,

thì đó phải là một hồ sơ xuất sắc ở mức độ cao, thoạt nhìn đã để lại ấn

tượng cho người khác, có ưu thế rõ ràng. Ví dụ giá cả là một phương

diện, Minh Thịnh có nói nhất định phải đưa ra mức giá thấp mới được chọn không? Điều công ty em cần làm, là khiến bọn họ cảm thấy: giá của Ái

Đạt tuy không phải mức thấp nhất, nhưng là giá hợp lý nhất. Hồ sơ dự

thầu của họ rất có lý, đã hoàn toàn chinh phục chúng ta.



Các

phương diện khác cũng tương tự. Dù bên em ở thế yếu cũng đừng để khách

hàng dắt mũi, mà phải dắt mũi khách hàng. Hồ sơ dự thầu chính là thủ

đoạn cuối cùng gây ảnh hưởng đến bọn họ. Hãy làm thật tốt, Ái Đạt chỉ

cần cố gắng hết sức, việc còn lại nghe theo ý trời.”