Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 47 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Lần đầu tiên, Ninh Duy Khải gặp Lâm Thiển là vào một buổi tối trăng thanh gió mát.



Trong khuôn viên trường đại học, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hoóc môn. Hôm nay là vũ hội chào mừng sinh viên mới. Sân khấu bên bờ hồ bật đèn sáng

trưng, tiếng nhạc du dương. Ninh Duy Khải tựa vào lan can bờ hồ khoảng

trăm mét, dõi theo đám đông lay động, trong lòng cảm thấy vô vị.



Đó chỉ là một hình thức giao lưu nhằm mục đích tìm kiếm đối tượng của đám con trai con gái ngốc nghếch mà thôi.



Lúc này, Ninh Duy Khải mặc bộ đồ sơ mi trắng và quần âu, dáng người cao lớn nổi bật. Anh ta có diện mạo sáng sủa, không còn vẻ quê mùa của cậu sinh viên xuất thân từ phố huyện bình thường, mà giống một công tử nhà giàu. Trong ba năm đại học, anh ta luôn cố gắng cải tạo bản thân, xóa đi

những vết tích bần hàn. Trên thực tế, anh ta đã làm rất tốt, trở thành

nhân vật nổi tiếng trong trường.



Lâm Thiển xuất hiện đúng vào

giây phút đó với dáng vẻ hết sức mâu thuẫn. Mái tóc dài đen nhánh xõa

xuống bờ vai, gương mặt trắng trẻo thanh tú, vậy mà cô đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi, hai tay bỏ vào túi quần. Tuy nhiên, hai loại khí chất này lại rất hòa hợp. Cô đi chậm rãi về phía Ninh Duy Khải, đôi mắt trong

veo như hồ nước, miệng còn lẩm bẩm: “Mọi người say hết mỗi mình tỉnh

táo… Đúng là chán thật.”



Ninh Duy Khải liền cảm thấy cô rất thú vị.



Thật ra Ninh Duy Khải chưa từng nghĩ, anh ta sẽ yêu một cô gái gia cảnh bình thường. Tất nhiên, anh ta cũng không đặt ra yêu cầu, nhất định phải tìm bạn gái xuất thân giàu có. Nhưng có một số thứ đã khắc sâu vào cốt tủy, khó lòng thay đổi. Thời gian hẹn hò với Lâm Thiển, anh ta cảm thấy cô

rất tốt, cũng rất thích cô, nhưng vẫn có chút không cam tâm.



Cũng chính bởi vì chút không cam tâm đó, chuyện tình của anh ta và Lâm Thiển chỉ duy trì mười mấy ngày rồi tan vỡ.



Trong quán bar, dưới sự cổ vũ của mọi người, anh ta giấu Lâm Thiển hôn một cô gái khác.



Đó là con gái độc nhất của chủ một doanh nghiệp tư nhân nào đó, vừa xinh

đẹp vừa bốc lửa. Vào giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ta, trong đầu Ninh

Duy Khải vụt qua một ý nghĩ, nếu anh ta quyết tâm, chuyện theo đuổi cô

gái này hoàn toàn là chuyện nhỏ.



Nhưng ý nghĩ thứ hai cũng lập tức xuất hiện: Lâm Thiển thì sao?



Hôm Lâm Thiển đề nghị chia tay, tâm trạng Ninh Duy Khải rất tệ. Trong những năm tháng trưởng thành đã được bản thân lên kế hoạch đâu vào đấy và

luôn phát triển thuận lợi, anh ta chưa bao giờ ảo não và hối hận như

thời khắc đó. Thậm chí anh ta không kịp nói với cô, thật ra ý nghĩ rõ

ràng nhất trong lòng anh ta lúc phóng túng là: Nếu đối phương là Lâm

Thiển, anh ta sẽ không để ý đến bất cứ cô gái nào khác, chỉ đối xử tốt

với một mình cô.



Vì vậy sau nụ hôn chẳng đâu vào đâu, Ninh Duy

Khải mới nhanh chóng rời khỏi quán bar. Vì sợ Lâm Thiển biết được nên

anh ta kêu mọi người giữ kín miệng.



Nhưng cuối cùng cô vẫn biết sự thật, đồng thời chia tay không một chút lưu tình.



Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến Lâm Thiển, Ninh Duy Khải lại gượng cười.



Ninh Duy Khải ở tuổi đôi mươi phải cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định bày tỏ

tình cảm với cô. Vậy mà cô chỉ yêu anh ta mấy ngày rồi quay người bỏ đi

một cách dứt khoát.



Sau đó, Ninh Duy Khải tự cảm thấy bản thân

tổn thương mất mấy năm. Anh ta cũng có vài mối tình, đều là con gái nhà

giàu. Tiềm thức của anh ta dường như tồn tại một cái máy lọc, tự động

lọc hết những cô gái có gia cảnh không giúp đỡ được gì cho anh ta, không nảy sinh tình cảm với bọn họ. Có lúc anh ta nghĩ, nếu bây giờ mới gặp

Lâm Thiển, cô đã bị anh ta cho ra rìa từ lâu.



Ninh Duy Khải chú ý đến Chúc Hàm Dư tại buổi tiệc hằng năm của công ty. Lúc bấy giờ, anh ta mới đi làm ba năm, vừa nhảy sang Tân Bảo Thụy, đảm nhiệm chức vụ chủ

quản của bộ phận Thị trường.


[1] NWK: viết tắt phiên tâm tên Ninh Duy Khải.



Một câu nói kiểu giang hồ nhưng cũng đủ khiến Ninh Duy Khải thấy dễ chịu.

Lydia cầm sợi dây thả diều, chạy vòng vòng quanh sân như bé gái. Sau đó, cô đứng giữa sân bóng cười với anh ta. Ninh Duy Khải đứng ở đường biên, mỉm cười ngẩng đầu. Vừa định mở miệng, anh ta chợt nhìn thấy một bóng

người vụt qua ở cổng vào sân bóng.



Trái tim Ninh Duy Khải như chìm xuống vực sâu.



Lydia thản nhiên hỏi: “Sao thế? Ai vậy?”



Vào thời khắc đó, Ninh Duy Khải bỗng cảm thấy quẫn bách. Nhưng từ trước đến nay, anh ta luôn là người quyết đoán, anh ta phát hiện bản thân không

cần phân vân hay đắn đó, lập tức chạy đuổi theo hình bóng đó.



Lydia vẫn cầm dây thả diều đứng nguyên một chỗ. Dường như Ninh Duy Khải nghe thấy tiếng cười khẽ của cô từ đằng sau truyền tới.



Ninh Duy Khải chạy ra khỏi sân bóng nhưng Chúc Hàm Dư đã biến mất. Anh ta

liền rút điện thoại gọi cho cô. Sau một hồi chuông, đầu bên kia bấm nút

từ chối cuộc gọi. Anh ta lại gọi, cô lại từ chối. Cuối cùng, cô tắt

nguồn điện thoại.



Trống ngực Ninh Duy Khải đập thình thịch, như

thể bí mật che giấu đã lâu cuối cùng cũng bị vợ phát hiện. Trong đầu anh ta vụt qua vô số ý nghĩ: Liệu cô ấy có khóc không? Chắc cô bị đả kích

nặng nề, vì bầu trời của cô đã sụp đổ?



Cô ấy có rời xa mình không?



Nghĩ đến đây, trái tim Ninh Duy Khải bỗng dưng thấy đau đớn khôn cùng. Anh

ta chợt ý thức một điều, nếu mất Chúc Hàm Dư, anh ta không chỉ mất đi

chỗ dựa ở Chúc thị, không chỉ đánh mất một người phụ nữ, tình yêu và hôn nhân, anh ta sẽ mất đi người vợ, tổ ấm gia đình của mình.



Hóa ra từ trước đến nay, anh ta luôn không muốn để mất cô.



Ninh Duy Khải về đến nhà đã là nửa đêm. Trong nhà không một bóng người, Chúc Hàm Dư vốn chưa bao giờ qua đêm ở ngoài, hiện tại không biết đi đâu.

Điều này khiến Ninh Duy Khải càng khẳng định, người xuất hiện ở sân bóng chính là cô, cô đã chứng kiến tất cả.



Đêm hôm đó, Ninh Duy Khải

có một giấc mơ. Anh ta mơ thấy cảnh gặp Chúc Hàm Dư ở buổi tiệc nhiều

năm trước. Lúc đó, cô là nàng công chúa mà anh ta ao ước bấy lâu, yên

lặng ngồi một góc. Còn anh ta tiến về phía cô với lòng ái mộ và tham

vọng, lịch sự hỏi cô: “Hi, sao cô lại một mình ngồi đây?” Cô ngẩng đầu

nhìn anh ta, ánh mắt trong veo như hồ nước.



Ngủ chập chờn không

biết bao lâu mới tỉnh dậy, Ninh Duy Khải xuống giường đi tắm, cạo râu,

thay bộ đồ sạch sẽ rồi chuẩn bị bữa sáng cho hai người với tinh thần

sảng khoái.



Anh ta nghĩ, chẳng người nào có cuộc đời và tình yêu hoàn hảo.



Anh ta nghĩ, chắc cô sẽ tức giận, nhưng nhất định không rời xa anh ta. Anh ta còn có thể cứu vãn.



Anh ta nghĩ, thật ra anh ta là người nặng tình. Sau khi chia tay Lâm Thiển, nhiều năm sau anh ta vẫn không yêu người khác. Bây giờ tình cảm của anh ta đối với Chúc Hàm Dư cũng vậy.Anh ta sẽ nói cho cô biết, anh ta đã

sai lầm, cả hai đều sai lầm. Tình yêu của bọn họ không liên quan đến

tiền bạc.



Thật ra trong những năm qua, không phải anh ta nuông

chiều cô, mà là cô chiều chuộng anh ta. Không phải anh ta yêu cô không

đủ, mà là… anh ta muốn khiến cô càng yêu anh ta hơn.