Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 48 : Câu chuyện “cung đấu” của những người đàn ông

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Vào một dịp hết sức

tình cờ, ba người đàn ông gặp nhau. Nguyên nhân xuất phát từ việc vợ

chồng Bạc Cận Ngôn đến thành phố Lâm thăm vợ chồng Quý Bạch, đúng lúc

Lâm Thiển hẹn Hứa Hủ ăn cơm[1].



[1] Quý Bạch và Hứa Hủ là nhân

vật chính trong tác phẩm Nếu ốc sên có tình yêu, Bạc Cận Ngôn và Giản

Dao là nhân vật chính trong tác phẩm Hãy nhắm mắt khi ánh đến của Đinh

Mặc.



Hứa Hủ suy nghĩ sự việc luôn theo hướng đơn giản tiện lợi.

Cô không nói với Quý Bạch, tự quyết định mời hai cặp vợ chồng đến nhà

chơi. Như vậy, cô không cần bỏ ra hai ngày tiếp bọn họ.



Trong con mắt của Hứa Hủ, Lâm Thiển là người phụ nữ nghĩa khí và phóng khoáng như con trai. Nhìn người cô thường nhìn nội tâm, chứ không để ý đến ngoại

hình thanh tú nữ tính của Lâm Thiển, còn Giản Dao là “sư mẫu” dịu dàng.

Từ góc độ tâm lý học, bọn họ chắc sẽ hợp cạ.



Không nằm ngoài định liệu của Hứa Hủ, Lâm Thiển và Giản Dao nói chuyện rất ăn ý. Sau đó, hai cô gái kéo Hứa Hủ đi dạo phố, để ba người đàn ông ở nhà uống trà xem

tin tức… đọi vợ yêu của mình.



Quay về phòng khách nhà Hứa Hủ.



Quý Bạch là chủ nhà, lịch sự rót trà cho hai vị khách. Đầu tiên, anh liếc

Bạc Cận Ngôn, người đang chiếm chỗ ngồi của chủ nhà là anh. Người đàn

ông lúc nào cũng tự cho mình là thầy của Hứa Hủ nên chẳng bao giờ khách

sáo khi đến nhà anh.



Quý Bạch mặc kệ Bạc Cận Ngôn. Người đàn ông ấu trĩ giống hệt trẻ con, càng quản lý nó sẽ càng tỏ ra ngỗ nghịch.



Anh lại nhìn Lệ Trí Thành. Hai người đàn ông “phúc hắc” trao đổi ánh mắt,

liền có cảm giác tìm thấy đồng loại. Cả hai cùng cười cười, trò chuyện

một cách tự nhiên.


Điều này khiến Quý Bạch và Lệ Trí Thành cùng nhớ tới một tình huống tương tự.



Một ngày, vợ yêu nói với anh.



Hứa Hủ: “Chồng ơi, hóa ra Bạc Cận Ngôn có khả năng thiên bẩm đặc biệt ở trên giường, em đã xem thường người thầy này.”



Lâm Thiển: “Chồng ơi, em luôn tưởng rằng anh là thiên tài về phương diện

đó, không ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh đừng nhụt chí… Ha ha

ha!”



***



Bạc Cận Ngôn tuy vẫn chăm chú xem điện thoại, nhưng anh bất giác ngâm nga điệu nhạc, thể hiện rõ sự đắc ý.



Ở bên này, hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát.



Sau đó, Quý Bạch lên tiếng trước: “Nghe nói trước đây anh ở trong quân đội.”



“Đúng vậy.”



“Không tồi, từ trước đến nay tôi luôn tán thưởng quân nhân. Lần sau chúng ta cùng đi tập luyện dã ngoại .”



“Không thành vấn đề, có đưa người nhà đi cùng không?”



“Được thôi.” Quý Bạch cười cười: “Tôi cõng cô ấy cũng có thể chạy nhanh.”



“Tôi cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên chúng ta chỉ có thể đi vào ban ngày. Buổi tối tôi phải ở bên Lâm Thiển, cô ấy rất quấn tôi.” Lệ Trí Thành

cười cười.



“Đó là lẽ dĩ nhiên, vợ tôi cũng vậy. Hay là chúng ta

đi núi Lạc Nham ở ngoại ô phía đông thành phố, buổi tối có thể nghỉ tại

nông trang. Cảnh sắc nơi đó rất đẹp, cũng rất lãng mạn, phụ nữ chắc sẽ

thích.”



Liên minh đã được xác lập.



Hai người đồng thời quay sang Bạc Cận Ngôn, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Anh Bạc này, anh có đi cùng không?”



Bạc Cận Ngôn câm nín: “…”



Các anh đúng là bộ đội, cảnh sát ấu trĩ tứ chi phát triển.