Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 49 : Bởi vì có em

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


1. Câu chuyện tuần trăng mật



Lâm Thiển đối với Lệ Trí Thành cũng không phải hài lòng một trăm phần trăm.



Ví dụ, đám cưới vào ngày hôm nay do anh chuẩn bị chỉ khiến cô cảm thấy

rườm rà, vô vị. Khách sạn năm sao lộng lẫy, sự xuất hiện của những nhân

vật tiếng tăm trong giới kinh doanh và chính trị, người chủ trì lải nhải vợ chồng tình cảm ngọt ngào ra sao, cả hội trường chật ních khách mời…

Đúng là ở thời đại này, hôn lễ của bất cứ nhà giàu nào cũng như nhau cả.



Nhưng Lâm Thiển biết, đây là lẽ đương nhiên. Ai bảo hai người đầu là nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân.



Sau khi khách quan ra về, cô dâu và chú rể mệt phờ, thừ người trên sofa.

Nhìn tập quảng cáo du lịch đặt trên bàn, cô dâu nghĩ bụng, đám cưới thì

thôi, tuần trăng mặt không thể để bất cứ ai quấy rầy. Thế là cô hưng

phấn ngồi dậy, cầm mấy tấm ảnh chụp hải đảo, hỏi Lệ Trí Thành: “Tuần

trăng mật để em sắp xếp, anh có yêu cầu gì không?”



Lệ Trí Thành nhìn người phụ nữ mặc xường sám màu đỏ, miệng đáp: “Đi đâu cũng được, anh có cô dâu là được rồi.”



***



Ba ngày sau, tại một hòn đảo ở nước ngoài.



Nơi này trời biển xanh biếc, bãi cái trắng tinh và khu rừng trải dài vô

tận. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển khoác ba lô, nắm tay nhau như bao cặp đôi đi du lịch khác. Đây là chuyến đi mà Lâm Thiển mong ước từ lâu nên cô

rất phấn khởi.



Hai người đi dọc theo bãi cát tới khách sạn nằm ở

gần nơi tiếp giáp giữa rừng và biển. Lệ Trí Thành cười cười đi theo sau

Lâm Thiển.



“Ở đây địa hình phức tạp, em cẩn thận không bị lạc đường đấy.” Anh nói giọng trầm trầm.



Lâm Thiển quay đầu lườm anh.



Không thể trách phản ứng này của cô. Kể từ lúc hai người ổn định tình cảm và

sự nghiệp, hình như anh ngày càng thích bộc lộ bản tính của một con “sói xám” trước mặt Lâm Thiển. Biểu hiện cụ thể là: thường trêu chọc cô,

chòng ghẹo cô, “ăn” cô sạch sành sanh…



Vì vậy, câu quan tâm của

anh lọt vào tai Lâm Thiển tựa hồ mang hàm nghĩa: “Tất cả đều nằm trong

tầm kiểm soát của anh. Dựa vào anh, đi theo anh mới là sự lựa chọn sáng

suốt nhất của em.” Sói xám chìm đắm trong việc thể hiện quyền độc chiếm

của mình.



“Xì, lẽ nào anh thông thuộc nơi này?” Lâm Thiển hỏi.



“Tất nhiên.”



“Vậy chúng ta đánh cược đi.” Lâm Thiển lại bị khơi gợi tính hiếu thắng: “Em

sẽ đi trốn, nếu anh tìm thấy em, em sẽ… rửa bát một tuần.”



Lệ Trí Thành nheo mắt, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô. Gương mặt tuấn tú

của anh khiến cô rung động hơn bất cứ người đàn ông nào.



“Không. Nếu anh thắng, thì em…”



Bên cạnh có người đi qua, Lệ Trí Thành hạ thấp giọng nói, chỉ một mình Lâm Thiển nghe thấy. Cô đỏ mặt, đẩy vai anh: “Đáng ghét!”



Trò cá cược vẫn được xác lập.



Từ trước đến nay Lâm Thiển luôn thua Lệ Trí Thành nên lần này, cô thận

trọng đưa ra điều kiện ba ván thắng hai. Ván đầu tiên, cô chọn môn lặn

biển. Trong làn nước mờ mịt, người nào cũng mặc bộ đồ lặn và đeo mặt nạ, anh có thể tìm thấy cô mới là lạ.



Buổi chiều, nắng vàng rực rỡ, gió biển mát rượi.



Lâm Thiển đeo bình dưỡng khí, hưng phấn bơi đi bơi lại giữa vùng nước đầy
Không ngờ câu nói của Lệ Trí Thành năm đó lại trở thành sự thật, Lâm Thiển

sinh một bé gái xinh xắn. Con bé có tính cách giống bố, yên tĩnh, độc

lập, mới mấy tuổi đầu đã biết tính kế.



Ví dụ như bây giờ…



Trong phòng đồ chơi trẻ em ở nhà họ Lệ, Lệ Thừa Lan và Quý Chú[1] đang thì thầm to nhỏ với Bạc Giản[2].



[1] Con trai Quý Bạch.



[2] Con trai Bạc Cận Ngôn.



Quý Chú nói: “Bạc Giản, cậu hãy làm theo lời tớ, đứng dưới mái hiên. Đợi

ánh mặt trời chiếu góc bốn mươi lăm độ xuống mặt băng, nhiệt độ tăng lên ba độ C, lúc mặt băng bốc hơi sẽ xuất hiện cầu vồng.”



Lệ Thừa Lan ở bên cạnh cũng “thêm mắm thêm muối”: “Đúng thế, anh Giản, trong sách nói như vậy đấy, anh mau thử đi.”



Lâm Thiển đi ngang qua cửa, tình cờ nghe thấy hai đứa trẻ truyền bá lý luận kỳ quái với Bạc Giản. Cô bất giác cảm thấy hiếu kỳ vì chưa nghe nói bao giờ.



Cậu bé Bạc Giản gật đầu: “Được, để anh đi quan sát rồi nói cho hai đứa biết kết quả.”



Rời khỏi phòng đồ chơi, nhìn thấy Lâm Thiển, Bạc Giản lịch sự chào hỏi như người lớn: “Con chào bác gái[3]”.



[3] “Bác gái” là cách xưng hô khi gặp mẹ người yêu.



Lâm Thiển giật mình khi nghe từ “bác gái”, cô phì cười: “Con gọi dì là được rồi.”



Kế quả Bạc Giản vừa khuất dạng, hai “tiểu phúc hắc” Quý Chú và Lệ Thừa Lan liềm ôm bụng cười. Còn Bạc Giản đứng im ở ngoài ban công.



Lâm Thiển đi đến hỏi: “Con có nhìn thấy cầu vồng như chúng nói không?”



Bạc Giản dõi mắt ra mặt băng đầy tuyết, miệng mỉm cười: “Dì Lâm, sao dì lại tin vào lý luận ấu trĩ đó của hai đứa?”



Lâm Thiển cứng họng, hơi nghi hoặc: “Vậy tại sao con…”



Bạc Giản để lộ nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.



“Dì Lâm, chắc dì không hiểu, phương thức biểu đạt sự ái mộ của con gái ở

thời kỳ đầu với con trai chính là đùa giỡn đối phương.” Cậu cất giọng

bình thản: “Tuy con đặt hết tâm tư vào việc điều tra phá án, trong mấy

năm tới sẽ không nhận lời em Lan, nhưng con cũng không thể vạch trần ý

tốt của em. Vì vậy, con để em hiểu nhầm, rằng em đã lừa được con.”



Lâm Thiển: “…”



Bạc Giản, con mới chỉ là cậu bé bảy tám tuổi. Không phải con quá tự luyến, nghĩ ngợi quá nhiều đấy chứ?



Khi quay về phòng đồ chơi, Lâm Thiển bắt gặp Quý Chú đang dạy con gái mình

chơi điện tử. Cậu bé mới lên tám, thân hình cao lớn hơn các bạn cùng độ

tuổi, gương mặt sáng sủa, lời nói cử chỉ tỏa ra vẻ chững chạc như người

lớn. Hai đứa trẻ chơi vui vẻ, Lệ Thừa Lan cất giọng nũng nịu: “Anh Quý

Chú, anh Quý Chú.”



Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu nói của Bạc Giản,

Lâm Thiển quay về phòng khách, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô nói với

Lệ Trí Thành: “Bây giờ ba đứa trẻ chơi thân với nhau. Nhỡ sau này lớn

lên tạo thành mối tình tay ba thì thật khó xử. Quý Chú và Bạc Giản đều

tốt cả.”



Lệ Trí Thành đang đọc báo. Nghe vợ nói vậy, anh trả lời mà không ngẩng đầu: “Có gì khó xử? Đương nhiên chọn Quý Chú rồi.”



Lâm Thiển: “…”



Chồng à, anh tỏ rõ thái độ không ưng con trai Bạc Cận Ngôn, liệu có được không đấy?



Hết