Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 104 : Ngoại truyện 6
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Nhật kí quay phim (6)
Trong cánh đồng tối đen như mực đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tình tiết này cũng quá kinh khủng rồi! Tô Nặc nắm chặt viên gạch, nhắc nhở bản thân nhất định không được sợ hãi!
Đánh biến thái thì phải đánh mạnh, chính xác, và dùng sức, anh hai đã dạy đi dạy lại rất nhiều lần!
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, Tô Nặc hít sâu một hơi, sau đó xoay người ném viên gạch qua!
Phải nói là rất dũng cảm, ném cực kì chuẩn xác!
“A!” Âu Dương Long mất cảnh giác, thiếu chút nữa gương mặt đẹp trai đã bị đập tơi tả! May là hắn phản xạ nhanh né kịp nên không bị đập chảy máu mặt, nhưng vẫn bị đập trúng vai!
Thấy rõ người đàn ông trước mặt là ai, Tô Nặc lập tức ngẩn ra! Giống như nhìn thấy Ultraman từ trên trời giáng xuống!
“Sao em hung dữ thế?” Âu Dương Long dở khóc dở cười.
Vất vả lắm mới hoàn hồn lại, Tô Nặc chưa kịp vui mừng đã bị dọa sợ, bởi vì hắn nhìn thấy vai của ngài giám đốc chảy rất nhiều máu, ướt đẫm cả cái áo sơmi màu trắng, hiệu quả thị giác thật sự rất rung động! Tô Nặc vội vàng chạy tới định giúp Âu Dương Long xử lí vết thương, kết quả sơ ý trượt chân ngã cái “bịch” xuống ruộng!
“A!!!!!!” Lần này là tiếng kêu của Đới An, ái phi chỉ định quay lại xem xét hiện trường một chút, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy tai nạn thảm thiết của Tô Nặc, vì thế lập tức hồn bay phách lạc, ba chân bốn cẳng phóng tới định kéo người lên! Nhưng ngài giám đốc nhanh tay hơn.
“Không sao chứ?” Âu Dương Long giúp Tô Nặc lau bùn đất trên đầu.
“Anh… Sao anh lại tới đây?” Tô Nặc chùi mặt, không biết nên khóc hay nên cười.
“Anh định đến chung với Mục Thu, nhưng công ty có việc bận nên đến trễ.” Âu Dương Long đỡ Tô Nặc đứng dậy, “Có bị thương không?”
“Hình như bị trẹo chân rồi, nhưng qua một đêm sẽ ổn thôi.” Tô Nặc tựa vào Âu Dương Long để đứng thẳng.
“Chân đau mà nói không có việc gì?” Ái phi hoảng sợ!
Nhưng không có ai để ý đến hắn! Điều này thật sự rất tàn nhẫn.
Bên trong ruộng toàn là nước bùn, cả người Tô Nặc vừa bẩn vừa ẩm ướt bị ngài giám đốc đẹp trai ôm trở về.
“Vai của anh không sao chứ?” Tô Nặc buồn bực hỏi, “Em tưởng anh là kẻ xấu.”
“Không có gì, chỉ bị trầy xước ngoài da thôi.” Âu Dương Long chuẩn bị nước tắm.
Tuy hai người đều bị thương và phòng tắm ở đây rất nhỏ, nhưng loại chuyện như uyên ương dục vẫn rất đáng mong đợi! Nếu không phải chân đau đến đứng không vững, Tô Nặc đã định làm tới bến, lâu rồi không bíp bíp – nên hơi nhớ nhớ!
Tô Nặc không ngờ chồng đẹp trai của mình lại dậy sớm như thế, vì vậy bị dọa hết hồn, lăn từ trên giường xuống, ôm luôn cả tấm chăn!
Âu Dương Long: . . . . . .
“Chào buổi sáng.” Tô Nặc ôm chăn bò lên giường, mặt và tai đều đỏ.
Tại sao mình cứ làm mấy hành động mất mặt như vậy chứ!? Thật vô lí hết sức!
“Chân còn đau không?” Âu Dương Long hỏi.
“Hết đau rồi.” Nhưng mông và eo lại rất đau, Tô Nặc nuốt nửa câu sau vào bụng, mặt càng thêm đỏ! Bởi vì hắn nhìn thấy cái bíp bíp của ngài giám đốc, tuy đã được quần lót bao phủ nhưng vẫn rất có tinh thần!
“Đưa anh xem thử.” Âu Dương Long ngồi dậy, giúp Tô Nặc tháo băng quấn trên cổ chân tối hôm qua, thấy chân không bị tụ máu bầm hay sưng lên mới yên tâm, sau đó hôn khóe miệng Tô Nặc một cái.
“Anh ngủ thêm một lát đi.” Tô Nặc rút chân về, “Em phải đi quay phim.” Tuy rằng mệt muốn chết nhưng cũng phải theo kịp tiến độ của đoàn làm phim, chiêu thức ngủ nướng chỉ áp dụng với anh hai, ái phi, và chồng đẹp trai của mình thôi!
“Anh đi với em.” Âu Dương Long đứng dậy.
“Cũng được, nhưng người trong đoàn làm phim nhất định sẽ bàn ra tán vào, anh phải chuẩn bị tinh thần đó.” Tô Nặc dặn dò.
“Ừ.” Âu Dương Long nhéo nhéo mũi Tô Nặc, “Không sao, ai bảo anh quen với một ngôi sao lớn chứ.”
“Bọn họ cũng đã bàn tán xôn xao về chuyện của tổng giám đốc Mục, anh không cần lo lắng quá.” Tô Nặc ngồi trên giường, giơ tay lên để Âu Dương Long giúp mình mặc quần áo, “Nếu anh cảm thấy phiền, anh có thể lên nóc nhà vào mạng chơi.”
“Sao anh lại thấy phiền chứ?” Âu Dương Long ngồi xổm xuống mang giày cho Tô Nặc, “Anh thích nhất là nhìn em đóng phim.”
“Thật sao?” Tô Nặc hưng phấn nói, “Cảnh diễn sáng nay rất đáng xem!”
“Cảnh gì?” Âu Dương Long hỏi.
“Em bị người khác đuổi giết, sau đó rơi xuống hồ nước.” Tô Nặc nói.
“. . . . .” Ngài giám đốc lập tức cảm thấy xót, nhưng vẫn nhịn không nói ra.
“Đi thôi.” Tô Nặc vô cùng phấn khởi, bởi vì hắn cảm thấy mình mặc y phục màu trắng nhảy xuống nước trông rất đẹp trai!
Huống hồ sau cảnh này, mình sẽ nhặt được bí kíp võ công để trở thành một cao thủ!
Nghĩ thế nào cũng thấy thích hết!