Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 105 : Ngoại truyện 7

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Nhật kí quay phim (7)



Giống như Tô Nặc đã dự đoán, sau khi thấy Âu Dương Long xuất hiện, nhân viên trong đoàn làm phim đều cảm thấy kinh thiên động địa, ai nấy cũng cảm thán tình yêu nóng bỏng nồng cháy thuần khiết này đúng là quá cảm động! Nhưng đồng thời cũng có vô số cô gái tan nát cõi lòng, oán trách tại sao bọn đàn ông tốt cứ quấn lấy nhau!? Thê thảm quá đi thôi!



Chung Ly Phong Bạch đỡ thắt lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, nửa người trên thẳng tắp, trông cực kì hiên ngang! Nhưng nguyên nhân thật sự là do hắn chỉ có thể dùng tư thế này để ngồi, bởi vì thắt lưng của hắn còn chưa hết đau! Chỉ cần hơi cong lưng một chút là đau đến nhe răng trợn mắt!



“Chú nói đi, tại sao em ấy không chịu nghỉ ngơi thêm vài ngày chứ?” Mục Thu cảm thấy vô cùng đau lòng!



“Nếu chú có thể thuyết phục đạo diễn Chung quay xong trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ tôn thờ chú.” Âu Dương Long cũng không muốn Tô Nặc diễn cái cảnh “bị người ta đá xuống nước”!



Nhưng Tô Nặc hiển nhiên không nghĩ như thế, hắn không chỉ muốn diễn mà còn rất háo hức mong chờ được diễn!



Một đám tay sai do triều đình phái tới bao vây minh chủ võ lâm, minh chủ võ lâm trọng thương té xuống sông, cảnh tượng này thật sự rất khí thế, rất có khí chất đàn ông!



Nếu không có lệnh cấm của anh hai và ngài giám đốc, Tô Nặc đã tự leo lên cầu nhảy xuống chứ không dùng thế thân!



“Không thể tự diễn được sao?” Tô Nặc chạy đến bên cạnh chồng mình, trong mắt tràn ngập khát vọng!



“Không phải là không cho, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa.” Âu Dương Long dịu dàng nói, “Em không biết võ, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?”



“Sau này em muốn học Taekwondo.” Tô Nặc nghiêm túc đưa ra một quyết định.



“. . . . . .” Ngài giám đốc cười cực kì đẹp trai.



“Mau đồng ý đi!” Tô Nặc lắc lắc hắn, anh đừng hòng giở trò mê hoặc em bằng nhan sắc! Em rất phúc hắc đó!



“Được rồi.” Cổ áo của Âu Dương Long bị Tô Nặc kéo tới kéo lui, “Anh đồng ý.” Với trình độ của bà xã nhà mình, bảo đảm không đời nào luyện thành cao thủ được.



Chồng của mình đúng là đẹp trai quá chừng! Nếu không phải bây giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật, Tô Nặc đã nhào qua ôm chồng đẹp trai của mình hôn điên cuồng rồi!



“Nặc Nặc! Qua đây chuẩn bị một chút!” Đới An đứng ở bên kia gọi.



Tô Nặc vui vẻ chạy qua.



Quần chúng xung quanh nhịn không được bắt đầu tán thưởng, sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại, trông Nặc Nặc giống như sắp bay khỏi mặt đất vậy!



Tuy thời tiết không lạnh lắm, nhưng bây giờ là cuối hè đầu thu, khí trời vẫn khá lạnh, nhiệt độ dưới nước càng thấp hơn. Mặc dù đã sử dụng hết toàn bộ phương pháp bảo hộ, Tô Nặc vẫn cảm thấy lạnh run, hơn nữa còn hắt xì một cái!



Ngài giám đốc thật sự rất muốn xông tới kéo bà xã về nhà!



Người diễn vai kẻ địch của Tô Nặc là một diễn viên có tên là Thẩm Hàm, là người mới do Chung Ly Phong Bạch phát hiện được ở học viện điện ảnh, tuy người này không có kinh nghiệm diễn xuất, động tác cũng vô cùng trúc trắc, nhưng được cái là chăm chỉ hiếu học. Ngũ quan không tinh xảo như Tô Nặc, nhưng ánh mắt lại rất có linh khí, trời sinh thích hợp với nghề này.



Nhưng người mới có một khuyết điểm rất phổ biến, đó chính là rất dễ khẩn trương, hơn nữa cũng dễ mắc lỗi.



“Khụ.” Tô Nặc đau đớn che vai, miệng ho ra một ngụm máu tươi.



“Tướng quân đã có lệnh, lần này ta nhất định phải mang ngươi quay về.” Thẩm Hàm cầm kiếm chỉ vào Tô Nặc.



“Tướng quân sao?” Tô Nặc cười lạnh, “Ta chẳng xem tướng quân của ngươi là gì cả.”



Những lời này đặc biệt xuất phát từ nội tâm, bởi vì tướng quân kia chính là Khâu Tử Ngạn!



“Thật không ngờ diễn xuất của Nặc Nặc lại tốt như vậy.” Mục Thu nói.




“Anh chỉ không muốn em mệt mỏi như vậy.” Âu Dương Long sờ trán Tô Nặc, “Bắt đầu nóng rồi.”



“Dù sao cũng không mệt cả đời.” Tô Nặc cười híp mắt, “Đợi đến lúc em bốn mươi tuổi, em sẽ giải nghệ ở nhà nấu cơm cho anh!”



Âu Dương Long cười cười, kéo người vào lòng ôm thật chặt.



Ban đêm rất lạnh, ôm nhau nằm chung một chỗ rất ấm.



Sáng hôm sau, cổ họng của Tô Nặc hơi đau một chút, nhưng may là không có gì nghiêm trọng.



Còn Thẩm Hàm thì khổ sở hơn nhiều, bởi vì hắn bị sốt cả đêm, đến tận sáng hôm nay mới bớt được một chút.



“Để tôi đi thăm cậu ấy.” Trong đoàn làm phim, Thẩm Hàm là người nhỏ tuổi nhất, bình thường Tô Nặc rất quan tâm đến hắn.



“Hu hu hu.” Vừa bước vào phòng, Tô Nặc đã thấy Thẩm Hàm ngồi khóc ở trên giường.



Bởi vì thuốc rất đắng! Cho nên người đại diện của hắn bắt buộc phải bóp mũi hắn rồi đổ thuốc vào miệng, rất có phong cách của phát xít!



“Khóc cái gì?” Tô Nặc ngồi xuống bên giường.



Thẩm Hàm ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tô Nặc, “Anh là ai?”



Cái gì đây, mất trí nhớ sao?



Tô Nặc bị chuyện này dọa hết hồn!



“Tôi đau đầu quá.” Thẩm Hàm đau khổ ôm đầu.



“Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp cậu bán hết trang bị trong game.” Tô Nặc bình tĩnh nói.



“Không cần ác độc như thế!” Thẩm Hàm vô cùng sốt ruột!



Thì ra là giả bộ. Tô Nặc khinh bỉ liếc hắn một cái.



“Muốn thử kĩ năng diễn xuất một chút thôi.” Thẩm Hàm uể oải nói, “Lại bị anh phát hiện rồi.”



“Muốn diễn phải nỗ lực hơn, nếu không sẽ trông rất giả tạo.” Tô Nặc gọt táo cho hắn, “Kĩ năng diễn xuất phải được trau dồi từ từ, không thể gấp gáp được.”



“Nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi với đạo diễn Chung.” Thẩm Hàm ủ rũ cúi đầu, “Tôi không muốn bị nói là nhờ anh họ của mình nên mới được săn sóc như vậy.”



“Anh họ?” Tô Nặc tò mò hỏi, “Liên quan gì đến anh họ của cậu?”



“Anh ấy cũng giống Mục Thu, là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này.” Thẩm Hàm nói, “Chỉ là một người anh họ xa, nhưng anh ấy là người rất tốt.”



“Anh ta là ai?” Tô Nặc thuận miệng hỏi.



Sau đó Thẩm Hàm phun ra hai chữ kinh hoàng, “La Lực.”



Mẹ nó!



Tô Nặc cảm thấy mình nhất định đã nghe lầm rồi!