Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 106 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Nhật kí quay phim (8)



Sau sự kiện ở sòng bạc lần trước, Tô Nặc đã ném La Lực ra sau đầu, vì vậy khi nghe đến cái tên này, hắn lập tức đề cao cảnh giác!



“Sao vậy?” Thẩm Hàm huơ huơ tay trước mặt Tô Nặc, sao đột nhiên ngẩn người rồi.



“Không có gì.” Tô Nặc cảm thấy khó hiểu, “Tại sao anh họ cậu lại muốn đầu tư kinh phí cho bộ phim này?”



“Ai biết, chắc là muốn đầu tư kiếm tiền.” Thẩm Hàm đoán bậy.



Nhất định không phải đơn giản là vì kiếm tiền! Tô Nặc tức giận nghĩ, chắc chắn hắn vẫn còn mơ tưởng tới mình!



Người ta đã công khai tình cảm rồi, vậy mà vẫn ráng chạy tới phá đám, đúng là bực mình hết sức!



Tô Nặc tự kỉ thở dài!



“Có gì ngọt ngọt không?” Thẩm Hàm hỏi.



“Có.” Tô Nặc lấy hai viên sôcôla trong túi ra, “Muốn ăn không?”



Hai mắt Thẩm Hàm sáng lên, đưa tay đoạt lấy, giống như bị bỏ đói lâu năm.



“. . . . Dương Hi không cho cậu ăn cơm?” Trong mắt Tô Nặc nhất thời tràn đầy cảm thông.



Dương tiên sinh là quản lí của Thẩm Hàm, chuyện gì cũng quản lí, hơn nữa còn rất hung dữ! Cực kì đáng sợ!



Vì vậy so ra ái phi vẫn là số một!



“Anh ấy bảo ăn nhiều sẽ mập, uống thuốc Bắc xong cũng không cho tôi ăn kẹo.” Thẩm Hàm buồn bực nói.



Đúng là quá thê thảm! Đều là dân ăn hàng, Tô Nặc vỗ vai hắn an ủi.



“Anh có bị cảm không?” Thẩm Hàm nhai sôcôla, vẫn còn băn khoăn về chuyện hôm qua, “Hại anh ngâm trong nước lâu như vậy.”



“Tôi không sao.” Tô Nặc lơ đãng nói, là một người đàn ông kiên cường, không thể dính chút nước liền bị cảm! Hơn nữa trọng điểm hiện giờ không phải là bệnh cảm! Mà là cái tên La mặt sẹo khốn kiếp kia!



“Anh họ của cậu có đến thăm cậu không?” Vấn đề này nhất định phải hỏi một cách lơ đãng!



“Chắc là không.” Thẩm Hàm trả lời, “Thật ra tôi và anh ấy cũng không thân cho lắm.”



Vậy thì yên tâm rồi! Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng một giây sau, Thẩm Hàm bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh ấy nhất định sẽ đến phim trường.”



Mẹ nó đúng là sét đánh giữa trời quang, thiếu chút nữa Tô Nặc đã bị sặc nước bọt, “Muốn đến phim trường?”



“Phải, anh ấy nói muốn đến đây ngắm cảnh.” Thẩm Hàm mút sôcôla dính trên ngón tay, ngọt quá!
Thật ra thì dũng mãnh quá cũng không phải là chuyện tốt!



Một tiếng sau, Tô Nặc ỉu xìu nằm trên giường, đôi mắt ngân ngấn nước, trên ngực có đủ loại dấu hôn, hai má ửng hồng!



Âu Dương Long hôn cái bụng nhỏ tròn tròn mềm mại của hắn, hận không thể ngậm nó vào trong miệng.



“Mau dẹp tinh dầu đi.” Tô Nặc nhắm mắt lẩm bẩm, mắc công ai đó lại nổi thú tính làm tiếp! Hoa cúc nhỏ chịu hết nổi rồi!



“Mệt không?” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng.



“Mệt.” Không chỉ mệt, sắp hôn mê luôn rồi.



“Để anh đi lấy nước nóng lau người cho em.” Âu Dương Long đắp kín chăn cho Tô Nặc, “Nếu không sẽ khó chịu.”



“Ừ.” Giọng nói của Tô Nặc nhỏ như tiếng mèo kêu, một giây sau liền thiếp đi!



Về phần La Lực gì gì đó đã bị Tô Nặc vứt lên chín tầng mây, không hề đề cập đến!



“Cậu nói chưa?” Sáng sớm hôm sau, Đới An đã kéo Tô Nặc lại hỏi chuyện.



“Ai!” Tô Nặc ngồi trong sân chọt kiến.



“Ai tức là chưa nói?” Đới An cảm thấy vô cùng không hài lòng.



“Chưa.” Tô Nặc vứt nhánh cây nhỏ trên tay, đứng lên, “Tối qua đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!”



“Chuyện ngoài ý muốn gì?” Đới An rất nhiều chuyện.



“Không nói.” Tô Nặc quyết hi sinh vì đại nghĩa.



“Giấu cái gì mà giấu.” Đới An rất cố chấp.



“Không nói là không nói!” Tô Nặc cực kì có nguyên tắc.



“Mẹ tôi mới gửi bánh mè giòn và gân bò hầm tới, còn có quả đào —“



“Tối qua tôi định dùng nhan sắc mê hoặc anh ấy nhưng không ngờ mình đã tính sai!” Tô Nặc nhanh chóng cắt lời, “Vì vậy chưa kịp nói đã hôn mê bất tỉnh!”



Đới An: . . . .



“Bánh mè đâu?” Tô Nặc hỏi.



“Đúng là không ra thể thống gì!” Đới An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Dù thế nào đi nữa, hôm nay cậu nhất định phải tìm cơ hội nói rõ với giám đốc Âu Dương, tôi nghe nói ngày mai tổng giám đốc La sẽ tới!”



Chỉ quay phim thôi mà gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, thật là mệt mỏi mà!