Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 107 : Ngoại truyện 9
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Nhật kí quay phim (9)
“Muốn nói gì với anh?” Âu Dương Long đặt dĩa trái cây trên tay xuống bàn đá.
Đới An nhanh chóng tìm cớ chuồn đi, để một mình Tô Nặc ở lại đối mặt với sóng gió! Cực kì không có nghĩa khí!
“Là thế này!” Tô Nặc nhìn chồng mình, “Có rất nhiều người yêu thích em, anh cũng biết mà, phải không?”
“Ừ.” Âu Dương Long bật cười.
“Nhưng mặc kệ có bao nhiêu người thích em, em chỉ yêu một mình anh mà thôi!” Tô Nặc lên tiếng thề thốt! Trước khi đi vào vấn đề chính, nhất định phải có một mở bài thật tốt!
“Nói đi, là chuyện gì?” Âu Dương Long xoa đầu hắn.
“Anh còn nhớ La Lực không?” Tô Nặc hít sâu một hơi.
Mặt mũi ngài giám đốc lập tức tối sầm, “Hắn lại quấy rầy em?”
“Không có, nhưng em vừa mới nhận được tin, hắn là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này.” Ánh mắt Tô Nặc ngập tràn đau khổ.
“Nhà đầu tư?” Âu Dương Long nhíu mày.
“Phải, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tới phim trường.” Tô Nặc ôm eo chồng đẹp trai của mình, “Thật ra không chắc là tới vì em, Thẩm Hàm là em họ của hắn! Nghe nói hai người họ thân nhau lắm!” Cái loại chuyện tường thuật này, thỉnh thoảng phóng đại một chút cũng không sao! Đây gọi là nghệ thuật kể chuyện!
“Anh biết rồi.” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, “Chờ hắn đến đây rồi tính tiếp.”
“Anh sẽ không đánh nhau với hắn đâu, đúng không?” Tô Nặc vẫn chưa yên tâm.
Thật ra sức mạnh của chồng đẹp trai cũng rất đáng gờm, Tô Nặc không có lo lắng chuyện hai người đánh nhau! Nhưng vấn đề là tên mặt sẹo kia chính là xã hội đen, chuyên môn của xã hội đen là đánh nhau! Hơn nữa còn rất gian xảo, đến lúc đó ai là người chịu thiệt không cần nói cũng biết, vì vậy nhất định không thể để chuyện này xảy ra!
“Em nhất định sẽ bảo vệ anh!” Tô Nặc nghiêm túc nói, thậm chí còn nắm tay thành đấm.
Âu Dương Long nhẹ nhàng xoa cổ Tô Nặc, có chút dở khóc dở cười.
Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch và Mục Thu đang núp trong rừng cây điên cuồng hôn lưỡi, cực kì ân ái! Thật ra không phải là đạo diễn Chung lười biếng! Mấy ngày nữa sẽ có cảnh quay tình tứ, vốn định quay ở chỗ đất trống nhưng vì đủ thứ nguyên nhân mà không thể quay tiếp, Chung Ly Phong Bạch đành phải đi chọn nơi khác! Hiển nhiên Mục Thu sẽ không để bà xã chạy lung tung một mình trong núi như vậy, vì thế hắn bám sát bên người đạo diễn Chung y như miếng cao dán chó!
Ngọn núi này có rất nhiều chỗ có phong cảnh đẹp, rất dễ khơi gợi tình cảm sâu lắng! Vì thế hai người đi tìm một hồi rồi kìm lòng không đậu mà dính vào nhau ôm hôn nồng nhiệt, đã năm phút trôi qua mà vẫn chưa tách ra!
“Eo còn đau không?” Mục Thu thì thầm vào tai Chung Ly Phong Bạch.
“Ổn rồi.” Có bình xịt giảm đau mang từ ngoài đến và được mát xa, chỗ đó đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Vậy làm ở đây được không?” Mục Thu ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng.
“Cảm ơn.” Đới An đau khổ núp trong chăn, “Sao hôm nay anh lại lên núi?”
“Công ty không có gì làm nên đến đây thư giãn.” La Lực vui vẻ nói, “Không ngờ vừa lên núi liền thấy cậu nằm ở ven đường.”
“. . . . .” Đới An vô cùng bi phẫn, “Anh nhớ đừng nói cho Nặc Nặc biết.”
Nếu tên này thật sự chưa chết tâm, hắn nhất định sẽ dùng chuyện này làm cớ để tiếp cận Tô Nặc! Mình phải cố hết sức ngăn cản chuyện này xảy ra!
“Quan hệ của cậu và cậu ấy có vẻ không tệ.” La Lực tùy ý mở nắp một chai nước.
“Đúng là không tệ.” Đới An gật đầu.
“Vậy cậu kể cho tôi nghe về xì-căng-đan của cậu ấy được không?” La Lực rất có hứng thú với vấn đề này — Hắn thật sự rất thích trêu chọc Tô Nặc! Bởi vì phản ứng ngu ngốc của tên ngốc kia rất đáng yêu!
“Không có!” Là một người đại diện đạt tiêu chuẩn, ái phi nghiêm mặt từ chối, “Nặc Nặc giữ mình trong sạch, không có xì-căng-đan nào hết!”
“Vậy sao?” La Lực nhếch miệng cười ẩn ý.
“Đương nhiên là thật!” Đới An nghiêm túc nói, “Làm ơn đừng đem chuyện này ra đùa giỡn.”
“Nhưng tôi đã cứu cậu, tốt xấu gì cũng nên trả ơn một chút chứ.” Giúp người rồi đòi trả ơn, đúng là vô sỉ quá sức tưởng tượng!
Tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện đó và Nặc Nặc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Đới An chân thành nói, “Nặc Nặc đã công khai quan hệ của mình rồi, cậu ấy và giám đốc Âu Dương rất yêu nhau, anh không có cửa chen vào đâu, làm ơn bỏ cuộc đi.”
“Cậu ấy nói với cậu rồi à?” La Lực bị chọc cười, đúng là ngốc một cách đáng yêu.
“Tóm lại chuyện này nên dừng ở đây đi.” Đới An nói, “Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để lộ bất kì thông tin gì về Nặc Nặc cho anh biết!” Đúng là người đại diện có giáo dục!
“Được rồi, chúng ta nói chuyện cậu trả ơn tôi thế nào đi.” La Lực nhân từ nói, “Năm trăm ngàn được chứ?”
“. . . . . .” Đới An sửng sốt, “Cái gì?”
“Tiền thù lao.” La Lực ra vẻ kinh ngạc, “Cậu tưởng tôi ăn không ngồi rồi chạy đi cứu cậu à?”
“Vậy cũng không cần. . . . Năm trăm ngàn nhiều vậy đi?” Đới An cảm thấy vô cùng bối rối, thật sự rất muốn gào thét! Sớm biết vậy đã không để hắn phát hiện ra mình! Dù sao bây giờ kiểm tra cũng không có gì nghiêm trọng!
“Nếu không thì thế này đi, nể tình quen biết tôi tính cậu 80% thôi.” La Lực đề nghị.
80% của năm trăm ngàn là bốn trăm ngàn đó! Đới An đau khổ thoi thóp, “Anh ném tôi trở lại rừng cây đi.”
Đúng là quá thê thảm.