Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 19 :

Ngày đăng: 21:40 18/04/20


“Điện thoại của ai vậy?” Chờ hắn cúp máy, Mục Thu hỏi.



“Một tên thô tục không hiểu điện ảnh.” Chung Ly Phong Bạch vô cùng kích động!



Không phải!



Phó đạo diễn!



Của đoàn làm phim nào!



Cũng có quyền!



Đưa người không có tâm hồn nghệ thuật!



Nhét vào!



Đoàn làm phim!



Đây là sự sỉ nhục!



Với nghệ thuật!



“Rốt cuộc là người nào làm em giận đến vậy.” Mục Thu giúp hắn vỗ lưng thuận khí, nhân tiện tranh thủ vuốt ve chiếm tiện nghi!



Chung Ly Phong Bạch dĩ nhiên không đề phòng, hắn tức giận hỏi, “Muốn làm một bộ phim hay, quan trọng nhất là cái gì?”



“Đương nhiên là đạo diễn rồi!” Mục Thu vội vàng khen ngợi nhiệt liệt!



“Sai bét!” Chung Ly Phong Bạch đứng lên, ánh mắt kiên định phát ra ánh sáng trung thành với nghệ thuật, “Quan trọng nhất! Là sự thuần khiết!”



“Chính xác!” Mục Thu vỗ tay, anh thích sự thuần khiết của em!



“Vậy mà cái tên phó đạo diễn kia lại muốn cháu của mình làm bẩn sự thuần khiết này!” Chung Ly Phong Bạch đỏ bừng mặt.



Mục Thu nghe vậy thì rất giận dữ, “Cái thằng này chán sống rồi à!” Chỉ có ông mới có thể làm bẩn sự thuần khiết này!



“Tôi tuyệt đối sẽ không cho cháu của hắn gia nhập đoàn làm phim!” Chung Ly Phong Bạch ngửa đầu rót một ly rượu, “Vai diễn người phục vụ kia rất quan trọng, ngay cả tôi còn chưa biết cách diễn đạt chính xác, cái tên kia lại dám chắc cháu của mình diễn được!”



“Đúng vậy!” Mục Thu vỗ bàn, “Thật quá đáng hết sức!”



“Tôi đã xem cháu hắn diễn xuất trong《Nhật kí vùng lên của một tiểu quan đáng thương》, quả thật giả tạo đến mức người thần phẫn nộ!” Chung Ly Phong Bạch căm giận, “Tướng quân dũng mãnh vừa nói một câu thời tiết hôm nay rất tốt, tên đó đột nhiên ôm ngực thét chói tai té xỉu! Tôi không biết diễn tả cái loại diễn xuất nửa mùa này thế nào nữa!”



“Vậy thì đừng diễn tả.” Mục Thu gắp thức ăn cho hắn, “Ăn cơm ngon hơn.”



“Không có khẩu vị!” Tóc của Chung Ly Phong Bạch dựng thẳng, “Anh biết không, tuần sau tên đó còn muốn tới đây thử vai, tôi nhất định sẽ không để tên đó thông qua!”



“Cứ làm vậy đi!” Mục Thu phụ họa, “Dùng ánh mắt chuyên nghiệp của em phê phán tên đó, cho tên đó biết mình diễn tệ đến cỡ nào!”
Mẹ nó y như rằng! Hồi tưởng lại lịch sử thảm thiết kia, Tô Nặc quyết đoán nói, “Chúng ta đổi đề tài đi.”



Lười quá. . . Âu Dương Long lắc đầu trong lòng, sau đó hỏi, “Đổi sang cái gì?”



“Hay để tôi hát cho anh nghe?” Tô Nặc hưng trí bừng bừng.



Tay chân Âu Dương Long như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ném người đi.



“Tuy rằng không bằng ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng thật ra. . . Cũng không tệ lắm!” Tô Nặc đặc biệt không khiêm tốn, “Tất cả mọi người đều khen tôi hát có cá tính!”



Thật sự rất có cá tính, hồi tưởng lại âm thanh kinh dị đêm đó, Âu Dương Long cảm thấy đau đầu, “Ai khen cậu?” Loại lời vô sỉ này ngay cả mình cũng không nói nổi!



“Anh tôi!” Tô Nặc vô cùng tự hào, “Anh tôi nói giọng hát của tôi là một viên ngọc thô chưa được gọt giũa!”



Cậu cứ lưu trữ đi đừng gọt giũa! Âu Dương Long quyết định đánh trống lảng, “Chúng ta nghỉ ngơi một lát.”



“Anh muốn nghe bài nào?” Tô Nặc hỏi.



“Nhìn mặt trăng kìa.” Âu Dương Long chỉ một ngón tay lên trời.



“Hả?” Tô Nặc thành công trúng kế, xoay người nhìn bầu trời.



Sau đó hắn trượt chân, ngã lăn xuống núi!



“Á!!!!!!!!”



“Nặc Nặc!” Âu Dương Long sợ tới mức tim cũng muốn ngừng đập.



May là triền núi miễn cưỡng cũng xem như trơn láng, ngoại trừ bị doạ đứng tim, người mẫu Tô cũng không bị thương nặng lắm.



Hắn thất thần nằm trong bụi cỏ, cảm thấy mình chắc chắn đã xuyên qua! Một giây sau mình nhất định sẽ nhìn thấy Bát a ca!



“Nặc Nặc.” Âu Dương Long nắm bụi cỏ trượt xuống núi, ôm Tô Nặc vào trong lòng, “Có té bị thương không?”



“. . . . .” Tô Nặc bị dọa đến ngẩn người.



Âu Dương Long kiểm tra từ trên xuống dưới hai lần, xác định Tô Nặc không có bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.



“Làm tôi sợ muốn chết.” Yêu nghiệt Tô vất vả lắm mới thở ra một hơi.



“Không sao.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Đừng sợ đừng sợ.”



“Tôi thấy chúng ta nên về nhanh một chút đi.” Tinh thần Tô Nặc không ổn định, mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối đen, hắn không muốn ở lại chỗ này thêm một giây!



Âu Dương Long giúp Tô Nặc đứng dậy, nhìn sườn núi vừa rồi hai người lăn xuống —— Loại sườn núi trơn láng này, xuống thì dễ nhưng phải lên thế nào đây?