Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 20 :

Ngày đăng: 21:40 18/04/20


“Chúng ta có cần gọi điện thoại cho đội tìm kiếm không?” Tô Nặc hỏi.



Âu Dương Long thử dùng tay không bò sườn núi, phát hiện nếu cố gắng mình vẫn có thể miễn cưỡng leo lên, nhưng nếu thêm một Tô Nặc, thật sự không có khả năng, vì thế hắn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, phát hiện. . . Hết pin.



“Dùng của tôi này.” Tô Nặc vội vàng sờ túi quần, sau đó vô cùng buồn bực nói, “Ủa, điện thoại của tôi mất rồi!”



Âu Dương Long sửng sốt, “Không phải rớt mất rồi chứ?”



. . . . .



Mẹ nó đúng là rớt mất thật rồi! Tô Nặc sờ toàn thân từ trên xuống dưới, lập tức cứng đờ! Chuyện này không khoa học! Bình thường cảnh tượng này chỉ nên xuất hiện ở trong phim! Vì trốn tránh quân truy đuổi, nhân vật chính rớt xuống vách núi kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, cẩu huyết vô cùng luôn! Nhưng nếu thật sự là phim, lẽ ra bây giờ thế ngoại cao nhân nên đạp mây xuất hiện chứ! Sau đó áo bào trắng tung bay râu dài bồng bềnh nói: “Vị công tử này, ta thấy ngươi rất có cốt cách, trời sinh thông minh, quả nhiên là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp! Nay ta và ngươi hữu duyên gặp nhau tại đây, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, sau khi học xong ngươi có thể xưng bá võ lâm, thống nhất thiên hạ! Ha ha ha ha”, như vậy mới có thể phát triển tình tiết tiếp theo chứ?!



*Hàng Long Thập Bát Chưởng là môn võ công chí dương chí cương trong thiên hạ, uy lực tuyệt luân, có khả năng hàng long phục hổ, do đó chỉ phù hợp với nam giới, mà phải là người chính trực và dũng mãnh.



Cho dù có xui như nấm mốc cũng không thể như vậy được! Tô Nặc nắm tay kháng nghị, tình tiết lừa đảo lại không mạch lạc, đã vậy happy ending còn chưa chịu xuất hiện, đúng là bực mình hết sức!



“Đang suy nghĩ gì đó?” Âu Dương Long bất đắc dĩ xoa xoa mặt của hắn, lúc này mà vẫn còn tâm trạng ngẩn người à.



“À không, tôi đang suy nghĩ nên đi như thế nào!” Tô Nặc hoàn hồn, vô cùng nghiêm túc nói!



“Chỉ có thể thử bằng đường cũ.” Âu Dương Long nói, “Tôi đỡ ở phía dưới, cậu cố gắng leo lên.”



“Ừ.” Tô Nặc cảm thấy mình không thể cản trở hắn, vì thế quyết định liều một phen!



Mình là người từng đứng trong gió tuyết chụp quần lót! Tô Nặc tự kỉ động viên tinh thần bản thân! Năm đó hồng quân cũng phải đi thế này, vì vậy loại dốc nhỏ này căn bản chẳng là gì cả! Một mạch vượt qua mười người cũng chỉ là chuyện nhỏ!



Sau khi hít sâu một hơi, rốt cuộc anh hùng đã bước được bước đầu tiên!



“Chân trái giẫm lên cái hố nông kia.” Âu Dương Long đỡ hông của hắn.



Tô Nặc nơm nớp lo sợ nghe theo, làm ơn xin đừng lăn xuống lần thứ hai!



“Chân trái dùng sức đạp xuống, thử xem tay phải có nắm được rễ cây và cỏ hay không.” Âu Dương Long nói.



Tô Nặc nghe theo hướng dẫn, nhưng không dùng được nhiều sức nên thiếu chút nữa đã trượt chân.



Âu Dương Long đành phải đưa tay còn lại giữ mông của hắn, dùng sức đẩy người lên! Tô Nặc cũng không chịu thua kém, trượt chân một cái lập tức té xuống! May nhờ Âu Dương Long nhanh tay lẹ mắt ôm hắn vào lòng, vì thế hai người lại cùng nhau oanh oanh liệt liệt lăn xuống sườn núi một lần nữa!
. . . . .



“Cậu cố ý phải không?” Âu Dương Long bất đắc dĩ.



Đáp lại hắn là tiếng khò khò thoải mái!



Hai người không mặc áo, da thịt trần trụi kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, là tư thế thân mật nhất.



Âu Dương Long ôm chặt Tô Nặc, “Ngủ ngon.”



Ngay cả mùi xà phòng gay mũi cũng lập tức trở nên dễ ngửi.



So với sự ấm áp trong quán trọ nhỏ đơn sơ, giờ phút này, trong khu nghỉ dưỡng sang trọng xa hoa, tổng giám đốc Mục quả thật có thể nói là thê thảm! Tuy rằng cuối cùng hắn đã thành công thuyết phục Chung Ly Phong Bạch ở lại, nhưng mà. . . Rõ ràng có nhiều phòng như vậy! Sao lại cố tình tìm cái phòng bị thủng trần nhà! Thủng thì cũng cố nhịn đi, tại sao tới bây giờ vẫn còn chưa chịu ngủ! Đã bốn năm giờ sáng rồi!



Chung Ly Phong Bạch tựa vào giường, vẻ mặt nghiêm túc cảm xúc lâng lâng! Sao sáng bay trên nóc nhà loang lổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong phòng!



Trong đêm hè!



Ở nơi se lạnh này!



Tôi tận mắt nhìn thấy!



Một ngôi sao băng!



Gió nhẹ lướt qua cây!



Đó là!



Thanh âm linh hồn nở rộ!



*Người ta cho rằng mỗi một người sống trên đời đều có một ngôi sao chiếu mệnh, khi ngôi sao đó rơi (sao băng) thì người đó sẽ chết. Do vậy, khi nhìn thấy hiện tượng sao băng thì người ta cho rằng sẽ có một ai đó chết.



_______________



Chàng là gió thiếp là cát là tên bài hát nổi tiếng trong Hoàn châu cách cách.