Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 32 :

Ngày đăng: 21:40 18/04/20


Bởi vì lực lượng của giữa địch và ta chênh lệch quá nhiều, Tô Nặc lại bị vũ lực trấn áp, thật sự quá bực mình!



“Tối nay em phải về nhà!” Tô Nặc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.



“Về làm gì?” Âu Dương Long cúi người hôn hắn, “Ở lại đây đi, sáng mai anh đưa em tới studio.”



“Anh không cảm thấy chúng ta phát triển hơi bị nhanh?” Tô Nặc nghiêm túc nói.



“Anh cảm thấy quá chậm!” Âu Dương Long rất có khí phách!



Chậm cái gì mà chậm theo kịp hỏa tiễn luôn rồi có được không! Tô Nặc kháng nghị trong lòng! Cái đồ sờ soạng lung tung!



Vì thế hắn nghiêm túc nói, “Chúng ta lùi về một chút được không?”



“Lùi về là sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.



Là đừng có tuỳ tiện sờ mông người ta!! Tô Nặc rất muốn gào lên! Nhưng vẫn không gào được, bởi vì hắn cảm thấy vấn đề này có chút 囧!



“Sau này nếu không có đi làm thì tới nhà anh đi.” Âu Dương Long dịu dàng, “Anh sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn.”



“Không cần đâu!” Tô Nặc từ chối thẳng thừng, món ngon cái gì chứ vừa nghe là biết lấy cớ rồi, muốn ăn sạch người ta luôn thì có! Tuy rằng món ngon ông xã nấu nghe thật sự rất hấp dẫn nhưng nhất định phải kiềm chế!



Nhưng lần này người mẫu Tô đã nghĩ oan cho ngài giám đốc, Âu Dương Long thật sự lo lắng Tô Nặc ở ngoài gặp dịp sẽ rượu chè be bét ăn uống quá độ phá hư dạ dày! Ở nhà với mình yên tâm hơn.



“Suy nghĩ kĩ rồi trả lời anh.” Âu Dương Long không có ép buộc hắn.



Suy nghĩ cái con khỉ! Tô Nặc lẩm bẩm, tùy tiện cầm một quả táo lên cắn.



Lại ăn? Âu Dương Long dở khóc dở cười, tật xấu gì thế này. . .



Đới An ở nhà một mình đợi cả buổi, trời đã tối khuya mà Tô Nặc cũng chưa về nhà! Vì thế người đại diện lại gọi điện thoại qua, kết quả nghe yêu nghiệt mơ mơ màng màng nói, “Tôi ở nhà anh hai, đang ngủ. . . Sáng mai gặp.” Sau đó lập tức cúp điện thoại!



Lại chơi chiêu này nữa! Người đại diện ở nhà nổi sùng!



“Em diễn có giống không?” Tô Nặc ngồi trên giường, cảm thấy rất thành tựu! Mình đúng là chẳng khác gì ảnh đế trọng sinh!



“Giống.” Âu Dương Long giúp hắn lau khô tóc, ôm người chui vào trong chăn.



“Anh về phòng của mình ngủ đi!” Tô Nặc rít gào! Rõ ràng đã nói để tôi ngủ trong phòng khách!



“Ngoan, nghe lời.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên mặt hắn.



Đừng có hôn bậy hôn bạ! Tô Nặc dùng sức giãy dụa, “Anh làm vậy thì có khác gì Âu Dương Kim Long chứ!” Cả hai đều cầm thú như nhau!



Một con quạ ngoài cửa sổ kêu cạc cạc bay qua, sau đó. . . Là tiếng cười của ngài giám đốc.
Trên chiếc giường nhỏ, Đường Tiểu Ngữ trùm chăn ngủ say sưa, đèn sạc đầu giường vẫn còn mở, có chút chói mắt.



Ngủ mà cũng quên tắt đèn. Khâu Tử Ngạn thở ra một hơi, còn tưởng cậu ta đang nằm suy nghĩ chứ.



Sau khi giúp cậu ta tắt đèn xong, Khâu Tử Ngạn liền ra khỏi phòng.



Chờ đến khi hắn uống nước xong, đèn trong phòng lại sáng lên!



Thế này là thế nào, Khâu tiên sinh dở khóc dở cười.



Đường Tiểu Ngữ mơ mơ màng màng mở đèn, đặt lên đầu giường rồi ngủ tiếp.



Không mở đèn thì không ngủ được? Khâu Tử Ngạn nhíu mày.



Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Ngữ bị đồng hồ báo thức đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy Khâu Tử Ngạn đang đứng bên giường mình, vì thế giật mình một cái.



Thật sự quá kinh khủng!



Thật ra người giật mình không chỉ có Đường Tiểu Ngữ mà còn bao gồm cả Khâu Tử Ngạn! Bởi vì trước khi Đường Tiểu Ngữ tỉnh, Khâu tiên sinh đang cầm di động chụp bộ dạng đang ngủ của cậu! Da mặt đúng là quá dày!



“Tôi đã làm xong bữa sáng!” Để đánh trống lảng, Khâu Tử Ngạn bắt đầu nói bậy.



“Anh làm?” Trong mắt Đường Tiểu Ngữ ngập tràn vẻ không tin!



“Thật mà!” Khâu tiên sinh cam đoan.



5 phút sau, Đường Tiểu Ngữ nhìn bánh bao và sữa trước mặt mình, không nói gì.



Vậy mà cũng gọi là “đã làm xong bữa sáng”?!



“Tốt xấu cũng là sữa nóng!” Khâu Tử Ngạn nhấn mạnh.



Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười.



“Hôm nay tôi không cần đi làm.” Khâu Tử Ngạn nhích lại ngồi bên cạnh cậu ta, “Tôi dẫn cậu ra ngoài chơi.”



“Không đi.” Đường Tiểu Ngữ từ chối, “Anh đang bị cảm, cần phải ở nhà nghỉ ngơi!”



“Tôi rất khoẻ!” Khâu Tử Ngạn kéo tay Đường Tiểu Ngữ, ấn lên cơ ngực của mình, “Không tin cậu sờ đi!”



Đúng là. . . Quá vô sỉ!



_______________